Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Chương 147
Dương Quang Minh chuyển sang cười nhạo: “Nghe nói có rất nhiều người tin vào lời đồn ấy.”
Truyền Sơn không có ý nói ra tình hình thực tế hiện giờ, chỉ thuận miệng đáp: “Không phải Thần giáp. Nếu ta có Thần giáp thật, có ngu mới dùng Thần giáp trong truyền thuyết đổi lấy một thứ cồng kềnh mang không mang được, đựng không đựng được, còn gây sự chú ý cho người khác nữa chứ.”
Dương Quang Minh thấy cũng đúng, nhưng Truyền Sơn rốt cuộc đã dùng thứ gì để trao đổi được một bí cảnh linh sơn kia? Hơn nữa, nếu đổi với hắn, tại sao lại phải ném ở trong sa mạc? Ném luôn vào trong Hậu Thổ Môn thì tốt biết bao, như vậy chẳng sợ có những phiền phức hiện tại nữa.
“Lời đồn có liên quan tới người nhà họ Vân phải không? Họ còn chưa từ bỏ ý định sao?” Truyền Sơn hỏi, vừa quay đầu tìm kiếm Nhị rùa nhà hắn khắp nơi.
“Xời!” Dương Quang Minh cười nhạt, “Không có Thần giáp họ đã có thể tự biên chuyện rồi, giờ có bí cảnh linh sơn lớn vậy ở đây, không biết còn rước lấy bao nhiêu tu giả ngoài hành tinh này nữa.”
Truyền Sơn nghe vậy, cuối cùng cũng nhìn chăm chú vào Dương lão nhi, “Sẽ phiền phức lắm sao?”
“Cùng ngày phát hiện linh sơn, chúng ta đã đóng truyền tống trận giữa các hành tinh duy nhất lại, trận pháp dự bị trong các môn phái và gia tộc cũng nhất trí không mở ra. Hiện tu giả bên ngoài muốn tới cũng chỉ có một cách, đó chính là xuyên qua đại trận pháp bảo vệ Hậu Thổ Tinh. Nhưng người có bản lĩnh vượt qua được đại trận pháp bảo vệ hành tinh, trừ phi là tu giả tán tiên ngũ kiếp trở lên thì ngay cả những lão tổ đã tiến vào Độ Kiếp Kỳ như chúng ta cũng chỉ có nước mở to mắt nhìn trận pháp ấy.”
“Đại trận pháp bảo vệ hành tinh ghê gớm vậy sao?”
“Đương nhiên! Đại trận pháp này là do một vài vị đại năng xa xưa lập nên để bảo vệ tài nguyên tu luyện của Hậu Thổ Tinh, nhưng cũng có truyền thuyết kể rằng đại trận pháp này đã xuất hiện ngay sau khi Hậu Thổ Tinh hình thành rồi.” Dương Quang Minh cũng không chắc lắm.
Truyền Sơn cảm thấy khả năng sau lớn hơn, nói không chừng trận pháp này do Cô Cô lập nên.
“Mấy ngày nay ngươi đang làm gì thế?” Dương Quang Minh đổi đề tài, “Ngươi đã thu thập đủ tài liệu của vòng thi luyện khí thứ ba chưa?”
“Ta đang cân nhắc những tài liệu cần dùng cho vòng thi thứ ba đây.” Truyền Sơn bận rộn bốn ngày, cảm thấy mình đã loáng thoáng phát hiện được chút phương pháp rồi.
“Tài liệu gì? Sao ta thấy ngươi cứ mân mê cát thế?”
Truyền Sơn chỉ cười không nói.
Dương Quang Minh giận, lườm đồ nhi, hắn làm sư phụ cũng chẳng oai tí nào, tiểu ma đầu vô lại cứ giấu diếm tất cả mọi sự, cho dù có tiết lộ cũng là do vợ hắn tiết lộ nhiều hơn, hắn chẳng bao giờ kể với người sư phụ này cả. Nếu không phải Bạch Đồng cũng bị gạt như hắn thì chắc chắn hắn phải đánh tiểu tử này u đầu, để hắn học lại ý nghĩa của câu ‘tôn sư trọng đạo’.
Bạch Đồng thoải mái hơn Dương Quang Minh, đồ đệ không nói, hắn ta cũng tuyệt đối không hỏi, người có thể sống đi ra khỏi Huyết Hồn Hải, còn lấy được một đống bảo bối, chắc chắn hiểu bản thân đang làm gì, cũng có thể hiểu cách làm thế nào mới là đúng đắn nhất.
“Chỉ còn hai ngày nữa là vòng thi thứ ba sẽ diễn ra, đấy là còn thay đổi do sân thi đấu nữa đấy, kết quả hoãn lại một ngày theo thời gian thi. Ngươi chắc chắn ngươi có thể kiếm được thứ ngươi muốn trong vòng hai ngày?” Dương lão nhi thấy đồ đệ ngó lơ thì bực lắm, mặc dù bây kết quả đã tốt hơn nhiều so với mong muốn của hắn, nhưng ai chẳng muốn tốt hơn?”
“Chắc là cũng không sao.” Truyền Sơn nghiêm nghị đáp, đồng thời ỷ vào vóc dáng cao hơn nhiều người khác tìm được Nhị rùa nhà hắn.
Chỉ thấy nhóc béo phị đang đứng cạnh các đệ tử Vạn Bảo Môn, đại sư huynh Vạn Khương đang nói gì đó với Canh Nhị, còn Canh Nhị một tay cơm nắm, một tay gà quay, bôi dầu đầy mặt.
Truyền Sơn thấy Vạn Khương lấy một cái khăn tay ra giơ lên lau mặt Canh Nhị.
Vạn Khương lau hụt. Ngẩng đầu lên thì thấy một nam nhân mặt đen cao to đang túm lấy nhóc béo phị, mặt mày hung ác dùng tay áo của hắn lau miệng cho nhóc béo phị.
“Không phải đã bảo hôm nay cùng đi xem 14 huynh thi sao? Sao lại chạy tới đây?” Nam mặt đen hỏi.
Canh Nhị nuốt nắm cơm trong miệng xuống, nói: “Dù sao cũng không xa, ngươi gọi một tiếng là ta nghe thấy rồi. Ngươi có muốn ăn không?”
Truyền Sơn nhìn con gà quay giơ lên trước mặt mình, hỏi: “Ai cho ngươi.”
“Là Vạn sư huynh.” Canh Nhị mỉm cười với Vạn Khương, y luôn có thiện cảm với người cho y cái ăn.
Vạn sư huynh… Cái con rùa hơn vạn năm tuổi nhà ngươi còn không biết xấu hổ gọi một người mấy trăm tuổi là ‘sư huynh’? Truyền Sơn vốn đã ngứa mắt Vạn Khương, bây giờ càng nhìn càng thấy hắn mặt mày xấu xí thế nào ấy.
“Con gà này đặc biệt lắm à? Làm ngươi chạy vội tới ăn?”
“Không phải, chỉ là gà quay bình thường thôi.”
“Thứ do người xa lạ đưa mà ngươi cũng dám ăn bậy, ngươi quên trước đây được người ta cho trái cây suýt thì bị đánh chết à?”
“Nhưng Vạn sư huynh không phải Mạch…”
“Biết người biết mặt khó biết lòng, càng là người quen càng phải cẩn thận.”
Vạn Khương nghe ngứa cả tay, lúc này liền cả giận nói: “Này, sao ngươi lại ăn nói thế?”
Truyền Sơn hoàn toàn ngó lơ.
Vạn Khương tức quá muốn rút kiếm, bị các sư đệ sư muội xem trò vui ở bên cạnh cùng giữ lại.
“Sư huynh, thôi đi mà, ngươi đánh không lại người ta, cũng không cần làm mất thể diện nữa.”
“Cứ nói thế đấy, ai bảo ngươi dùng gà quay dụ dỗ bầu bạn người ta, người ta tức cũng bình thường thôi.”
“Nói thế mà nghe được! Ta chỉ thấy nhóc béo phị đứng một mình đáng thương, chia cho y chút đồ ăn thôi, ai bảo ta dụ dỗ y! Hơn nữa họ La kia không phải có một người đẹp làm bạn lữ rồi sao, nói không chừng nhóc béo phị sớm muộn cũng bị hắn vứt bỏ, ta là…”
“Ngươi nói ai vứt bỏ Nhị mập nhà ta?” Truyền Sơn cuối cùng nhìn thẳng vào người này, sầm mặt nói.
“Ngươi muốn làm gì? Ta nói trúng tim đen nên thẹn quá thành giận chứ gì? Ta khinh bỉ kẻ chân đạp hai thuyền nhà ngươi!”
Truyền Sơn tức ngứa cả tay, nếu không suy xét đến Vạn Bảo Môn có khả năng kết đồng minh với Hậu Thổ Môn thì hắn đã ra tay trừng trị tên hâm hâm dở dở này rồi.
“Ngươi muốn đánh nhau phải không? Đừng tưởng ta sợ ngươi, nào! Tới đây!”
Truyền Sơn nhấc chân lên, đang chuẩn bị đá.
Bỗng Canh Nhị nói: “Nói theo lời vừa rồi của ngươi, người ta thân thiết nhất ở đây là ngươi, vậy người ta phải cẩn thận nhất cũng là ngươi?”
“…” Truyền Sơn giật khóe miệng, hắn quên trong tên của nhóc béo nhà hắn cũng có một chữ ‘Nhị’, quả nhiên người có tên ‘nhị’ cũng đều rất ‘nhị’ sao? (nhị: hâm, dở)
Nghe thấy vấn đề của Canh Nhị, Vạn Khương đắc ý cười to, “Hay hay, họ La này mới là người ngươi phải cẩn thận nhất!”
Truyền Sơn kéo Canh Nhị đi liền, không thể để Canh Nhị chơi cùng với những người này được, có trời mới biết Nhị rùa nhà hắn sẽ bị ô nhiễm ra cái dạng gì.
“Nhóc béo phị ngươi phải cẩn thận đấy! Tên này chân đạp hai thuyền, đã có một người đẹp làm bạn lữ từ lâu rồi, ngươi nhất định phải hỏi rõ, ngàn vạn lần đừng để bị hắn lừa!”
Vạn Khương gào rất to, không những Canh Nhị đi xa còn nghe rõ mà những tu giả xung quanh thính tai cũng đều nghe được.
Truyền Sơn… thả Canh Nhị ra, quay lại đạp cho tên Vạn đang đắc ý kia.
Chúng đệ tử của Vạn Bảo Môn rất bực bội, họ nên xông lên báo thù cho đại sư huynh mới đúng, hay họ giả vờ không thấy đại sư huynh ngã trên cát mà tiếp tục đi làm chuyện của mình đây?
Trưởng bối của Hậu Thổ Môn và Vạn Bảo Môn rất vui khi thấy các tiểu bối đang giao lưu thân thiết, người thanh niên mà, cãi nhau ầm ĩ cũng dễ có tình cảm hơn.
Vì ‘dạy dỗ’ Canh Nhị tham ăn, Truyền Sơn chậm hơn bọn Kỷ 14 một bước.
Đợi đén lúc đổi sân thi, khán đài đã nhồi đầy tu giả. Nhìn mật độ ấy, rõ ràng nhiều hơn so với lúc thi Khí tu, một là do Võ tu khá dễ quan sát, thứ hai chính là phần lớn tu giả Hậu Thổ Tinh đều tập trung tại đây, có rất nhiều tu giả rảnh rỗi liền cùng chạy tới xem. Dù sao sân thi mới ngay ở mảnh đất trong trước hào nước, có thể xem thi đấu, có thể tùy thời giám thị động tĩnh của linh sơn, tốt thế còn gì?
Từ khi đổi sân thi, Truyền Sơn giờ mới đến đó, thấy gần như không khác biệt mấy so với sân thi trên sườn núi Cầu Thủy, Truyền Sơn không khỏi bội phục.
Phương pháp tương đương dời núi lấp biển ấy, không phải tu giả từ Độ Kiếp Kỳ trở lên thì không thể làm được!
Tuy Canh Nhị nghe thấy Vạn sư huynh lớn tiếng nhắn nhủ, nhưng y hoàn toàn không nghi ngờ gì Truyền Sơn. Có ai lại đi ghen với mình chứ?”
Nhưng Truyền Sơn dạy dỗ làm y tràn đầy cảm xúc, sớm biết đi ăn đồ của người khác cho là có thể đổi lấy một túi mỹ thực càn khôn thì y đã chủ động liên hệ với vị Vạn sư huynh kia rồi.
Đúng vậy! Phương pháp Truyền Sơn dạy dỗ Nhị rùa tham ăn nhà hắn chính là: đồ ăn người khác đưa cho ngươi vĩnh viễn không nhiều và ngon như đồ ăn ta đưa!
Phương pháp dạy dỗ này không dùng được với người khác, nói không chừng còn có thể chiều hư người ta, nhưng chiêu này rất hữu ích với Nhị rùa, trước đây ngoại trừ sư phụ, nào có ai đối xử tốt với y như thế?
Một lần đã đưa một túi càn khôn mỹ thực rồi! Có lẽ La tiểu ma đầu đã thu thập được các loại thực vật cho y ở trong Trùng cốc, trong đó cũng không thiếu nguyên liệu làm thức ăn ngon, những món ăn đấy chính là do Truyền Sơn học được từ vị dạy Trù tu cho Truyền Sơn năm ấy.
Truyền Sơn để ý thấy chỗ ghế trọng tài ngoại lai thiếu đi một vị, chính là Vân Tranh Nhân đến từ Vân Thai Tinh kia.
Tuy rằng thiếu đi một vị trọng tài, nhưng cũng không ảnh hưởng tới diễn biến cuộc thi, cũng không có ai dị nghị gì về sự vắng mặt của một vị trọng tài cả. Vân Tranh Nhân hiện ở đâu? Lại dự định làm gì?
Truyền Sơn nhìn khắp xung quanh, cũng không phát hiện được hai vị huynh muội song sinh nổi bật.
Truyền Sơn cũng hiểu, bởi vì hai lão tổ Dương, Bạch nhúng tay nên đã chuyển hóa mối thù riêng với hắn thành mối thù chung bất lợi với toàn bộ Hậu Thổ Tinh, tuy hắn không cần lo phải lấy sức một mình đối kháng với toàn bộ Vân gia nhưng cũng phải cẩn thận với mưu kế từ sau lưng.
Hơn nữa Vân gia ở Hậu Thổ Tinh chắc cũng có vài phương pháp, tuy tung tin đồn Thần giáp khiến tu giả bản thổ Hậu Thổ Tinh cảnh giác và phản cảm, nhưng không đến mức trở thành chuột chạy qua đường.
Vậy thì Vân gia còn có thể làm gì đây? Có tu giả nào họ có thể lợi dụng? Họ sẽ đối phó với hắn thế nào?
Truyền Sơn không giống một số tu giả đóng cửa khổ luyện, ngồi một lần mấy trăm năm không hỏi thế sự, rõ nhiều tuổi song đơn thuần như đứa trẻ sơ sinh, không kể tới bốn trăm năm trải nghiệm ở Huyết Hồn Hải của hắn, kể cả quá trình làm mật thám mấy năm trước đó của hắn cũng đủ làm hắn nghĩ sâu xa hơn so với người khác.
Hắn không thích âm mưu quỷ kế, không có nghĩa là hắn không biết dùng.
Hắn không thích mưu tính người khác, không có nghĩa là hắn nhất định bị người khác mưu hại.
Căn nguyên ngọn nguồn mối thù giữa hắn và Vân gia xuất phát từ Đào Hoa, điều này cũng khiến hắn lúc đối phó Vân gia thì vẫn luôn có chút nương tay, nhưng Vân gia cứ khiêu khích hắn mãi, vượt qua cả giới hạn nhường nhịn của hắn. Nếu sau này Vân gia không tìm tới hắn thì thôi, nếu như tìm tới hắn thật, hắn nghĩ hắn sẽ cho Vân gia một lần dạy dỗ cả đời khó quên.
Dừng suy nghĩ, Truyền Sơn đưa tầm nhìn trở lại sân thi đấu.
Thi Võ tu khá đặc sắc, Kỷ 14 không tính là ‘hắc mã"(*), ai bảo hắn vẫn luôn đi cùng Truyền Sơn, người khác chú ý tới Truyền Sơn thì đồng thời cũng sẽ chú ý tới hắn.
(*) hắc mã: không lường được thực lực với người khác = người không ngờ tới = người có thực lực.
Dương Đắc Bảo đã nhận được bài học trước đó, mới sáng sớm đã đi đánh cược.
Canh Nhị và Truyền Sơn cũng không ngoại lệ, đáng sợ nhất là Đào Hoa, chẳng ai biết hắn rốt cuộc đã đặt bao nhiêu, nhưng vẻ mặt phấn khởi và quỷ dị kia đủ để chứng tỏ hắn đặt không ít tài sản.
Để khuyến khích Kỷ 14, Đào Hoa dùng một cánh hoa đổi lấy một cái kèn đồng của Canh Nhị.
Khi giọng nói the thé của Đào Hoa vang vọng toàn trường, Truyền Sơn và Canh Nhị cùng nhau trốn, đáng thương cho 14 huynh không những phải chịu tiếng cổ vũ chói tai của Đào Hoa, còn phải đắm mình trong ánh mắt kỳ quái của chúng tu, đồng thời còn phải giữ bình tĩnh để đối phó với đối thủ.
Cũng may 14 huynh cứng cỏi, cố gắng tới cuối cùng.
Tỷ lệ đặt cao nhất là đặt theo thứ tự tu giả, Truyền Sơn, Canh Nhị, kể cả Đào Hoa đều không hẹn mà cùng đặt nặng vào mặt này, hơn nữa cái nhìn của ba người đều như nhau, đều cho rằng Kỷ 14 sẽ đạt được hạng hai.
Theo Truyền Sơn thấy, Kỷ 14 chắc chắn sẽ đạt được hạng hai, từ khi trở lại Hậu Thổ Tinh gặp Kỷ 14 tới nay, hắn không ngại ngần tin vào Kỷ 14.
14 huynh vốn thiên phú tu luyện cũng không tệ, bằng không đã không được Tĩnh Hải đại hòa thượng coi trọng, hơn nữa hắn nghiêm túc với bản thân hắn, còn chịu được khổ cực, sau khi trải qua một tháng được Dương Quang Minh chỉ dạy, cũng tiêu hóa hấp thu dự liệu Truyền Sơn cho hắn, thân thủ của hắn đã hơn hẳn một tháng trước.
Kết quả thi đấu không ngoài dự đoán của ba người, Kỷ 14 thua Diệp Phong của Thần Sa Môn.
“Ngươi bắt đầu ăn từ lúc bắt đầu tới giờ, không bị tức bụng à?” Canh Nhị ngẩng đầu khó hiểu nhìn Truyền Sơn.
Đào Hoa cười sằng sặc quái dị, che miệng nói: “Sao y lại bị tức bụng được? Ngươi chưa nhìn nguyên hình của y sao, đã không thể hình dung bằng từ khổng lồ được rồi…”
Canh Nhị nhảy dựng lên chặn miệng Đào Hoa, Đào Hoa cười sằng sặc, nhanh chóng tránh thoát Canh Nhị, há mồm muốn nói tiếp.
Canh Nhị giận dữ, “Ngươi nói đi! Ngươi mà nói nữa ta liền nói cho Kỷ 14, thực ra ngươi…”
“A a a!” Đào Hoa bỗng kêu a a a, chặn lời Canh Nhị sắp nói.
“… Không nói nữa?”
“Coi như ngươi giỏi?” Đào Hoa hậm hực giậm chân, chẳng mấy chốc đã cắm đầu cắm cổ chạy đi đón 14 ca ca của hắn.
“Thân rùa khổng lồ?” Truyền Sơn cười, “Ngươi kiểu gì ta cũng có thể tiếp thu, nhớ năm đó ta bị quả xương khô làm thịt rữa nát, ngươi cũng có thể không ngại, ngươi còn sợ ta ghét bỏ ngươi cái gì?”
“Cái đó khác.” Canh Nhị vặn vẹo ngón tay phải, nói, “Nếu thực sự thấy nguyên thân của ta, nhất định sẽ bị dọa chết.”
“Vậy cứ thử xem.” Truyền Sơn đưa tay xoa mặt Canh Nhị, tiện tay giựt lấy cái túi càn khôn đựng đầy thức ăn ngon kia.
Canh Nhị muốn cướp nhưng không được, lúc này cả giận nói: “Ngươi nói cho ta, ngươi nói không giữ lời gì hết!”
“Tuy ta không quan tâm ngươi béo phì, nhưng ngươi cứ ăn mãi, chẳng thèm để ý tới ta, vậy cũng không tốt.”
Canh Nhị đang định phản bác, trong đầu toàn bộ tu giả bỗng vang lên một giọng nói uy nghiêm:
– “Chúng sinh nghe kỹ! Ta là Hỏa Minh tinh quân, dùng bí cảnh linh sơn trao đổi một vật lấy từ Huyết Hồn Hải với Ma tu La Truyền Sơn. Bọn ngươi dốt nát, vật ấy chẳng phải Thần giáp, chính là vật ta để lại hạ giới trước đây, hiện giờ vật quy nguyên chủ.”
– “Để trao đổi, bí cảnh linh sơn thuộc về La Truyền Sơn, nếu La Truyền Sơn chết, hoặc bí cảnh đổi chủ, ta sẽ lấy lại bí cảnh.”
– “Thời gian mở bí cảnh, lần đầu tiên mở vào sau hai tám ngày nguyên giới kể từ hôm nay, sau này cứ một giáp (60 năm) mở một lần, mỗi lần chỉ cho phép tối đa 12 tu giả tiến vào, tu giả từ Nguyên Anh Kỳ trở lên không được vào.
– “Người tiến vào phải được La Truyền Sơn cho phép, hơn nữa mỗi tu giả chỉ có thể chọn tối đa hai bảo vật trong bí cảnh, kẻ tham lam chắc chắn bị quy tắc bí cảnh trừng phạt!”
Toàn bộ sinh linh Hậu Thổ Tinh bất kể lúc này ở đâu, đều cùng lúc nghe được lời nhắn nhủ này, giọng nói không phân biệt được nam nữ, cũng không thể nghe ra được tuổi tác, chỉ cảm thấy chấn động như thể tiếng chuông buổi sớm mai, tiếng trống buổi hoàng hôn.
“Ôi! Xương khô ca ca thảm rồi. Cái đứa trẻ Cô Cô này… không có người ta trông nom quả nhiên là đi sai đường ngay.” Đào Hoa kéo cánh tay Kỷ 14, cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Kỷ 14 muốn giãy tay ra nhưng không được, mặt thờ ơi nói: “Ta lại thấy là do căn bản của hắn không xây dựng tốt.”
Đào Hoa ra sức gật đầu, “Đúng đúng, nếu ban đầu người ta phát hiện Cô Cô trước mà không phải tên vô lại kia thì Cô Cô cũng sẽ không trở thành như bây giờ. Ngươi xem cuộc sống của hắn đi, chậc chậc, tính tình càng ngày càng đáng ghét.”
Kỷ 14… không muốn nói nhảm nữa, bay luôn qua ủng hộ huynh đệ nhà mình.
Chúng tu ồ lên!
Hỏa Minh tinh quân? Ai vậy?
Nhưng đây không phải điểm quan trọng, quan trọng là bí cảnh ấy lại là vật đã có chủ?
Người quen La Truyền Sơn đều ló đầu nhìn về phía chỗ ghế Hậu Thổ Môn, người không biết hắn cũng vội hỏi thăm người này là ai.
Dương lão nhi cảm thấy rất giận, Hỏa Minh tinh quân này tuyên bố bí cảnh thuộc sở hữu của Truyền Sơn ngay trước mặt mọi người, đây không phải rõ ràng là gây thù hận cho hắn ư?
Dương lão nhi không biết, Truyền Sơn mới là người cảm thấy giật mình và oan uổng nhất.
Hắn đúng là từng nhờ Cô Cô giúp hắn một việc, nhưng hắn rõ ràng đã nói rõ rồi, nhờ Cô Cô giúp hắn công bố sau khi Đại hội Thử Linh kết thúc, hơn nữa nội dung cũng khác hẳn bây giờ.
Rõ ràng đã bảo là tặng cho toàn bộ tu giả Hậu Thổ Tinh, nội dung khác thì đều tương tự, cứ sáu mươi năm sẽ mở bí cảnh một lần, mỗi lần mỗi chỉ chỉ được lấy hai dạng bảo vật, kẻ tham lam sẽ phải chịu trừng phạt.
Nhưng hiện giờ lại biến thành toàn bộ bí cảnh đều thuộc về cá nhân hắn, hơn nữa người khác muốn vào còn phải được hắn đồng ý… Đây không phải là mua việc cho hắn sao!
Canh Nhị đồng tình chọc hắn, “Cô Cô là do Đào Hoa nuôi lớn.”
“…” Truyền Sơn bắt đầu hối hận đã nhờ Cô Cô giúp chuyện này, còn không bằng dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, luyện ra một đống hộ giáp hình rùa làm rối loạn tầm nhìn của chúng tu.
Cho nên con người không thể lười biếng được, cho rằng có thể một lần làm thật là chơi cả đời, ngược lại rước lấy vô hạn phiền phức.
“Chúng ta có nên chạy trốn không?” Canh Nhị nhắc hắn.
Truyền Sơn thở dài, “Chạy được sao? Hai vị Dương, Bạch tới rồi.”
Không chỉ có hai vị Dương, Bạch, ba vị lão tổ khác cũng cùng bay tới.
Nhưng mục đích của hai vị Dương, Bạch là bảo vệ đồ đệ, còn ba vị lão tổ khác ý tứ khó dò.
Giả Xuân Sinh cười nói thẳng với Dương Quang Minh: “Chúc mừng, không ngờ bí cảnh linh sơn này thực sự rơi vào Hậu Thổ Môn, sau này Giả gia ta và mạch Yêu tu phải nhờ vào lão tổ nhiều rồi.”
Dương Quang Minh cười mỉm chi beo đáp: “Đâu có đâu có, ha hả.”
Giả Xuân Sinh không nói thẳng với Truyền Sơn ở đây, nguyên nhân là Truyền Sơn thân có trưởng bối ở đây, tìm tiểu bối nói chuyện, như thể có phần bắt nạt.
Minh đại vu khoanh tay lòng khó chịu, hối hận lần thứ 128 trước đây không tỉ mỉ quan sát La tiểu tử, lúc đó chỉ cảm thấy La tiểu tử tư chất bình thường, nào biết người ta có thân thể hỗn độn, hơn nữa duyên lành cũng tốt hơn người khác nhiều.
Trần Vong quay đầu tìm con gái mình, ý bảo nàng tới.
Trần Duẫn La lần đầu từ chối yêu cầu của cha, theo hiểu biết của nàng đối với cha mình, lúc này Trần Vong gọi nàng qua, nhất định là muốn lợi dụng nàng lôi kéo tên họ La may mắn kia.
Trần Vong thấy con gái lắc đầu, không khỏi nhíu mày, gọi nàng lần nữa, lần này Trần Duẫn La giả vờ không phát hiện, trốn khỏi đám người.
Trần Vong giỏi tu luyện song rõ ràng hắn không thể hiểu được tâm tư con gái, hắn thấy, vì tài nguyên tu luyện, dù hy sinh một vài thứ cũng đáng giá, nhưng suy nghĩ của Trần Duẫn La vừa vặn trái ngược với suy nghĩ của hắn.
Địa vị tuyệt vời của cha, điều kiện của bản thân nàng, những điều ấy đã tạo nên tính cách không chịu thua thiệt của nàng từ nhỏ, còn tạo nên lòng tự trọng cực kỳ cao ngạo nữa, nàng như vậy sao có thể chịu tự rước lấy nhục vì một vài tài nguyên tu luyện được chứ?
Trần Vong thấy con gái không chịu tới, lòng không vui, mặt vẫn cố gượng cười, đầu tiên chúc mừng Dương lão, tiếp đó nói với Truyền Sơn: “Nghe vị Hỏa Minh tinh quân kia nói vậy, linh sơn bí cảnh này sẽ mở lần đầu vào 28 ngày sau, không biết hiền chất có tính toán gì về việc chọn người không?’
Truyền Sơn mang vẻ mặt khó khăn khôi phục khỏi khiếp sợ, nói: “Việc này tới bất thình lình quá, coi như do hai vị sư phụ ta an bài.”
Kỷ 14 và Đào Hoa chạy tới, Đào Hoa muốn nói, bị Kỷ 14 đúng lúc chặn miệng, kéo sang một bên.
Dương Quang Minh lén lườm đồ đệ, nhưng việc này hắn cũng không thể không tiếp quản, chỉ cần Truyền Sơn còn mang danh đại đệ tử Hậu Thổ Môn thì bí cảnh ấy chẳng thoát được quan hệ với Hậu Thổ Môn.
Bạch Đồng bỗng nói: “Việc này Truyền Sơn chắc cũng giờ mới biết, các vị cũng không cần làm khó tiểu bối, rốt cục làm sao, không ngại để mọi người ngồi xuống cùng bàn bạc.”
“Bàn bạc thế nào? Vị Hỏa Minh Tinh Quân kia đã nói rõ bí cảnh thuộc về La Truyền Sơn, phải được hắn đồng ý, những người khác mới được đi vào. Nếu hắn không đồng ý, chẳng phải chúng ta đều không thể vào bí cảnh?” Chưởng môn Ngũ Âm Môn khích bác.
Vấn đề quan trọng, người quản lý các môn các hộ đều xông tới.
“Cho nên chúng ta phải thương lượng để ai tiến vào, cũng không thể để nhiều tu giả như thế cùng xông vào bí cảnh, như vậy không cần chờ 60 năm mở ra lần hai thì bí cảnh ấy cũng đã bị phá rồi!” Dương Quang Minh lạnh lùng nói.
“Việc này dựa vào cái gì để một tên tiểu quỷ định đoạt, hừ…” Có gia chủ không phục mở miệng nói.
“Ta chưa nói do ta quyết định, sao ngài nghĩ hai vị sư phụ của ta không đủ tư cách chủ trì việc này?
Gia chủ ấy không nói, ở Hậu Thổ Tinh ai dám dám nói hai vị Dương, Bạch thiếu tư cách? Nhưng trong lòng hắn vẫn bất bình, liền vẫn đâm chọc: “Danh sách có tất cả 12 người, Hậu Thổ Môn các ngươi tự nhiên bao che người một nhà, đến lúc đó các ngươi đều đi vào, còn có thể còn được mấy thứ hạng cho người khác?”
Truyền Sơn tiếp tục cắt ngang vấn đề của đối phương, “Nếu như lỗ tai ngươi không có vấn đề gì, chắc là đã nghe thấy vị kia nói gì. Bí cảnh này là do ta dùng đồ của ta đổi lấy, thuộc về sở hữu cá nhân của ta! Nếu bí cảnh này toàn bộ đều là của ta, ta không lấy dùng cho mình, chẳng lẽ tặng không cho ngươi?”
Gia chủ nọ tức tái mặt, lúc này nổi giận quát một tiếng: “Giỏi cho một tiểu nhi vô lễ! Trưởng bối ngươi ở đây, nào đến lượt ngươi nói chuyện!”
Dương Quang Minh nhướn lông mày, “Trịnh Tác Huỳnh, nếu ta nhớ không lầm, luận bối phận, đồ nhi ta phải trên ngươi hai bậc mới đúng?”
Gia chủ họ Trịnh nghẹn họng, vừa rồi hắn chỉ lo xả giận, quên mất vai vế Dương lão tổ coi như cao nhất trong năm vị lão tổ. Nếu luận về vai vế thật, hắn còn phải gọi Truyền Sơn một tiếng ‘sư thúc tổ’. Tuy giới tu giả không lấy tuổi tác và bối phận để bàn, nhưng ai bảo hắn khơi ra trước.
Không sánh được sư phụ, cũng không sánh được vai vế, gia chủ họ Trịnh căm uất, phất ống tay áo không bao giờ mở lời nữa.
Canh Nhị ở một bên bấm ngón tay tính, nếu có thể luận bối phận thật, thân y là bầu bạn Truyền Sơn phải xếp tới bậc nào… vừa tính ra, Canh Nhị bỗng ý thức được y là một kẻ trâu già khoái gặm cỏ non?
Canh Nhị nhìn Truyền Sơn bỗng nhiên nhộn nhạo, dù ngươi có đè ta thì ngươi vẫn nhỏ hơn ta, nhỏ hơn nhiều nhiều lắm. Ừ, ta cho ngươi đè ta, đó là ta cho ngươi thôi. Đúng, chính là thế.
Truyền Sơn kỳ quái nhìn Canh Nhị một cái, rùa béo này giờ đang nghĩ gì vậy, sao mặt mày lại… đáng khinh như thế? Hơn nữa trông cái ánh mắt như thể ông nội cưng chiều nhìn cháu trai kia là sao?
Trước mặt chúng tu, Truyền Sơn cũng không tiện tra hỏi Nhị rùa nhà hắn, đành phải nhịn hiếu kỳ và ý nghĩ khác lạ lại, bình tĩnh hòa nhã nói với họ Trịnh kia.
“Bí cảnh này tuy thuộc về ta, nhưng ta cũng không định giữ làm của riêng, nếu trước đây ta đã có quyết định này thì bí cảnh đã không có khả năng xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ là rõ ràng ta đã từ chối vị Hỏa Minh tinh quân kia, không ngờ hắn vẫn đưa bí cảnh tới. Còn việc liên quan tới vấn đề danh sách bí cảnh, tin chắc năm vị lão tổ và các vị nhất định có thể thương lượng để đưa ra một kết quả làm tất cả mọi người hài lòng.”
Truyền Sơn nói có căn cứ, các vị nắm quyền môn phái gia tộc xung quanh hắn cũng tạm thời ngậm miệng lại.
Cuối cùng ánh mắt chúng tu tập trung lên trên người năm vị lão tổ.
Tâm niệm Truyền Sơn luân chuyển, dùng thần thức truyền một đoạn văn cho Dương lão nhi, Dương lão nhi vuốt chòm râu, vui vẻ mỉm cười.
Chưởng môn Ngũ Âm Môn mở miệng nói: “Năm vị lão tổ, việc này không phải chuyện đùa, thậm chí liên quan tới vấn đề tương lai tồn tại của chúng đệ tử Hậu Thổ Tinh ta, danh sách 12 người, phải phân chia thế nào, phân cho ai, xin 5 vị lão tổ hãy công bằng, nhất định thương lượng ra một điều lệ thỏa đáng.”
“Đúng nha, đúng nha.” Các tu giả nắm quyền gia tộc môn phái cùng nói thùa theo.
Dương lão nhi không đáp, chỉ cười rất hiền lành, lơ lửng giữa không trung nói với toàn bộ tu giả có mặt rằng: “Các vị, vị Hỏa Minh tinh quân kia vừa rồi nói gì các vị cũng đều nghe thấy, đồ nhi ta tâm địa thiện lương, còn suy nghĩ cho tương lai Hậu Thổ Tinh, nguyện dâng bí cảnh này ra giao cho toàn bộ tu giả Hậu Thổ Tinh, chỉ cần tu giả đi vào giao một phần đạt được chia cho Hậu Thổ Môn là được.”
Nghe vậy, chúng ta há to miệng cả đám.
Tên kia ngớ à? Bí cảnh chỉ có thể gặp chứ không thể cầu này, hắn không nghĩ cách độc chiếm thì thôi lại còn dự định dâng ra?
Đào Hoa ra sức đẩy tay Kỷ 14 ra, mắt to sáng long lanh nói: “Không hổ là xương khô ca ca! Bỏ được, bỏ được, có bỏ mới có được.” Lập tức chu mỏ nói tiếp, “Phải nên đưa cho người ta mới đúng.”
“Còn về danh sách 12 người phải phân cho ai, phân thế nào thì do những lão già chúng ta phụ trách thương lượng ra, ý các vị thấy thế nào?”
Dương lão tổ đã nói trước mặt mọi người như vậy, ai còn không biết xấu hổ hoài nghi hắn? Hơn nữa việc này cũng không phải do một mình Hậu Thổ Môn quyết định, không nghe thấy Dương lão tổ nói do những lão già bọn họ cùng bàn bạc sao.
Đã thế, cũng không có gì phải tranh đoạt, ghen ghét, còn về danh sách phân chia 12 người có công bằng hay không, cứ xem lần chọn lựa 12 tu giả này là biết.
Đào Hoa lầu bầu, tranh gì mà tranh? Có cái gì để mà tranh? Bí cảnh này rõ ràng phải là của hắn, ít nhất cũng có hơn nửa là của hắn. Cũng không nghĩ xem cơ thể xương khô ca ca luyện ra kiểu gì, ít nhất cũng có sáu phần tài liệu tốt của Huyết Hồn Hải.
Canh Nhị cũng thấy khó chịu, khối thân thể này của Truyền Sơn không những dùng một phần nguyên liệu của y mà y còn phải mất rất nhiều công sức mới luyện chế ra được, còn nâng cao một bước khi song tu với y nữa, lúc này mới có được ngọn linh sơn linh khí tràn đầy trước mắt đây.
Nếu như nói ai có tư cách trở thành chủ nhân bí cảnh nhất, đương nhiên là của Truyền Sơn và y rồi, những tu giả này sao lại không biết xấu hổ mở miệng đòi đồ của người ta chứ?
“Vậy Hậu Thổ Môn chỉ có mình La tiểu huynh đệ tiến vào bí cảnh sao?” Chưởng môn Ngũ Âm Môn vừa thấy Dương lão tổ hạ xuống đất, lập tức hỏi tới.
“Tất cả còn chờ thương nghị.” Dương lão nhi chẳng để người khác nắm được cán cân, ăn nói khéo léo đưa đẩy liền chuyển được sự việc.
HẾT 3
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
65 chương
10 chương
31 chương
97 chương
3 chương