Hai người ngồi xe la đi thẳng về phía La gia thôn, hai đêm đã đi được ngàn dặm lộ trình. Canh Nhị thèm ăn, mỗi lần đi qua một thành trấn là đều sẽ vào vơ vét một đống đồ ăn ── phần lớn đều là nguyên vật liệu, sau đó đẩy hết tới trước mặt Truyền Sơn. Truyền Sơn rất hiểu điểm yếu ấy của Nhị ham ăn nhà mình nên cũng không vội xử lý vấn đề của bản thân, ngày nào cũng sẽ làm cơm nước dẫn dụ y. Tay nghề nấu nướng của Truyền Sơn sau khi được Ma trù Vệ Tử Hải hướng dẫn và huấn luyện 200 năm, đừng nói là đầu bếp thế gian thông thường, ngay cả Trù tu cũng chưa chắc đã có thể so sánh được với hắn. Canh Nhị bị hắn dụ ngứa ngáy tâm can, tuy mua những thức ăn bình thường trong các tửu lâu, tiểu *** cũng có thể ăn đỡ thèm, nhưng đó là khi chưa so sánh thôi, một khi ăn được mỹ thực Truyền Sơn cẩn thận chế biến cho y, những món ăn khác đều không thể nào sánh được. Một ngày nọ, hai người đi qua một thị trấn khá phồn hoa. Tòa thành đó không lớn, tên “Lâm Diêu”, có bốn cạnh khá ngay ngắn, có bốn cửa thành, nhưng chỉ mở cửa nam, bắc để cho người đi lại. Lúc này đã gần giữa trưa, cửa thành tuy có người ra vào nhưng cũng không nhiều. Hai người vốn không muốn dừng lại, nhưng lúc đi qua gần thành này, Truyền Sơn đột nhiên cảm thấy cái gì đó, vỗ nhẹ vào lưng La huynh. La huynh dừng bước chân lại, phì ra một tiếng từ trong mũi. Truyền Sơn sử dụng ẩn thân quyết, bay lên bầu trời quan sát thành này. Canh Nhị hiếu kỳ, cũng lên theo. “Uả? Chỗ này… là trận pháp, có điều không thể tiến vào từ phía trên, phải tìm được lối vào.” Truyền Sơn nhếch khóe môi, “Hay đấy, đi, vào thành xem.” “Cơ thể của ngươi?” “Ta cảm thấy thứ ở trong này cũng hữu dụng với ta.” “Vậy nhất định phải đi xem!” Canh Nhị kéo ngược lại Truyền Sơn, nhảy xuống khỏi đụn mây trước, chạy vào trong cửa thành. La huynh bị để lại ven đường nghe thấy truyền âm, lắc cái đầu, “lộc cộc” kéo thùng xe chạy vào trong rừng cây gần đó. Hai người vừa mới đi đến cổng thành, Canh Nhị đã ngửa đầu sợ hãi than, “Oán khí nặng quá!” Truyền Sơn cũng có phần kinh ngạc, vừa rồi ở trên bần trời vẫn không cảm thấy oán khí dày đặc như vậy, nếu không phải hắn cảm thấy luồng oán khí không rõ nơi đây có thể nói là đại bổ với hắn thì có lẽ hắn đã để lỡ mất rồi. “Hình như có cái gì đó đang đè nén luồng oán khí này, bắt nó không được phân tán khắp nơi, chỉ có điều phương pháp áp chế này không thỏa đáng, chỉ có thể vây khốn tạm thời, nhưng lại càng làm luồng oán khí này trở nên mãnh liệt hơn.” Truyền Sơn tinh thông luyện khí và trận pháp, chỉ hơi liếc mắt qua là có thể biết được đạo lý huyền diệu giấu trong thành nhỏ, “Ở phía Đông thành. Cửa thành chính là lối vào trận pháp.” Hai người lấy 20 xu ra nộp phí vào thành cho thủ vệ trông cửa, cũng cố ý quan sát bốn gã thủ vệ một phen, quan binh giữ thành trông buồn bã ỉu xỉu, chống mâu thương rụt mình dựa vào tường thành. Hai người thấy các thủ vệ cũng không có chỗ nào để chú ý, liền không nhìn thêm nữa. “Người ngoài tới? Giấy tờ chứng minh thân phận đâu lấy ra xem cái, các ngươi từ đâu tới, đến Lâm Diêu làm gì? Đặt chân ở đâu? Hành lý đâu rồi?” Thủ vệ nhận phí vào thành ước lượng 20 xu, mâu thương đưa ngang chặn hai người lại. Thành nhỏ không lớn, thủ vệ tinh mắt, đều có ấn tượng mơ hồ với những thôn dân thường ra vào thành, Truyền Sơn và Canh Nhị vừa nhìn là biết mặt người lạ. Truyền Sơn biết đây là đối phương thấy ít, liền lấy thêm 20 xu nữa ra, đồng thời trình ra giấy tờ chứng nhận tư cách thương nhân đã chuẩn bị sẵn, cũng giải thích là mang đệ đệ tới, chỉ muốn xem Lâm Diêu có đặc sản gì, hành lý đồ đạc đều để trong chùa miếu đặt chân ngoài thành rồi. Thủ vệ tiếp nhận giấy tờ do biết chữ nên đọc kỹ một lượt, nhìn lại trang phục của hai người trông cũng được, nhưng không thấy xe ngựa tôi tớ, chắc là không bòn mót được mấy nên rụt mâu thương lại để hai người vào. “Chỗ nào cũng thế, sống chết đòi tiền, còn cái kiểu câng câng đó nữa chứ, ta còn tưởng họ bị oán khí trong thành ảnh hưởng, thì ra căn bản không phải.” Canh Nhị nói thầm. Bản thân người này chính là một tên keo kiệt, bất kể trên người có bao nhiêu vàng bạc, chỉ cần vừa nghĩ đến 40 xu kia có thể mua được 10 cái bánh bao thịt, y đã đau lòng vô cùng. Truyền Sơn đã từng nghèo nàn nên tự nhiên có thể hiểu được tâm tình của y, nhéo tay y nói: “Trước đây không phải thế, tuy cũng có kẻ tham lam, nhưng vẫn có nhiều người được, người trông cửa thành sao có thể lười biếng vô hình như thế.” “Ta thấy nếu không phải trời lạnh quá, họ cũng sắp ngủ rồi đấy. Như vậy liệu có thể phòng được kẻ địch thâm nhập không?” Trên đường đi, Canh Nhị đã nghe Truyền Sơn kể cho y nghe không ít việc đối chiến giữa hai nước, bởi vì Truyền Sơn là người Hi triều nên tự nhiên hắn cũng lo lắng về tình trạng này của Hi triều. “Trước đây ngươi có từng gặp qua tình huống tương tự không?” Truyền Sơn nghiêng đầu hỏi y. Canh Nhị ngẩng đầu nhớ lại, “Đã từng có, ta nhớ quốc gia như vậy sẽ không thể giữ được lâu dài. Nhưng trước đây khi ta đi du lịch, phần lớn đều là ở giới tu giả, số lần đặt chân vào thôn xóm hay thành trấn của người thường không nhiều lắm….” Dường như Canh Nhị nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt có phần buồn bã. Truyền Sơn cảm nhận tâm tình của y, vỗ nhẹ lưng y nói, “Nơi đây không phải trạm kiểm soát quan trọng, tự nhiên là thủ vệ cũng lười nhác hơn.” Canh Nhị xốc tinh thần lại, “Có lẽ như vậy cũng tốt, như vậy lúc đệ ngươi đánh tới cũng dễ dàng hơn.” Truyền Sơn lắc đầu, “Ta chỉ sợ bọn đệ ta còn chưa đánh tới, những nơi này đã bị Lãng quốc chiếm trước.” “Vậy không phải càng tốt hơn ư? Đệ ngươi đoạt lại đất bị mất, đánh đuổi kẻ xâm lược, có thể đứng vững trên phương diện đại nghĩa mà ngươi nói.” Canh Nhị muốn gạt bỏ cảm giác khổ sở, vô thức tìm bóng dáng quán cơm. Truyền Sơn liền cũng mang y đi về phía phố xá náo nhiệt, ở bên ngoài tiến vào trận pháp này khó khăn, nhưng sau khi đi qua lối vào, lại có thể đi thẳng tới mục đích. “Tuy nói vậy, nhưng dân chúng những nơi này ít nhất cũng sẽ phải chịu hai lần chiến loạn, đến lúc đó, người ở những nơi này liệu còn có thể dư lại được ba bốn chục đã là không tồi rồi.” Không biết có phải bị bầu bạn ảnh hưởng hay không, tâm tình Truyền Sơn cũng trở nên nặng nề. Thực tế hắn đã tu luyện được hơn bốn trăm năm, nhưng tâm tình lại không thể như đại đa số tu giả, hơn nữa hắn từng là quân nhân, càng hiểu rõ tai họa chiến loạn đối với dân chúng bình thường nặng nề cỡ nào. “Đúng vậy, họa chiến tranh không những hại người, còn liên lụy tới các sinh linh khác cũng xui xẻo theo.” Không biết Canh Nhị nghĩ tới cái gì, rũ lông mi nói. “Nhị, ta vẫn chưa từng hỏi ngươi, khi đó vì sao ngươi lại bị giam trong mỏ than Vân Sơn vậy?” Canh Nhị bỗng che mặt. “Nhị béo?” “Nói ra dài lắm, ngươi muốn nghe sao?” “Chuyện của ngươi ta đều muốn biết.” Truyền Sơn nói thẳng. Canh Nhị buông tay, cúi đầu chậm rãi nói, “Trước đây ta từng ở Chân Vũ Tinh một thời gian.” “Có phải là chỗ Chân Vũ đạo quan – một trong ba đại đạo quan của giới tu giả, có nửa tiên khí không?” Truyền Sơn không rõ vì sao Canh Nhị tự dưng nhắc tới Chân Vũ Tinh. “Ừ. Sau đó ta gặp một vài việc, rời khỏi Chân Vũ Tinh, bởi vì sức lực cơ thể bị hao hết nên đã ngủ một giấc rất dài trong lúc phiêu bạt, tỉnh lại liền thấy mình đang ở trong một thôn trang nhỏ của Lãng quốc.” Truyền Sơn muốn hỏi y đã gặp chuyện gì. Canh Nhị ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, “Sau này ta sẽ nói cho ngươi, nói hết tất cả.” Truyền Sơn nhìn y một cái thật lâu, thốt ra một chữ: “Được.” Canh Nhị nói tiếp: “Ban đầu người trong làng ấy đối xử với ta rất tốt, tốt hơn hết thảy những người dân trong thôn xóm bình thường mà ta gặp phải trước kia, đến ngay cả hình dạng của ta họ cũng không ngại, còn dạy ta cách dùng muội than bôi vào mặt. Sau đó ta liền muốn giúp họ…” “Ngươi đã sử dụng năng lực tiên đoán?” “Ừ.” Canh Nhị buồn bã, “Đầu tiên ta nói cho họ, nhà ai sẽ xảy ra chuyện, họ còn cảm kích ta một thời gian, sau đó…” “Sau đó phát hiện ngươi nói gì cũng đều linh nghiệm, hơn nữa đều là chuyện xấu, họ bắt đầu kiêng dè ngươi, phải không? “Phải. Hơn nữa ta còn… bất cẩn nói ra tâm tư của một vài người trong số họ, họ liền càng ngày càng sợ ta, mấy người phải đi theo ta cũng bắt đầu ghét ta, trốn tránh ta.” Canh Nhị nghẹn ngào kể lể. “Sau một lần mùa mưa to, có ngày ta nói với họ, trong thôn sắp xuất hiện ôn dịch, bảo họ phòng bị sớm, có người không tin, nói ta yêu ngôn hoặc chúng. Khi đó trong thôn còn có một thiếu niên có quan hệ khá tốt với ta, ta nói với hắn một thôn trang không xa thôn này đã xuất hiện ôn dịch, sẽ rất nhanh truyền nhiễm tới đây.” Truyền Sơn sờ đầu y, “Thiếu niên kia đã đi xem à?” “Ừ, để chứng minh lời ta nói là đúng, hắn đã chạy tới thôn trang kia xem. Sau đó…” Canh Nhị cúi đầu. “Sau đó hắn bị lây nhiễm, cũng mang ôn dịch vào thôn?” Canh Nhị yên lặng gật đầu. Một lát sau, y nói: “Lúc đó ta đã nghĩ, nếu ta không nói ra tiên đoán, có phải thiếu niên ấy sẽ không bị nhiễm ôn dịch, cũng sẽ không lây cho cả thôn trang, dẫn đến cuối cùng có nhiều người chết như vậy.” “Khi đó ngươi không có trong thôn.” “Ta… đi tìm cái ăn rồi. Thôn dân ở đó không còn cho ta ở lại thôn nữa, ta liền vào núi. Chờ ta phát hiện bất ổn, quay lại thôn thì đã muộn.” “Thiếu niên kia…?” “Đã chết. Ta, ta thấy hắn hồn phách chưa tan, muốn cứu hắn, nhưng lúc đó trên người ta không có bao nhiêu thảo dược hay dược hoàn thích hợp, kết quả ta làm hắn, làm hắn biến thành… cương thi.” Hai chữ cuối cùng, Canh Nhị nói rất nhỏ. Truyền Sơn dừng chân, khó khăn nói ra: “Ngươi đã biến người ta thành cương thi?” Thì ra hắn không phải người bị hại đầu tiên của Canh Nhị? Canh Nhị cúi đầu thấp gần như sắp chạm đất. “Vậy cương thi đó sau này… hắn bây giờ đang ở đâu?” Canh Nhị nhỏ giọng nói: “Ta đã chôn hắn ở trong núi sâu gần thôn ấy, ta chọn cho hắn một chỗ âm sát rất tốt, còn bố trí cho hắn một trận pháp dưỡng âm luyện thể, trăm năm sau hắn có thể trở thành cương thi rất lợi hại.” Còn rất lợi hại nữa? “Ngươi đã hỏi hắn có đồng ý không chưa?” Lần này Truyền Sơn dở khóc dở cười thật sự. “… Chưa hỏi.” Canh Nhị áy náy đáp lại, “Nhưng hắn sẽ khác với cương thi bình thường. Trăm năm sau hắn ra khỏi huyệt sẽ như người thường, hơn nữa da còn tựa đồng xương cứng như sắt, đi lại như bay, quan trọng nhất là thần trí vẫn còn. Hơn nữa, hắn còn không cần phải hút máu người, chỉ cần tu luyện ở nơi nào đậm âm khí là được, chỉ cần chịu khó tu luyện, 500 năm là có thể thành ‘bạt’ (quỷ gây hạn).” “Được rồi, chuyện thiếu niên ấy, chúng ta có trăm năm nữa để tính toán.” Truyền Sơn thở dài, đành chịu thôi, phiền phức vợ mình gây ra, dù sao hắn cũng phải gánh chịu. Cũng không biết trăm năm sau thiếu niên kia tỉnh lại có oán hận Canh Nhị không nữa? “Sau đó, có phải người còn sống trong thôn trang ấy liền mang ngươi lên kiện quan không?” Truyền Sơn gần như có thể tưởng tượng ra được sự phẫn hận của những thôn dân bị mất người dân khi thấy Canh Nhị. Có lẽ ôn dịch và Canh Nhị cũng không liên quan gì tới nhau, nhưng ai bảo y nói ra chứ? Canh Nhị rưng rưng gật đầu: “Họ nói ta yêu ngôn hoặc chúng, dùng yêu pháp hại người, ta, ta…” “Cho nên vì hổ thẹn, lúc quan phủ Lãng quốc bắt ngươi, ngươi đã không chạy trốn, cũng không phản kháng.” “Ừ. Ta bị giam vào huyện lao không quá ba ngày thì do mỏ than thiếu người nên nhanh chóng được đưa tới mỏ than Vân Sơn làm khuân vác.” Thấy Canh Nhị rưng rưng nước mắt rớt ‘lộp bộp’ xuống đất, Truyền Sơn đưa tay lau nước mắt cho y, dỗ y: “Đừng khóc nữa. Ngươi vốn muốn tốt cho họ, ngươi cũng không muốn thiếu niên kia biến thành cương thi, làm thôn trang kia chết nhiều người như vậy có phải không?” Canh Nhị ra sức gật đầu. Truyền Sơn sờ gáy y, vắt hết óc để an ủi, “Thực ra nói không chừng ngươi còn cứu được nhiều người hơn.” Canh Nhị ngẩng đầu lên. Truyền Sơn vừa thấy có cơ, vội nói: “Huyện thành giam ngươi cách thôn trang ấy không xa phải không? Có lẽ chính bởi vì chuyện của ngươi làm huyện quan của huyện thành ấy cảnh giác trước nên đã phòng bị sẵn, ôn dịch kia mới không mở rộng hơn nữa. Nếu ôn dịch mở rộng, người chết quá nhiều, việc này nhất định sẽ bị truyền vào Hi triều.” Canh Nhị ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ màng hỏi: “Ngươi nói ta đã giúp họ ư?” Truyền Sơn gật đầu chắc chắn. “Nhưng ta giúp người không đến nơi đến chốn a, oa oa ───!” Người đi đường qua lại cùng nhìn về phía đôi huynh đệ này, có người còn chỉ vào Truyền Sơn nói ca bắt nạt đệ đệ gì đó. Truyền Sơn nghe thấy, lòng vào ức lại thấy buồn, càng ôm chặt Canh Nhị, rũ mắt xuống, có vẻ muốn khóc lên cùng Canh Nhị luôn. “Hu hu, khi đó vào hầm mỏ họ cũng bắt nạt ta, ta đối xử tốt với Ngũ nương như vậy nhưng nàng lại nói bí mật của ta cho bọn Canh Lục. Nếu không phải ta nói trong tay ta có viên đạn Lôi bạo dọa họ thì họ còn muốn giết ta nữa, hu hu, còn hại ta lãng phí mất lá bùa Lôi bạo. Cũng không phải ta không đánh lại họ, chỉ là nếu ta không tuân thủ quy tắc….” Đột nhiên, Truyền Sơn biến sắc, “Không đúng, sao ngươi lại đau lòng đến như vậy? Canh Nhị, đừng khóc nữa! Mặt đất kia đang hấp thu nước mắt của ngươi, trong thành này có điều kỳ lạ, oán khí kia đang ảnh hưởng tới chúng ta. Toi rồi!” Canh Nhị vừa nghe thấy có gì đó đang hấp thu nước mắt của y liền lập tức lau nước mắt ngừng khóc. “Là trận pháp.” Sau khi tỉ mỉ quan sát mặt đất, Truyền Sơn nói. Canh Nhị nghe vậy cúi đầu, nhưng ngay lập tức, y lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trên khuôn mặt của y có vẻ thẹn quá thành giận, y tự nhận là không có ai trên cơ y về mặt trận pháp, nào ngờ lại bị gài bẫy về sở trường tại một tòa thành nhỏ như này. “Không phải trận pháp đang bẫy người, mà là luồng oán khí. Lợi hại, còn có thể ảnh hưởng tới tâm tình của ta nữa!” Trong con ngươi Truyền Sơn lóe ra tia sáng, phát ra ham muốn nhất định phải đạt được luồng oán khí này. Canh Nhị tỉnh táo lại, lôi kéo Truyền Sơn chạy liền một mạch mấy con phố, rồi ngay lập tức nhìn ra kết cục, y truyền âm bằng thần thức cho hắn: “Tuy oán khí là thứ cầm đầu nhưng trận pháp này cũng có công hiệu phụ trợ. Nó không những vây khốn, mà nó còn đang… bồi bổ cho luồng oán khí này.” Bỗng nhiên, Truyền Sơn kéo Canh nhị lại, thu lại sát khí tràn đầy trên người, “Tu giả!” Canh Nhị im bặt, thuận theo ánh mắt Truyền Sơn, nhìn về phía một nam tử ăn mặc như thư sinh, tuổi chừng hơn 40 cách đó khoảng trăm thước. Cách đi đứng của thư sinh trung niên kia có vẻ thong thả và nho nhả mà chỉ thư sinh mới có, vừa mới nhìn cũng không chói mắt quá, nhưng nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện, lúc hắn đi, bước chân như thể đang tung tăng.” “Không chỉ có một người này.” Ánh mắt Truyền Sơn lại chuyển sang một nam tử già nua như thể khất cát, ngồi bệt bên chân tường một cửa hiệu. Hai người đi qua trước mặt tên khất cái già nua kia, nhưng tên khất cái đó không hề nhướn lông mày, dường như không nhận ra thân phận thật của hai người, chỉ coi như người qua đường bình thường. Có bách tính qua đường tốt bụng thấy tên khất cái già nua đáng thương, sẽ ném cho hắn mấy đồng tiền, lão khất cái không hề ho he, tức giận hay mở lời cám ơn, cứ mặc kệ khất cái khác hoặc là trẻ con trộm mất tiền đi. Hai người đi thẳng về phía nơi tỏa ra oán khí, càng tới gần luồng oán khí, càng phát hiện ra nhiều tu giả hơn. Đi được một lúc, hai người đã phát hiện hơn 10 tu giả trong tòa thành nhỏ không hề có gì đáng chú ý này. “Hình như chúng ta vừa vặn gặp một loại cơ duyên nào đó.” “Là cơ duyên hay tai họa, bây giờ vẫn còn chưa xác định được.” Rùa kia giội gáo nước lã theo thói quen. Nam nhân bóp y, bây giờ biết oán khí đang ảnh hưởng đến họ nên ra sức giấu diếm, tâm tình cũng khôi phục lại vẻ hòa thuận như ban đầu, vừa bỏ được cảm giác nặng nề nên cũng có tâm tư trêu đùa nhau. “Bất kể là loại nào, cứ phải cướp lấy trước cái đã.” “Đúng! Nếu muốn cướp thứ trong luồng oán khí đó thì phải phá trận trước đã.” Canh Nhị vẫn đang thở hổn hển, nhất quyết phải phá được trận pháp này. “Được, trận phải phá, đồ phải lấy, oán khí cũng phải hấp thu.” Truyền Sơn và Canh Nhị vốn giỏi khống chế khí tức thu luyện của mình, sau khi phát hiện sự khác lạ nơi này, càng thay đổi khí tức bản thân không khác gì với người thường. “Rau đây rau đây! Hai mớ rau cuối đây, chỉ 5 xu là có 2 mớ rau đây!” “Dầu đây! Dầu hạt cải tốt nhất đưa tới tận cửa đây!” “Than đây than đây, ngân ti than bán rẻ nhất đây!” “Đồ thêu thùa may vá đây, sợi tơ 5 màu xinh đẹp này chỉ cần 2 xu thôi!” Hai người cứ đi mãi, liền đi vào một con phố chuyên buôn bán, trên đường người đi lại cũng càng nhiều hơn. Ven đường ngoại trừ rất nhiều cửa hàng bán lẻ ra còn có không ít gánh hàng hoặc là sạp hàng bán rong. Đã qua buổi chợ sáng, nhà nông bán rau dưa và những người bán dạo than củi trên đường đã vơi đi khá nhiều, nhưng các cửa hàng ven đường vẫn mở rộng cửa, phố xá vẫn náo nhiệt như trước. Hai người quan sát kỹ càng, phát hiện bách tính trong tòa thành này vẫn chưa bị oán khí ảnh hưởng, không khỏi càng kinh ngạc hơn. “Chắc là công hiệu của trận pháp.” Truyền Sơn suy đoán. Canh Nhị gật đầu khẳng định. “Đại huynh đệ, mua cho đệ ngươi miếng vải may quần áo không? Đây là gấm Vân Sơn tốt nhất được bán ở kinh thành bây giờ đó, cả thành Lâm Diêu này chỉ có mình nhà ta bán thôi!” “Hồ lạt thang (*) đây, hồ lạt thang nóng hôi hổi đây, tiểu huynh đệ có muốn ăn một bát không?” (*) Hồ lạt thang (胡辣汤): là bữa sáng truyền thống ở Hồ Nam, là món ăn truyền thống thường gặp trong bữa sáng của người dân tộc Hán, được chế biến từ nước canh xương hầm ninh với nhiều loại dược thảo trong thiên nhiên (dựa theo tỷ lệ) cộng với ớt và hạt tiêu mà thành. Nghe thấy tiếng mời chào, Canh Nhị hứng thú ngó hai cái, nhưng từ trước tới giờ y chỉ nhìn chứ không mua, những chủ quán này thấy y trông ngây thơ dễ thương nên cũng không giận, miệng còn mời chào y lần sau quay lại. Truyền Sơn thấy y thòm thèm nhìn hồ lạt thang, liền lấy ra một cái lọ bằng gốm, bảo chủ sạp rót đầy vào. Chủ sạp kia còn thấy lạ, sao cái lọ trông không to kia mà có thể đựng được hết cái bát tô của hắn, hắn đổ cả cái bát tô kia vào mà đã thấy đấy, trong khi cái lọ kia vẫn chưa đầy. Nhưng Truyền Sơn trả cho hắn một lượng bạc vụn, cũng đủ mua của hắn 5,6 bát hồ lạt thang rồi, chủ sạp kia cũng là người hồ đồ, nhận tiền rồi là vui sướng quên hết cả. “Để dành cho ngươi ăn đi đường. Chờ ăn hết cái lọ này, lần sau ta lại làm thức ăn ngon cho ngươi.” Truyền Sơn kín đáo đưa cái lọ gốm kia cho Canh Nhị. Nhất thời Canh Nhị cười híp cả mắt, thừa dịp không ai để ý liền nhét cái lọ gốm vào ngực. “Bí phương tổ truyền chuyên trị thương tích đây! Ba mươi xu một miếng dán, đảm bảo chữa khỏi đây!” Một lang trung lang thang cầm một cây gậy đính vải trắng, to tiếng hét ‘bí phương tổ truyền’ đi qua hai người. Truyền Sơn và Canh Nhị cùng nhìn về phía tên lang trung kia. Nguyên Anh Kỳ! Bọn họ lại gặp một tu giả Nguyên Anh Kỳ trong một trấn nhỏ cực kỳ bình thường như thế này. Nếu đây là Hậu Thổ Tinh – hành tinh của tu giả thì việc thấy một tu giả Nguyên Anh Kỳ không có gì là lạ, nhưng nơi đây là Lam tinh, dân chúng cũng không biết hành tinh có tu giả là gì. Không biết có phải ánh mắt hai người quá nóng bỏng, quá hiếu kỳ hay không mà lang trung lang thang kia đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn hai người một cái, nhất là Truyền Sơn. Truyền Sơn nghĩ thầm, không phải người này lại nhìn ra chân tướng của họ đấy chứ? Đầu tiên, tên lang trung đó rất là tùy ý nhìn Truyền Sơn, sau đó lại cẩn thận nhìn một lượt nữa. Tiếp đó, mắt hắn sáng rực lên, cứ như thể nhìn thấy báu vật hiếm quý vậy. Truyền Sơn không muốn gây ra sự cố xen ngang vào lúc này nên rất tự nhiên gật đầu đáp lễ với lang trung kia rồi kéo Canh Nhị đi qua lang trung ấy. Lang trung bỗng mở miệng hô: “Vị tiểu huynh đệ này xin hãy dừng bước.” Truyền Sơn bất đắc dĩ phải dừng bước chân, quay đầu lại. Canh Nhị dùng thần thức nói thầm với hắn: “Lang trung này có phải đã nhìn ra chúng ta đến vì oán khí này, sợ chúng ta cướp đồ nên định ra tay trước hay không? Ánh mắt người này kể đúng là tinh ranh, lại có thể nhìn ra thân phận tu giả của ngươi và ta.” Nếu là thế thật, người ta đã không thèm chào hỏi ngươi rồi. Truyền Sơn nhéo tay Canh Nhị, mỉm cười với lang trung, “Không biết tiên sinh gọi tại hạ có chuyện gì?” Lang trung tha phương kia sải bước tới trước mặt Truyền Sơn, nhìn chằm chằm vào mặt hắn rồi khen ngợi: “Ta xem tướng mạo tiểu huynh đệ không giống người thường, hơn nữa cốt cách hiếm thấy, trong vạn người mới có một, lại có gò mũi cao rộng, lông mày rậm dày, trán tự tạo nên một phương thiên địa, chính là tướng mạo có thiên phú dị bẩm như truyền thuyết. Nếu tiểu huynh đệ gặp được cơ duyên, thành tựu tương lai tất không thể khinh thường!” Truyền Sơn: “…” Canh Nhị: “…” “Tiểu huynh đệ đừng không tin, đừng thấy tại hạ chỉ là một lang trung tha phương mà nhầm nhé, tổ tiên ta cũng từng được hoàng gia ban chức giám sát chính của Khâm Thiên Giám (*), gia truyền tuyệt học, có khả năng đọc hiểu với điềm báo thiên tướng. Chỉ là chuyện coi thiên cơ này, cũng nhất định không thể sống được lâu dài nên gia tổ liền sửa gia nghiệp thành y, chỉ cần con cháu trong nhà sau này có thể bình an đến già, con đàn cháu đống.” Lang trung tha phương ba hoa nói nửa ngày. (*)Khâm Thiên Giám: Cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến. Truyền Sơn và Canh Nhị cùng nhìn hắn như thể hắn là tên lừa đảo. Lang trung tha phương nghĩ thầm những người thường này căn bản không biết thân phận đường đường là Nguyên Anh lão tổ của hắn, nếu người cao to kia biết đối diện hắn là một vị ‘tiên nhân’ trong truyền thuyết, không biết sẽ kích động tới mức nào ấy chứ. Người không biết không có tội, bây giờ phải đoạt được đồ đệ cái đã! Nhưng trước hết, hắn còn cần xác định thêm. “Mời tiểu huynh đệ đưa tay cho ta.” Truyền Sơn cười mỉm chi beo đáp lại: “Thân thể ta rất tốt.” “Ha hả, có phải ngươi nghĩ ta là kẻ lừa đảo không?” Lang trung quên luôn nhóc béo phị bên cạnh Truyền Sơn. “Khụ, cái đó… tại hạ và đệ đệ còn chuyện quan trọng phải làm, nếu tiên sinh không có việc gì, tại hạ và đệ đệ xin phép đi trước một bước.” Truyền Sơn không biết tu giả Nguyên Anh này muốn làm gì, nhìn nét mặt hắn không giống như định gây bất lợi cho họ, nhưng rõ ràng có sự vội vã. “Chậm đã!” Lang trung bắt lấy cổ tay Truyền Sơn. Truyền Sơn giả bộ y hệt như người thường, để mặc cổ tay cho người ta bắt lấy, trên mặt làm ra vẻ mất hứng, nói: “Tên lang trung nhà ngươi! Đây là ngươi định làm gì? Ta không muốn xem bệnh, ngươi còn ép buộc ta chắc?” “Tên ngu si kia, ta nào có xem bệnh cho ngươi.” Lang trung dùng ánh mắt ‘ngu ơi là ngu’ trừng Truyền Sơn, nhưng chỉ chốc lát sau, vẻ mặt hắn đã thay đổi. Đầu tiên là hoài nghi, tiếp đó là khó hiểu, ba lần sửng sốt, cuối cùng lại là vẻ mặt mừng như điên! “Tốt, tốt, tốt!” Lang trung quá đỗi kích động, nhịn không được liền nói ba chữ tốt. May mà hắn nhất thời buồn chán đồng ý Thanh Nham Tử đang bế quan, một đường âm thầm bảo vệ tiểu đồ đệ đi ra ngoài làm nhiệm vụ môn phái, nào ngờ lại gặp phải một kỳ tài như thế này ở địa điểm làm nhiệm vụ môn phái, trong ngôi thành nhỏ không có gì đáng để ý như thế này! Đây là lòng tốt được báo đáp sao? Nếu có thể đạt được đồ đệ này, hắn còn cầu gì nữa? Đáng giá! Hắn đi chuyến này thật quá đáng giá! Lại cũng không thể ngờ được rằng, vào lúc đại nạn phủ xuống, gặp được một người tương hợp cùng thuộc tính với hắn như vậy. Chỉ có duy nhất một thuộc tính kim, còn là thuộc tính kim loại hoàn mỹ! Đây đâu phải là ngàn dặm mới tìm được một người, đây căn bản là thiên phú tu luyện tốt nhất ngàn năm khó gặp! Lang trung vừa rồi cũng không nói dối, gia tổ hắn đúng là dựa vào việc xem tướng mạo để nổi tiếng, hơn nữa cũng đúng là có người làm chức giám sát chính trong Khâm Thiên Giám. Vì vậy, nhà hắn cũng coi như có kiến thức sâu xa với phương diện tướng thuật, hơn nữa khi còn bé, hắn gặp kỳ ngộ trở thành tu giả, bây giờ dựa vào tu vi Nguyên Anh Kỳ, đối với con đường tướng thuật có khả năng phán đoán gần như trực giác. Những phán đoán này chưa chắc là đúng hết, nhưng cũng phải có đến tám chín phần mười. Vừa rồi hắn nhìn Truyền Sơn, dựa vào trực giác đã cảm thấy người này thích hợp tu luyện, nhưng đến khi hắn sờ vào mạch môn của hắn, dùng bí pháp môn phái dò xét, thế mới phát hiện hắn gặp may to. Tuy ban đầu hắn chỉ sờ dược mạch tượng quái dị ngũ hành biến mất, nhưng trên đời này nào có người không có ngũ hành? Qủa nhiên, khi hắn kiên trì dò xét thêm, thuộc tính kim loại ấy trở nên càng rõ ràng hơn, không những rõ ràng mà còn rất mạnh nữa. Bốn thuộc tính khác thì hoàn toàn cân đối, đạt hiệu quả áp chế nhau tới mức hoàn mỹ. Đây chính là thể chất Thiên linh căn – thuộc tính duy nhất chỉ có trong truyền thuyết, loại thể chất này chỉ cần có tâm pháp tu luyện thích hợp sẽ tiến triển cực kỳ nhanh, kể cả người khác có giục ngựa cũng không đuổi theo kịp. Ông trời đúng là không đối xử tệ với hắn! Oa ha ha ha ha ha! …. “Ta nghĩ…” Canh Nhị nho nhỏ ghé sát vào người bộ xương khô trong thức hải, “Có lẽ ngươi lại gặp phải một người muốn thu đồ đệ rồi.” Xương vai của bộ xương khô vừa nhô lên, khung xương cao to đã ngay lập tức được bao phủ bởi một tầng cơ thịt gần như hoàn mỹ. Truyền Sơn trần trụi bắt Canh Nhị từ trên vai xuống, đặt trong lòng bàn tay xoa nắn, lại cho vào trong miệng liếm láp. Tiểu Canh Nhị đen mặt bò ra khỏi miệng hắn, lửng lơ giữa không trung lắc minh, giũ sạch hết nước bọt trên người. “Đều là họa từ khối thân thể ngươi làm cho ta.” Nếu là cơ thể, tư chất ban đầu của hắn, dù hắn có quỳ gối trước cửa nhà những tu giả này ba ngày ba đêm thì người ta cũng sẽ không thèm liếc hắn lấy một cái. Tiểu Canh Nhị bay qua dùng chân đạp hắn, đã được lợi còn khoe mẽ! Truyền Sơn cợt nhả mặc hắn đạp. Tiểu Canh Nhị đạp đủ rồi liền bò lên đỉnh đầu hắn, nói: “Ừ, vẫn là lão Dương Quang Minh tinh mắt nhất, trọng điểm để ý vào tâm tính ngươi chứ không phải tư chất thân thể.” Truyền Sơn mỉm cười, “Đúng vậy, Dương sư phụ tuy ban đầu chỉ vì Đại hội Thử Linh nên mới nhận ta làm đồ đệ, nhưng sau đó…. quả là đối đãi không tệ.” Hơn nữa hắn rất thích bầu không khí của Hậu Thổ Môn, Đạo tu, Ma tu hay Yêu tu đều được đối xử bình đẳng, lại không có lắm quy củ môn phái linh ta linh tinh. “Ngươi bảo nếu lang trung Nguyên Anh này phát hiện ta không phải kỳ tài, mà là phế tài hoàn toàn không thể tu luyện thì sẽ ra sao?” Truyền Sơn trong thức hải vươn tay, định bắt lấy Tiểu Canh Nhị làm tổ trên đầu hắn, trên mặt hiện lên vẻ xấu xa. Canh Nhị tính thời gian, bật cười phì một tiếng. Y có thể tưởng tượng dáng vẻ thổ huyết của vị lão tổ Nguyên Anh này lát nữa. … Trong phố xá sầm uất, Truyền Sơn cau mày nhìn về phía lang trung bắt lấy hắn không buông, nổi giận nói: “Buông tay!” Lang trung sửng sốt, nghĩ thầm đồ nhi này của hắn khí thế ghê gớm thật. Người đi ngang qua đã bắt đầu để ý tới ba người họ. Tuy lang trung không sợ các tu giả khác, nhưng không muốn đồ đệ mình nhìn trúng bị người ta thèm muốn, vung lá cờ trắng trong tay lên, cười nói: “Ngốc nghếch, ngươi nhìn lại xem!” HẾT3