Mất gần nửa canh giờ mới cởi được hết quần áo Truyền Sơn, theo từng thớ da thớt thịt lộ ra ngoài, Kỷ 14 càng nhìn càng cau mày. Chỉ thấy trên lưng Truyền Sơn không có mảnh da nào hoàn chỉnh, không những thế, hễ là da thịt lộ ra thì phần lớn đều sưng đỏ, có nhiều chỗ da thịt còn bong tróc, lộ ra máu và thịt đỏ đen bên trong. Mà điều lạ nhất là, máu tràn ra từ khắp các vết thương biến thành màu đen, đương nhiên đây cũng có thể là do ánh nến. Nhưng vì sao thoạt trông lại kỳ lạ như vậy. “Lẽ nào roi quất có vấn đề gì sao?” Canh Nhị lòng biết rõ ràng nhưng không trả lời. Y nghĩ đó chắc là bí mật của Truyền Sơn, Truyền Sơn nếu phải giết người vì bí mật đó, vậy hắn chắc chắn sẽ không muốn cho nhiều người biết. Huống hồ hắn và y còn có khế ước bảo vệ bí mật. Đúng rồi, tính canh giờ, tiểu tử này sắp phát tác rồi ha? Canh Nhị liếc nhìn Kỷ 14, phải dùng biện pháp gì mới mời người này đi được đây. Kỷ 14 thấy nét mặt Canh Nhị đã biết y đang nghĩ gì, đột nhiên nói: “Đây là nơi ở bí mật của ngươi?” Hang động này trống trơn, vắng vẻ, sạch sẽ, khá là rộng rãi, tuyệt đối không phải cái chỗ chật hẹp giống như ổ chó trước đây hắn đã thấy. Canh Nhị ‘ừ’ một tiếng từ chối cho ý kiến. Y đang do dự có nên lãng phí một chiếc lý y bọc vết thương cho Truyền Sơn hay không. Kỷ 14 liếc về phía cửa vào, “Nhưng ta nhớ rõ ràng trước đây cũng vào từ chỗ ấy. Sao bây giờ lại thành ra hai chỗ hoàn toàn khác nhau như vậy?” Canh Nhị hoàn hồn, lập tức ngậm chặt miệng. Kỷ 14 biết người này nhiều bí mật, cũng không hỏi thêm nhiều, chuyển sang đề tài khác: “Hôm nay chúng ta đã ngồi lên cùng một chiếc thuyền, trước khi chưa an toàn, ai xuống trước thì người đó chết trước.” Canh Nhị hơi do dự, gật đầu. Y đã nghĩ thông suốt, bất kể lúc này hai người vì sao phải giúp cái tên đang nửa chết nửa sống trên giường thì sự việc cũng đã như vậy, họ muốn sống sót cũng chỉ còn cách hợp tác với nhau. Kỷ 14 muốn lợi dụng năng lực của y, y cũng có chỗ cần Kỷ 14. Nhưng tên đang nửa chết nửa sống trên giường có tác dụng gì chứ? Làm lương thực dự trữ chắc? Khó ăn thì thôi, chỉ sợ ăn vào bị trúng độc. Kỷ 14 nhìn theo ánh mắt y, nói rất thực tế: “Cứ giữ cái mạng cho hắn đã. Có thể chịu đựng được đó chính là tạo hóa của hắn, không thể chịu đựng được đó cũng là mệnh của hắn.” Canh Nhị hoàn toàn đồng ý. “Ack… ta muốn hỏi ngươi một việc.” “Ngươi nói đi.” “Lần trước đóng động đã làm bao nhiêu người chết?” Canh Nhị vừa vắt khăn vừa dè dặt hỏi dò. Kỷ 14 ngừng một chút, đáp: “Nghe nói đã chết gần hai trăm người, gần một phần ba số nô lệ mỏ lúc đó. Phần lớn mọi người đều bị giết do cướp giật lương thực, một phần thì chết do đói. Khi đó nghe nói ngay cả việc ăn thịt người cũng xuất hiện.” Canh Nhị tay cầm khăn vải kinh ngạc nhìn về phía vách tường, cảm giác áy náy đã lâu lại dâng lên. Lần này sẽ làm bao nhiêu người chết? Đây là lần thứ mấy bởi vì ‘tiên đoán’ của y mà dẫn đến nhiều người chết như thế? Y cứu một người, kết quả lại làm hơn trăm thậm chí hơn nghìn người chết. Sau này có phải sẽ càng nhiều hơn không? Nếu như y không có năng lực này thì tốt biết bao. Kỷ 14 không biết Canh Nhị đang nghĩ gì, nhưng có thể nhận thấy Canh Nhị đang buồn, nhưng cả đời này, hắn không thoải mái hơn người khác cũng chẳng biết cách an ủi người khác thế nào, chỉ có thể mặc kệ Canh Nhị đờ người ngồi đó. “Ack… Au… A a!” Truyền Sơn đang hôn mê đột nhiên trở nên vặn vẹo, cả người như bị đau tới cực điểm, trong miệng phát ra tiếng gào thét không thể nào chịu đựng được. Thống khổ này đau tới mức nào mà làm một con người rắn rỏi vừa rồi bị quật, bị dằn vặt cũng không rên một tiếng nay lại phát ra tiếng gào thét như thế? Kỷ 14 hơi động dung. Canh Nhị tỉnh lại từ trong hồi ức xưa cũ. Thật là lạ, người tuổi càng lớn, tựa hồ càng dễ nhớ tới những chuyện trước đây. Y lắc đầu, dường như chỉ cần thế là có thể vứt hết những áy náy và buồn thương ra khỏi đầu. Canh Nhị tập trung lực chú ý nhìn vào Truyền Sơn. Canh Nhị nhìn về phía Kỷ 14. Kỷ 14 đầu tiên là không hiểu gì, nhưng dần dần hắn cũng như đã hiểu ra. Quay đầu nhìn về phía nam tử rõ ràng đã mất đi tri giác nhưng vẫn đau run cả người. “Hắn là quân nhân?” Canh Nhị sửng sốt, lắc đầu, nói: “Ta không biết. Hắn không nói về chuyện của hắn cho ta.” Kỷ 14 không hỏi, y cũng vui vẻ không cần động não nghĩ lý do làm gì. Còn về Kỷ 14 rốt cục có dự định gì, dù sao sau này sẽ biết. Kỷ 14 cũng hiểu, ở đây không phải nơi kết giao bạn bè, không ai lại kể lể toàn bộ quá khứ của mình cho người mình không tin tưởng nghe cả. “Vì sao lại cứu hắn?” Vấn đề này hơi khó trả lời. Chính Canh Nhị cũng không biết vì sao y lại cứu tên cao to suốt ngày bắt nạt y này. “Còn ngươi? Vì sao lại giúp chúng ta?” Lần này đến phiên Kỷ 14 im lặng. “Ta đoán hắn là quân nhân.” “Ngươi cũng là quân nhân sao?” Kỷ 14 không trả lời. Nhưng trong nháy mắt, Canh Nhị tinh tường thấy dấu vết trên mặt hắn càng sâu hơn. “Nơi đây của ngươi an toàn không?” Kỷ 14 ngẩng đầu quan sát hang động này. “Vẫn… ổn.” Canh Nhị cảm thấy nói chuyện cùng Kỷ 14 mệt chết đi được, người này nói chuyện cứ đổi chủ đề suốt, y theo không kịp được. “So với chỗ của ta thì sao?” “Ta ở đây.” Suy xét an toàn bản thân, Canh Nhị cũng không giấu diếm. “Vậy ngươi theo ta đi sang chỗ ta một chuyến, thừa dịp trước khi loạn lạc, lấy hết những thứ cần dùng, nhất là lương thực và nước tới. Buổi tối chúng ta lại ra ngoài kiếm chút hàng dự trữ.” Hàng dự trữ này đến đâu kiếm, Canh Nhị cũng thầm hiểu. “Không thể chờ một chút sao? Có lẽ sự việc sẽ không…” “Đợi lát nữa thì muộn rồi. Đây là nơi nào? Sự việc sẽ trở nên gay go hơn, tuyệt đối không trở nên tốt đẹp.” Kỷ 14 lạnh lùng nói. Không nhắc tới hai người Canh Nhị, Kỷ 14 làm sao kiếm được lương thực dự trữ, lại nói tới Truyền Sơn không dễ dàng gì trải qua một đợt lăng trì, giờ tỉnh lại trong cơn khát cực độ. Đói thì còn tốt, nhưng khát làm hắn cảm giác từ môi đến cổ đã khô nứt chảy máu. Liếm liếm môi, Truyền Sơn cúi đầu kêu một tiếng: “Canh Nhị…” Không ai trả lời hắn. Truyền Sơn đợi một lát, muốn ngồi dậy, chỉ hơi khẽ nhúc nhích thôi đã cảm thấy cả người không chỗ nào là không đau, đau đến nỗi hắn cắn răng muốn chửi đệt mợ. Sống như vậy có ý nghĩa gì? Còn không bằng chết đi… Phì phì phì! Chết tử tế không bằng sống lười biếng, đã chịu đựng tới được bây giờ, còn có cái gì không nhịn được chứ? Ta muốn sống! Ta nhất định phải sống! Trong bóng tối, Truyền Sơn đưa tay lên đầu giường sờ. Hy vọng Canh Nhị có thể có lòng đặt cho hắn bát nước. Sờ tới sờ lui chả sờ thấy gì. Truyền Sơn tuyệt vọng lật người, kết quả lần nghiêng người này lại đè lên vết thương bị roi quất ở lưng, cái đau đó làm hắn xót cả ruột. “Sao rồi sao rồi?” Trong phòng, ngọn nến sáng lên, Canh Nhị kẹp hai túi lương thực đi vào ném túi xuống, sải bước nhanh tới trước giường Truyền Sơn. Truyền Sơn hai mắt vô thần nhìn đỉnh hang, hắn phải thở cái đã. Canh Nhị ngồi xổm người xuống, vươn một ngón tay chọc hắn, hỏi: “Nè, vừa rồi còn gọi lớn tiếng thế, sao giờ lại không tức giận nữa?” Truyền Sơn muốn mắng người, nhưng đau quá hết cả sức. “Nước….” “Ái chà, hồi quang phản chiếu sao! Ngươ muốn uống nước? Chờ đã ha.” Canh Nhị chạy đi múc luôn một bát nước lạnh từ trong hang rồi chạy lại. Kỷ 14 cũng đã trở lại, chuyện đầu tiên làm khi trở lại là đóng cửa chính. “Nào, uống nước đi.” Canh Nhị nâng đầu Truyền Sơn lên. Truyền Sơn cũng bất chấp nước lạnh hay không, há mồm đến gần miệng bát, muốn vội vã bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Canh Nhị đột nhiên đưa cái bát nước ra xa, Truyền Sơn tự nhiên là đuổi theo cái bát, làm cái mỏ vươn thật dài. “Ha hả.” Canh Nhị vui vẻ. Truyền Sơn nghe thấy tiếng cười cũng hiểu Canh Nhị đang tìm cơ hội trả thù hắn, nhưng hiện giờ hắn đang ở dưới hiện nhà y, phải giả bộ hồ đồ. “Nước…” “Ngươi nếu muốn bị chết nhanh hơn, vậy thì uống đi.” Canh Nhị nghiêm túc đưa bát đến bên mép Truyền Sơn. Truyền Sơn hé miệng, uống cũng không được, không uống cũng không được. Hắn nghĩ tới, tình huống hiện tại của hắn căn bản không thể uống nước lã. Nhưng hắn thực sự rất khát rất khát. “Ngươi thực sự rất khát à?” Truyền Sơn khó khăn dùng hai mắt nhắn nhủ khát cầu của hắn với nước. “Ừm… Nể tình chúng ta có chút duyên phân, dù không thể giúp cũng phải giúp. Nhưng mà…” Canh Nhị cố nén vẻ mặt đắc ý, trông mặt mũi hết sức kỳ lạ, nói: “Sau này giặt quần áo, nấu cơm, quét tước, trông nhà, chăm con đều do ngươi lo.” Truyền Sơn nhất thời không hiểu ra những lời này có ý gì, một lát mới nhớ tới trong khế ước qua quýt của hắn và Canh Nhị hình như có một điều lệ này. Vốn chỉ làm tùy tiện thôi, đồng ý y cũng không có gì phải nghĩ, nhưng Truyền Sơn vẫn không muốn thấy người này dương dương tự đắc. Thế là liền cố nói bằng cái giọng sắp bốc khói: “Nấu cơm… do ta, những cái khác… Ngươi làm.” Hắn làm cơm, nói không chừng còn có thể bớt một chút. “Ta nấu cơm, những cái khác ngươi làm.” Canh Nhị không chịu. “Nếu ngươi không đồng ý… vậy… cứ để ta khát chết là được rồi.” “Ngươi!” Này là kiểu uy hiếp gì? Canh Nhị muốn đạp hắn, nể phần vết thương trên người hắn, đành phải nhịn xuống. Kỷ 14 trải giường chiếu xong xuôi, đi tới đúng lúc nghe thấy hai người đang tranh chấp một vài công việc khi ở chung. “Các ngươi nào có con cái?” Hai người cùng nhìn về phía Kỷ 14. Kỷ 14 cũng im lặng nhìn hai người. Đúng vậy! Canh Nhị vỗ đùi, nhanh chóng nói: “Vậy để con cho ta, ta còn có thể trông nhà. Những cái khác ngươi làm.” “Được…” Truyền Sơn cũng thỏa hiệp. Nghĩ thầm nếu mình có thể sống sót ra ngoài, tìm một nữ nhân sinh tám đứa mười đứa, dày vò chết tên này đi! Bây giờ cứ tạm thời buông tha y, sau này hắn sẽ tìm cơ hội trả hết. Cuối cùng hai người lại đạt thành hiệp nghị, Truyền Sơn phụ trách nấu cơm giặt quần áo quét tước, Canh Nhị phụ trách giữ nhà và chăm con. Kỷ 14 làm nhân chứng, chứng kiến hiệp nghị ở chung kỳ lạ chả thấy bao giờ trong hầm mỏ này. Canh Nhị luôn cảm thấy y đã chiếm được chút lợi lộc, vui rạo rực đổi một bát nước lạnh trong vại sành, lại đưa tới bên mép Truyền Sơn. “Uống đi. Chúng ta mặc dù nghèo, một bát nước dù sao cũng có.” Truyền Sơn rất muốn uống, nhưng… Kỷ 14 sờ dấu vết trên mặt, nghĩ thầm Canh Nhị này xác thực đáng đánh. “Hắn mất máu nhiều quá không thể uống nước.” Kỷ 14 nhịn không được, nói một câu công bằng. Truyền Sơn cố gắng trừng mắt, tên này muốn hại chết hắn sao? Nếu như hắn không phải không bò dậy nổi, đã sớm vung cho y một đấm. “Yên tâm, đây là nước muối nhạt.” Đã trải qua chiến trường, Truyền Sơn và Kỷ 14 đều có chút kinh nghiệm và thường thức giờ mới yên lòng. Đáng thương cho Truyền Sơn sắp chết khát cuối cùng cũng uống được nước. Mặc dù có hơi mặn… Ngày thứ 3 hầm mỏ bị đóng. Ba ngày qua, cùng ở trong một hang động, bí mật cứ ba canh giờ sẽ phát tác một lần của Truyền Sơn tự nhiên bị Kỷ 14 hiểu ra, nhưng Kỷ 14 lại vẫn không hỏi gì nhiều như ngày mới bắt đầu. Ba ngày qua, thương thế của Truyền Sơn không tốt lên được là bao, nhưng đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Nhưng xui cái là… Khi ngươi phát hiện da thịt mình tựa như mặc một loại bệnh hiểm nghèo ác độc, bắt đầu da tróc thịt bong, tiến tới hư thối chảy mủ, hơn nữa lại lan tràn toàn thân với tốc độ đáng sợ, vả lại thuốc thang và châm cứu cũng ko có hiệu quả thì ngươi sẽ không có cảm giác gì. Dù cho đây là thân thể của mình, Truyền Sơn cũng không muốn nhìn thêm chút nào. Điều đó chỉ làm hắn buồn nôn, cả người tê dại, và cả… sợ hãi. Mỗi lần thấy chính mình, hắn chỉ cảm thấy như đang nhìn một khối thi thể hư thối nghiêm trọng. Chẳng qua khối thi thể này hơn khối khác ở chỗ, nó còn khí của người sống mà thôi. Đau đớn liên miên không còn dây dưa hắn nữa. Làm gì cũng phải nhờ người khác giúp đỡ hầu hạ, ngay cả vệ sinh cũng phải nhờ người ôm đến bên bồn cầu. Đêm qua Canh Nhị đấu thua võ mồm với hắn liền cười nhạo hắn thối như con cá chết. Bề ngoài hắn ra vẻ không để tâm, nhưng trong lòng lại hận. Hắn muốn sống sót, nhưng cũng biết mình đang bước dần từng bước tới tử vong. Từ trong miệng Canh Nhị, Truyền Sơn đã biết hiện trạng trong hầm mỏ. Truyền Sơn không hỏi Kỷ 14 vì sao giúp hắn. Cũng không bày tỏ cảm kích đặc biệt gì với Canh nhị. Có một số sự việc trong lòng rõ là được, nói ra chẳng có nghĩa lý gì. Hắn tin tưởng hai người này cũng không cần câu ‘cảm ơn’ của hắn. Tuy rằng Canh Nhị thường lải nhải với hắn một vài hành động cứu người nào đó không để ý sống chết vĩ đại nhường nào. Đối với Canh Nhị, hắn không thể nói là thích, nhưng cũng không thể nói là ghét. Chỉ là hiện tại hắn càng thêm hiếu kỳ và khó hiểu với y. “Hôm nay có mười một người có thể chạy ra.” Hắn nhớ rất rõ, hôm đó chính là bởi Canh Nhị hô lên những lời ấy mới tạo thành vụ bạo động của các nô lệ mỏ, họ cũng vì thế mới có thể chạy thoát. Nhưng vì sao các nô lệ mỏ không hề hoài nghi tiếng kêu gọi đầu hàng của Canh Nhị chứ? Hắn không phải không nhìn thấy những người đó dùng ánh mắt gì nhìn Canh Nhị. Nếu dùng ánh mắt khinh bỉ và chán ghét nhìn y, vậy vì sao lại tin y? Canh Nhị có năng lực đặc thù gì không, chẳng hạn như là… tiên đoán? Nếu đổi lại là trước đây, có người nói với hắn nói ai có năng lực biết trước, hắn nhất định sẽ nghe để đó thôi. Nhưng từ khi biết sự tồn tại yêu đạo có thể dấy gió rải mưa như Minh Quyết Tử xong, nhân thức về lĩnh vực tự nhiên của hắn càng trống trải hơn. Hắn cũng từng thử muốn moi ra một vài thứ từ miệng Canh Nhị, tiếc là miệng Canh Nhị rất chặt, không nói thì quyết không nói, dù ép buộc dụ dỗ thế nào cũng vẫn không mở miệng. Ngày dần trôi qua, tâm tư muốn tìm tòi nghiên cứu của Truyền Sơn cũng phai nhạt dần. Dù sao so với chuyện của người khác, chuyện của hắn còn quan trọng hơn, càng vô cùng cấp bách phải lo lắng hơn. Đó chính là… hắn phải làm sao mới sống được? Không nói tới hắn cả người toàn vết thương, lại có hậu quả của quả xương khô đang chờ hắn. Chính là hiện tại hắn có thể chịu đựng được đến khi hết lương thực hay không cũng đã là một vấn đề. Đối với một thân bệnh tật như hắn đây, Kỷ 14 và Canh Nhị sẽ đối đãi ra sao? Chẳng qua bọn họ nếu đã cứu hắn, đại khái chốc lát cũng sẽ không vứt bỏ hắn. Trừ phi họ khô kiệt lương thực. Đến lúc đó… “Ầm!” Cửa gỗ bị phá ra, Canh Nhị vội vã chạy vào, giống như đằng sau có ai đang đuổi theo y. Kỷ 14 vào nhà theo, cũng đóng cửa luôn lại. Kỷ 14 vừa bỏ thứ cầm trong tay xuống đất, Canh Nhị đã chạy qua. Canh Nhị không dám đắc tội Kỷ 14, nhưng nhìn đống đồ ấy kiểu gì cũng thấy khó chịu. Nhăn nhó mãi mới dám nói một câu: “Ngươi, giày ngươi bẩn, bên kia có đệm, có thể chùi sạch đấy.” “Ngươi cất đồ đi.” Trải qua mấy hôm ở chung, Kỷ 14 cũng hơi hiểu sự dở hơi của Canh Nhị, liền giao việc thu dọn chiến lợi phẩm cho hắn. Canh Nhị không những không tức giận vì phải làm nhiều việc, trái lại sau khi được cho phép lập tức làm việc luôn. Nhất thời cả hang động chỉ thấy y chạy tới chạy lui, sửa đúng sửa sai, người nhìn thôi mà cũng mỏi mắt. “Hiện ở bên ngoài là… tình huống gì?” Truyền Sơn khôi phục chút sức, hỏi Kỷ 14 đang đi tới. “Y vẫn như vậy à?” Kỷ 14 cũng đồng thời mở miệng. Truyền Sơn cười khổ một tiếng. “Thảo nào…” Thảo nào cái gì, Kỷ 14 cũng không nói hết, mà là khoanh chân ngồi xuống trước mặt Truyền Sơn, trả lời vấn đề của hắn: “Đã có dấu hiệu rối loạn. Cửa hầm mỏ bên ngoài cùng hầm mỏ vẫn đóng im ỉm. Ngục tốt bị chết gần hết, không chết cũng đã núp hết. Người cướp lương thực cũng nhiều.” “Huynh đài có kế hoạch gì?” Truyền Sơn khàn khàn nói. Kỷ 14 yên lặng nhìn hắn, đột nhiên nói: “Ngươi cũng biết nếu không có thuốc đặc hiệu, ngươi sống không được bao lâu?” Truyền Sơn cố cười gượng một cái. “Ta đã từng có một thằng bạn…” “Kỷ 14, hôm nay đến phiên ngươi nấu cơm.” Canh Nhị ở bên kia gọi một tiếng. Kỷ 14 nuốt lời nói lại, một tay chống người đứng lên, vỗ vai Truyền Sơn nói: “Cố gắng sống sót!” Truyền Sơn lòng nóng lên, gật đầu một cái thật mạnh. Ngày tháng dần trôi, thấy cửa hầm mỏ vẫn không mở ra, mắt thấy lương thực càng ngày càng ít, các nô lệ mỏ cũng bắt đầu luống cuống. Thực ra, bắt đầu từ ngày đầu tiên, không chỉ những người tổ Canh đã ở đây lâu, mà người tổ Tân cũng bắt đầu thi triển thủ đoạn, rất nhanh, một nhóm nô lệ mỏ yếu nhỏ liền xuất hiện hiện tượng bị giết vì bảo vệ khẩu phần lương thực. Kỷ 14 và Canh Nhị rõ ràng thuộc bên săn lương thực, mỗi lần ra cửa tuyệt đối sẽ phải mang về một thứ gì đó, không thể nào để tay không. Có lúc là than đá, có lúc là nước, có khi là cái ăn, có khi Canh Nhị còn ôm về một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày các kiểu. Mỗi lần họ ra ngoài, đều sẽ khóa cửa lại. Canh Nhị cực kỳ nghiêm túc nói cho Truyền Sơn, dù ai tới gõ cửa cũng không được mở ra. Dù cho cửa bị đập mở, có người xông vào cũng mặc. Truyền Sơn đầu tiên không biết Canh Nhị nói có ý gì. Lẽ nào cứ để người khác cướp hết đồ sao? Mãi đến tám ngày sau… Ngày thứ mười một hầm mỏ bị đóng. Ngoài cửa có tiếng rối loạn. Tuy rằng mấy ngày nay, kiểu thanh âm này cũng có khi xảy ra, nhưng thời gian duy trì không lâu. Nhưng hôm nay tựa hồ khác với mọi lần. Tiếng phá cửa từ xa tới gần, tựa hồ có ai đang gõ cửa từng nhà. “Cứu mạng! Cứu cứu chúng ta! Van cầu ngài, mở cửa a! Van cầu ngài đấy…” Tiếng cầu cứu của nam hài vẫn đang trong thời kỳ đổi giọng cũng càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng, tiếng đập cửa vang lên trước cửa nhà hắn. Truyền Sơn nửa tựa ở trên giường, vừa bóc từng mảnh da thịt hư thối sắp rớt, vừa bình tĩnh chà lau máu đen nắm cái cuốc đặt trên đầu giường, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào. So với việc mở cửa cứu người, hắn phải nghĩ tới việc đối phương có thể lừa hắn mở cửa trước không đã. “Bang bang bang!” “Mở cửa a! Họ sắp đuổi tới rồi! Van cầu ngài đấy, mở cửa đi, cứu chúng ta đi, cầu ngài mở lòng từ bi đi…” Tiếng gõ cửa và cầu cứu càng ngày càng gấp. Nam hài cuối cùng đã khóc nức nở nói. Đây là cánh cửa cuối cùng trên bậc thang này, nếu cánh cửa này không mở ra, họ phải quay lại, nhưng vừa quay lại họ sẽ phải đụng với những người đuổi theo họ. Đến lúc đó, không chỉ những thứ trên người hắn, ngay cả chính bọn hắn cũng có thể trở thành cái ăn. Truyền Sơn không xuống giường, chỉ lẳng lặng nghe tiếng truyền đến từ ngoài cửa. Nghĩ muốn cứu người, cũng phải xem mình có năng lực tự bảo vệ mình không đã. Dù đối phương cầu cứu thật hay cầu cứu giả, đối với hắn, hiện tại đều là chuyện ngoài khả năng. “Á thiếu gia, họ đuổi tới rồi!” Một tiếng nói già nua gấp gáp vang lên, tiếp theo liền đi kèm với đợt thở hổn hển mãnh liệt. “Tạ bá, Tạ bá! Hu hu!” “Á, á… thiếu gia… Ngươi mau… chạy…” “Ở đằng kia! Họ ở đằng kia!” Tiếng hưng phấn phát hiện con mồi và tiếng bước chân hỗn độn tới gần bên này. “Tạ bá! Hu hu! Ai tới cứu cứu chúng ta… Ai tới cứu cứu chúng ta a!” Không biết người tên Tạ bá xảy ra chuyện gì, nam hài phát ra tiếng khóc thét bi thương. “Chẳng ai tới cứu các người đâu! Ai dám mở cửa thử xem! Đây là Đinh lão đại đang làm việc, ai cũng không được đi ra!” Giọng kiêu ngạo truyền từ xa tới gần. Cửa bị kéo phăng ra. Truyền Sơn một tay chống cửa, một tay cầm cuốc giấu phía sau, nói với hai người già trẻ bên ngoài còn chưa phản ứng được: “Vào đi. Mau!” Thiếu niên sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua người sắp xông tới, lập tức dìu ông lão nửa hôn mê, lấy sức và tốc độ ngay chính hắn cũng phải giật mình, vội vàng chạy ào vào trong cánh cửa. “Này! Ngươi thật to gan! Ai cho ngươi mở…” Người đuổi theo không ngờ lại có người dám mở cửa cứu người, chỉ kém một bước thôi mà phải trợn mắt nhìn già trẻ hai người thoát khỏi đầu ngón tay bọn họ. “Ầm!” Cánh cửa suýt thì đập trúng chóp mũi người đuổi tới. Người nọ tức quá nhấc chân liền đạp. Thiếu niên dìu ông lão chạy vào trong phòng, còn chưa xác định được an toàn tuyệt đối đã trút hết sức toàn thân, ngồi bên trên mặt đất giữa nhà. “Hồng hộc.” Thiếu niên liều mạng thở dốc, còn chưa khôi phục lại từ trạng thái kinh hồn. “Bang bang bang!” Tiếng tức giận mắng chửi, đạp cửa, đá cửa luân phiên nhau vang lên làm thiếu niên run như cầy sấy, đề phòng nhìn về phía cửa như chim sợ cành cong. “Mở cửa! Bảo các ngươi mở cửa nghe không! Ngay cả lệnh của Đinh lão đại cũng dám không nghe, không muốn sống nữa phải không? Mở cửa ra! Nếu không mở, chờ lão tử gỡ cửa ra rồi, một người cũng đừng hòng sống được!” Đầu tiên là đạp, đập, cuối cùng ngay cả xô cửa, cạy cửa cũng đều sử dụng. Truyền Sơn vốn đã chuẩn bị tâm lý hơi sững người, không ngờ cánh cửa gỗ thoạt trông bình thường thế lại rắn chắc hơn hắn nghĩ nhiều lắm. Thấy cánh cửa gỗ vẫn có thể kiên trì thêm, Truyền Sơn nhìn về phía tổ hợp hai người già trẻ ngồi dưới đất. Ừm, trông khá quen mắt. “Tân 280, 281?” “Vâng, là chúng ta.” Thiếu niên nhanh chóng trả lời. Cứu, hay không cứu? Cửa, mở hay không mở? Nói thật, ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị khoanh tay đứng nhìn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn mở cửa. Điều làm hắn sinh lòng mở cửa cũng không phải lương tri của hắn, mà tiếng nam hài hô ‘Ai tới cứu cứu chúng ta’. Ai tới cứu cứu ta! ── những lời này hắn tuy rằng không hô ra miệng, nhưng trong lòng hắn vẫn một mực kêu cứu. Lúc hắn bị gian tặc đưa vào địch doanh, lúc hắn chịu hình phạt tàn bạo độc ác, nếu có ai có thể tới cứu hắn… Mà hết lần này tới lần khác, lúc hắn gần tuyệt vọng nhất, tên Canh Nhị ấy… Truyền Sơn lắc đầu, không thừa nhận mình bị cảm động bởi nam nhân vừa mắc chứng sạch sẽ lại lắm miệng ấy. “Cảm tạ ân công cứu giúp, nhưng cánh cửa này đại khái không chống đỡ được bao lâu, họ sẽ xông vào được. Ân công…” Thiếu niên mãi tới giờ mới phát hiện ân công cứu họ hắn có quen. Đây không phải nam tử cao lớn chịu hình phạt trước mặt mọi người ở sân mỏ hôm đó sao? Hắn lại còn sống ư?! “Bên kia có cây gậy gỗ, cầm lại đây đi.” Truyền Sơn không nhiều lời, ý bảo thiếu niên buông ông già ra, cầm vũ khí lên. Canh Nhị và Kỷ 14 sáng sớm ra ngoài, tính canh giò thì cũng sắp về rồi. Chỉ cần họ có thể cầm cự tới lúc hai người đó về, đánh đuổi mấy tên ngoài cửa chắc là không thành vấn đề. Còn về việc hai người này sao lại nhìn hắn như vậy, cùng chuyện Đinh lão đại sau này có trả thù hay không, hắn muốn quả cũng không quản được nhiều vậy. Thiếu niên vì mạng sống của mình, lập tức làm việc theo phân phó. Hai người cầm vũ khí trong tay, ở giữa một ông già đang nằm hôn mê, cùng nhau hướng mặt về phía cánh cửa gỗ thoạt trông không chắc chắn nhưng được nghiệm chứng rồi lại cực kỳ rắn chắc. Chẳng qua, cánh cửa dù rắn chắc nữa cũng không chịu được người liên tiếp phá hỏng. Một khắc sau, cửa gỗ ầm ầm ngã xuống đất. Năm, sáu tên nô lệ mỏ giống như hung thần ác sát xông vào hang động như ong vỡ tổ. “Người đâu?” Nô lệ trung niên dẫn đầu tức giận hỏi. Hang động nhỏ như thế liếc mắt là có thể nhìn thấy hết. Cái khung, bàn đá rất nhỏ, bếp lò, cùng với một chiếc giường đen thui, trừ những thứ đó ra thì không thấy gì nữa. “Ta rõ ràng thấy họ vào đây…” Không chỉ hắn, những người khác đều tận mắt thấy. Vấn đề là, hiện tại người ở nơi nào? “Soát! Nói không chừng có hang ngầm.” Nô lệ mỏ trung niên cũng là một người có trình độ, lúc này lệnh cho những người khác mở cuộc tìm tòi. Mọi người tuân lệnh, nhấc bàn đá thì nhấc bàn đá, đập tường thì đập tường, còn cả người lật hết giường chiếu lên. Truyền Sơn đã chuẩn bị sẵn tâm lý thấy buồn cười. Hắn trốn ở sau vại nước to, nhìn cửa gỗ đổ xuống, những người đó chạy ào tới, lập tức nhấc cuốc lên, chuẩn bị thừa dịp chúng chưa chuẩn bị mà đập ngã một hai thằng, nhưng phát hiện những người đó dường như không nhìn thấy ông lão nằm giữa nhà, chỉ xoay quanh chiếc bàn đá. Sau đó, cảnh tượng kỳ dị bắt đầu diễn ra, những người đó hùng hùng hổ hổ đi qua đi lại giữa cửa và bàn đá, vừa đập vừa lật. Nhưng những người đó giống như là đều uống thứ thuốc kỳ lạ gì đó, không hề chạm phải thực thể nào, chỉ làm động tác ở trên hư không. Nói cách khác, rõ ràng cái bàn không tồn tại, họ lại coi như tồn tại, cố sức làm một động tác hất lên. Còn có người đập tường không khí, phá chiếc giường không tồn tại. Truyền Sơn buông cuốc, chậm rãi chui từ đằng sau vại nước ra, nhìn chằm chằm những người đó, còn phất tay với họ. Đối phương làm như không thấy. Truyền Sơn cứ đứng sau bàn đá, cũng không bước về phía trước nửa bước. Hắn thấy những người đó dù đi đi lại lại thế nào cũng không đi vòng qua bàn đá một bước, liền lấy bàn đá làm giới hạn, tựa như xem hí nhìn những người đó ra sức hành động. “Mẹ ôi! Chẳng lẽ họ biến thành chuột chui ra rồi?” Các nô lệ mỏ tìm mãi mà không tìm thấy được nửa sợi lông tức quá chửi ầm lên. “Ngay cả chút đồ ăn cũng không có.” Cũng có người muốn nhân cơ hội kiếm chút gì đó nói thầm. “Ta nhớ đây hình như là… Chỗ Canh Nhị ở.” Có người nghĩ ra. “Canh Nhị? Tên nam nhân vô dụng bị nữ nhân ghét bỏ kia?” “Chính là y.” “Canh Nhị chết tiệt, nếu không phải do y, cũng sẽ không đến nông nỗi phải đóng cửa động! Làm lão tử vì một miếng ăn phải giết người. Con bà nó, đừng để lão tử tóm được, bằng không đánh chết tiểu tử đó!” “Đương nhiên! Aizzz, các ngươi nói lúc đó Canh Nhị hô một câu là ý gì? Vì sao y vừa hô như vậy, tất cả mọi người đều rối loạn?” “Được rồi được rồi, cả đám đừng huyên thuyên ở đó nữa. Tân 33, ngươi xác định đây là nơi Canh Nhị ở?” “Vâng. Ban đầu ta ngụ ở gần đây, ta nhớ rõ mà, Canh Nhị ấy chỉ sống ở đây.” Nô lệ mỏ trung niên dẫn đầu sắc mặt âm trầm tự hỏi một hồi, vung tay: “Chúng ta đi! Về trước bẩm báo tình huống.” “Nhưng mà người vẫn chưa tìm được…” “Ở đây chắc chắn không có cửa ngầm ra ngoài, hiện tại người chắc chắn không biết chuồn đi đâu rồi. Ở chỗ này tiêu tốn thời gian, chi bằng về báo tình huống lên trên.” Nghe nô lệ mỏ trung niên vừa nói thế, mọi người cũng chỉ đánh mang lửa giận và sự không cam lòng rời đi.