Tóm tắt: Một kẻ xui xẻo tới tột cùng, một nhà tiên đoán tham ăn lại còn gà mờ, sắp sửa mở ra một đoạn song, tu, kỳ, duyên ─── kinh thiên địa, quỷ thần khiếp? Truyền Sơn ma công đại thành trở lại Lam tinh, cơ hội báo thù ngày một chín muồi. Tiểu ma đầu quyết tâm, quyết định phải đi lên con đường tạo phản ─── xây một tòa thành, dường như là một khởi đầu tốt đẹp? Trong lúc tiểu ma đầu chuẩn bị kỹ càng, sự việc có vẻ rất êm xuôi, nhưng mà, không thể khinh thường thể chất xui xẻo của Truyền Sơn, ‘người’ e sợ thiên hạ bất loạn’, bước từng bước tới gần Truyền Sơn và Canh Nhị; càng làm Canh Nhị nổi khùng hơn, người trong tiên đoán sẽ đoạt mất Ma tu Truyền Sơn, đã hiện thân! Ăn được cỏ non rồi sao y có thể chắp tay nhường? Y nhất định sẽ bảo vệ thành trì của mình, bảo vệ bản lữ của mình! Mấy chữ bỏ ngỏ: “Nói đi, ngươi đang gạt ta giấu cái gì dưới hầm mỏ?” Truyền Sơn tò mò hỏi. “Không giấu bảo bối gì cả, chỉ là muốn… vây khốn một Ma tu.” Canh Nhị cúi đầu, đầu ngón chân chọc mặt đất. “Ma tu này có thù oán với ngươi?” Truyền Sơn rất ngạc nhiên. Nếu Canh Nhị đối đầu với Ma tu thật, với cái tính nhát gan sợ phiền phức của y, nhất định sẽ bảo hắn giải quyết đối phương chứ sao lại không nói tiếng nào mà tự ra tay? “Bây giờ… còn chưa kết thù.” “Hửm?” Truyền Sơn nhướn mày, “Có phải ngươi nhìn thấy gì không?” Canh Nhị liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt u oán. Truyền Sơn tự dưng cảm thấy buồn cười. Dùng ánh mắt ấy nhìn hắn? Cứ như thể hắn đã làm chuyện gì có lỗi với y vậy. … Ack, không phải hắn thực sự sẽ làm chuyện có lỗi gì với rùa con nhà hắn trong tương lai chứ? Hơn nữa đối tượng còn là Ma tu bị nhốt trong trận pháp kia?