Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn
Chương 38 : Cơ hội
Ánh nến tỏa sáng khắp gian phòng, thỉnh thoảng còn hiện lên vài đốm lửa nhỏ kêu lách tách lách tách.
Huyền Lăng Diệu ngồi ngay ngắn trên ghế, lật từng trang từng trang của quyển sổ cũ kỹ kia ra xem. Từ nhỏ đến lớn, y đã xem qua không biết bao nhiêu lần rồi, đến nỗi mỗi một câu một từ đều đã khắc sâu vào lòng y.
Chỉ cần mỗi khi tâm tình trầm muộn, hay là cô đơn mệt mỏi, y sẽ lại ngồi ở nơi này, lẳng lặng mà kiên trì đọc quyển sổ ấy.
“Hôm nay, hài tử rốt cuộc cũng đã ra đời, cư nhiên là một tiểu hoàng tử a, giày vò nương gần một năm chứ chả ít. Tiêu đông tây lúc này vẫn còn hồng hồng, rất là khả ái, bất quá là nam nhi, nếu mà sau này… Mà thôi, cốt nhục của nương, là tròn hay méo nương đều thích cả. Bệ hạ cũng rất thích nha, đặt tên là Lăng Diệu, Lăng trong tráng chí lăng vân, Diệu trong chiếu diệu thiên hạ (*). Bệ hạ tựa hồ đối với tiểu gia hỏa này rất có kỳ vọng, ai, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.”
(*) Tráng chí lăng vân = chí khí ngút trời. Chiếu diệu thiên hạ = soi sáng thiên hạ.
“Không biết vì sao mà Diệu nhi cứ khóc liên tục, nãi nãi (vú em) tưởng con đói bụng, vậy mà không chịu bú sữa, đói bụng nhưng không biết làm sao bây giờ, Diệu nhi ngoan mau mau lớn lên nhé, nương thích Diệu nhi trắng trắng tròn tròn lắm ấy.”
“Hôm nay là đầy tháng của Diệu nhi, trong cung làm yến tiệc thật long trọng, nương rất vui, nghĩ thầm rằng, hình dáng Diệu nhi lúc một tuổi, hai tuổi sẽ như thế nào, còn có hình dáng lúc bi bô tập nói, khóc khóc cười cười. Sau đó đợi Diệu nhi lớn hơn chút nữa, nương sẽ dạy con tập đi, tuy rằng hiện giờ Diệu nhi đã nặng lên chút ít, nhưng nương vẫn rất thích ôm Diệu nhi lắm lắm.”
“Vào lúc tiểu đông tây trảo cưu (*), không ngờ lại bắt được văn phòng tứ bảo (bút, giấy, nghiên, mực), làm bệ hạ rất vui a, còn nói Diệu nhi tương lai chắc chắn sẽ văn thao võ lược, ai… Trình phi hình như có chút bất ngờ, nàng hôm nay lại tới tìm cớ bám lấy Hoàng thượng, Diệu nhi ngoan, có nương ở đây, sẽ không cho bất luận kẻ nào khi dễ con.”
(*) trảo cưu: là lúc sinh nhật em bé có bày đồ ra trước mặt để em bé chọn, chọn được cái nào thì vậy đó sẽ liên quan tới tương lai của bé sau này. Đại loại vậy T_T
“Diệu nhi lại cao lớn hơn một chút rồi, y phục trước đây đã không còn vừa nữa, tuy rằng trong cung có tổ chuyên may vá, thế nhưng nương thích tự tay làm xiêm y cho Diệu nhi hơn, tay nương không được khéo léo cho lắm, Diệu nhi đừng giận nhé.”
“Mùa hè tới rồi, gần đây có chút oi bức, Diệu nhi lại bị nổi ban đỏ, hài tử đáng thương, đừng khóc, nương chỉ mong sao có thể chịu thay Diệu nhi mà thôi…”
Đọc tới đây, hai mắt Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên có hơi ươn ướt, y đưa một tay đặt ở trên trán, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra.
“Bất tri bất giác, Diệu nhi đã được một tuổi rồi. Bệ hạ thật sự rất thương Diệu nhi, mỗi ngày đều dành chút thời gian đến Minh Hi điện để chơi với con. Diệu nhi cười rộ lên thật đáng yêu, hai bên má còn có lúm đồng tiền nữa, nương thích nhất là lúc Diệu nhi nở nụ cười đấy.”
“Diệu nhi hôm nay đã mở miệng kêu một tiếng mẫu thân! Diệu nhi, kêu nhiều một chút nào, nương thích nghe lắm, kêu thì nương sẽ cho con kẹo, bất quá Diệu nhi vẫn còn răng sữa nha, đành phải lén ăn thôi, đừng cho nãi nãi biết.”
“Tiểu hài tử thật sự rất nghịch ngợm, Diệu nhi lại bò đi đâu rồi? Khiến nãi nãi phải đi tìm một trận, Diệu nhi ngoan, đừng quậy nữa, cho dù con có bò đến trên bàn thì cũng không có nước đường để uống đâu.”
“Ai, hài tử ngốc, người kia là bệ hạ a, là phụ thân của Diệu nhi, tại sao có thể ở trên người phụ thân mà tiểu bậy kia chứ?! Thật là hư quá đi, buổi tối hồi cung nương phải đích thân đánh đòn con mới được!”
“Lâu rồi không có viết gì cả, tuy rằng bí mật đã được giấu rất kỹ, nhưng nếu bị người phát hiện, chung quy vẫn không tốt. Diệu nhi lại trưởng thành hơn một chút, cuối cùng cũng không khóc không nháo nữa, Đại hoàng tử mặc dù tuổi còn rất nhỏ, nhưng hình như càng ngày càng trở nên ngang ngược, ai, hài tử của Trình phi là trưởng tử a… Mai này… Ở trong thâm cung, Diệu nhi phải thật cẩn trọng từ lời nói đến việc làm mới tốt a.”
“Mấy ngày nay, đại thần lại thúc giục Hoàng thượng lập hậu, hậu cung vô chủ, hậu vị vẫn còn trống không, không biết có bao nhiêu người đang đỏ mắt mà nhìn chằm chằm vào bảo tọa ấy, chỉ là, Trình phi từ lâu đã xem ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, ta làm sao lại không biết cơ chứ, thế nhưng phụ thân ở trong triều đã nhận hết chèn ép, có khóc lóc cũng không làm được gì. Diệu nhi a Diệu nhi, nương chỉ nguyện làm một mẫu thân bình thường, còn tốt hơn ở giữa nơi thâm cung này chìm nổi, nhưng nương không sao, nương sẽ bảo vệ Diệu nhi hết mình.”
“Diệu nhi đã tập viết rồi, mặc dù có chút chưa thuần thục, bất quá nương càng xem càng thích, đem chúng nó dán lên tường nhé?”
“Diệu nhi đừng khóc, đừng nháo, người kia là hài tử của Trình phi, là huynh trưởng của con, trưởng hoàng tử điện hạ, hắn nếu muốn đánh con, con không được đánh trả, biết không? Hài tử ngốc, cho dù hắn mắng chửi nương, con cũng không thể động thủ.”
“Diệu nhi ngoan, để nương bôi thuốc cho con, không đau không đau, con xem nương bôi ở trên người này, một chút cũng không đau nha.”
“Động tác của những người nọ gần đây càng ngày càng tới tấp, bệ hạ ở trên triều cũng gặp áp lực rất lớn, nương mơ hồ có dự cảm không tốt, mà thôi, cái gì tới sẽ tới, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh cũng không khỏi. Diệu nhi cứ ngủ thật ngon, nương sẽ bảo vệ con.”
“Nhanh thật, năm mới lại đến rồi, trong cung giăng đèn kết hoa, Diệu nhi tựa hồ cũng chơi rất vui vẻ, vì sao trong lòng ta vẫn còn có chút bất an? Chắc là vì quá đa nghi mà thôi, Diệu nhi đừng chạy lung tung nữa, để nương hảo hảo nhìn con, nhìn thêm vài lần nữa nào.”
Năm ngón tay của Huyền Lăng Diệu bám thật chặt vào tay ghế, thần tình trên mặt có chút hoảng hốt.
“Đại niên đêm ba mươi cũng đã tường an vô sự, tuy rằng hạ thần lại nhắc tới việc lập hậu, bất quá bệ hạ tựa hồ cũng đã có dự định, dù là thế nào đi nữa, ta cũng chỉ mong có thể an an ổn ổn mà nuôi nấng Diệu nhi lớn lên mà thôi, những thứ khác ta cũng không quan tâm.”
“Trình phi gần đây hay tới Minh Hi điện, không biết có ý gì đây. Chẳng lẽ là ta đa tâm sao… Nghe nói trong cung có một cung nữ sinh hạ Tam hoàng tử, nhưng mà khó sinh nên đã mất, ai, trong đó sợ rằng có ẩn tình khác a…”
“Tam hoàng tử Lăng Quá dường như rất thích Diệu nhi, hai tiểu hài tử chơi rất vui vẻ, cũng là điểm duy nhất thú vị trong mấy ngày này.”
“Diệu nhi ngốc, hôm nay cư nhiên lại lén giấu lê hoa tô ở trong tay áo, như là hiến bảo (*) mà chạy tới đưa cho nương ăn, tiểu ngốc tử này, nương không phải thèm ăn nó, mà là thấy con thích ăn, vì thế thường dặn ngự thiện phòng làm nhiều một chút, Diệu nhi ngoan, nương rất vui.”
(*) hiến bảo: hiến vật quý, khoe thứ mà mình tưởng là mới lạ.
“Còn vài ngày nữa là đến Tết nguyên tiêu rồi, nương phải mau mau làm một bộ đồ mới để Diệu nhi ăn Tết mới được, Diệu nhi đừng nóng vội nha.”
Những trang sau đó, đã không có chữ nào nữa, cứ như thế mà ngừng lại, im bặt. Huyền Lăng Diệu nhìn chằm chằm vào trang giấy trống không đã ố vàng ấy, chậm rãi đóng lại, bỏ vào hộp bạc, rồi lại đóng nắp hộp.
Bàn tay gầy gò mảnh khảnh che lấy đôi mắt, giữa kẽ tay ấy khó mà phát hiện được một giọt nước nho nhỏ đang lặng lẽ rơi xuống.
Quanh quẩn trong thư phòng vắng vẻ là tiếng gió thổi, Huyền Lăng Diệu mặc một thân tơ bào thêu hình giao long, ngay ngắn ngồi trên ghế, cho tới hôm nay, bộ đồ mới mà mẫu thân hứa sẽ may cho y vào năm đó, y trước sau cũng không thể mặc được nữa rồi.
Trăng treo giữa trời, cánh hoa đào màu hồng nhạt ngoài cửa sổ theo từng cơn gió nhẹ mà lất phất rơi. Huyền Lăng Diệu giương mắt nhìn một chút, chậm rãi đóng song cửa lại.
“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa trong thư phòng tĩnh mịch vang lên, nghe đặc biệt rõ ràng.
“Nhị điện hạ, Địch thái phó, Thường Bùi đại nhân cầu kiến.”
Huyền Lăng Diệu nhướng nhướng mi, nhẹ nhàng đặt thanh trường kiếm kia xuống ngay ngắn, mới giương giọng nói: “Cho bọn họ vào.”
“Vâng, nhị vị, mời.”
Cánh cửa khắc hoa cao to được nhẹ nhàng đẩy ra. Huyền Lăng Diệu nhìn hai người tâm phúc phong trần mệt mỏi, mi đầu liền giãn ra, khẽ cười nói: “Hai vị cực khổ rồi, ngồi đi.”
Địch Dật Chi tựa hồ rất là vui vẻ, giành nói trước: “Điện hạ, về phía Thục Xuyên, người của chúng ta đã tiếp xúc qua, Tiêu vương gia dường như đã nói trước, vì thế Tiêu vương phủ cũng rất phối hợp, đại thống lĩnh Lãng Phong đã lĩnh một đội quân xuất phát, chỉ là… Tuyến đường hành quân lại không nói cho chúng ta hay.” Nói đến đây, thái phó đại nhân hơi nhíu nhíu mày, tựa hồ đối với việc ấy có chút phê bình.
Huyền Lăng Diệu nhàn nhạt quay đầu hỏi: “Thường Bùi, ngươi thấy thế nào?”
Thường bùi hướng y thi lễ, nói: “Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ cho rằng Thục Xuyên làm như vậy là đang biểu lộ sự thận trọng của đối phương, thử hỏi, ngay cả chúng ta cũng không biết lộ tuyến hành quân của bọn họ, mà Phục Long quân của vị kia, còn có Tây Sở lại càng không thể biết được.”
“Thế nhưng, không tiết lộ cho chúng ta biết như vậy, chẳng phải rõ ràng là không tín nhiệm chúng ta sao?” Địch Dật Chi lúc trên đường đến đây hiển nhiên đã tranh chấp qua.
“Thái phó đại nhân, việc này quan hệ trọng đại, cẩn thận một chút cũng không sao, huống hồ người của chúng ta đã tiếp xúc với bên kia rồi, dù là một chút tin tức cũng không thể gạt được nhau.”
“Huống chi, thái phó đại nhân đừng quên,” Thường Bùi dừng một chút, nét mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ kính nể, “Tên của quân đội kia chính là, ‘Kẻ Hủy Diệt’!” (*)
(*) Hán việt là chung kết giả, QT = Terminator =)))))))~ mang đậm chất hiện đại của anh Tiêu nhé ^^
Cả thư phòng nhất thời tĩnh mặc.
Huyền Lăng Diệu cả kinh, sau đó đại hỉ nói: “Cư nhiên là đội quân Kẻ Hủy Diệt quỷ thần mạc trắc (khó lường) của Thục Xuyên sao…”
Địch Dật Chi nghe tới cái tên này, đột nhiên ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Dù sao danh hào Kẻ Hủy Diệt này, tuy rằng mấy năm nay Thục Xuyên chưa hề điều động qua, cũng đã sắp phai nhạt trong mắt mọi người, thế nhưng những cựu thần từng trải trong triều, nhất là người trong quân đội, nghe tới đại danh của quân đoàn này, có thể nói là như sấm bên tai.
“Được rồi,” Huyền Lăng Diệu hơi gật đầu nói, “Cứ làm như thế đi, ta tin tưởng Tiêu vương gia. Thường Bùi, nói một chút chuyện ở chỗ ngươi xem.”
“Vâng, điện hạ.” Thường Bùi cúi đầu suy nghĩ một chút, trầm giọng nói, “Bắc Đường tướng quân gửi thư nói, lộ trình của quân đội Tây Sở nhiều lần thay đổi, vì thế Đằng Long quân(*) phải tiếp tục trấn thủ biên cảnh, việc này còn cần phải dựa vào sự phối hợp của quân đội Thục Xuyên, mặt khắc, quân tiên phong đã chuẩn bị khá tốt, nếu như đế đô có động tĩnh khác thường, quân tiên phong sẽ lập tức xuất phát!”
(*) Mấy chương trước rõ ràng là Phi Long quân o.O không hiểu sao bây giờ thành Đằng Long, nhưng Mây thấy nghĩa của chữ Đằng và Phi đều na ná nhau cả ^^
“Hảo.” Huyền Lăng Diệu vỗ vào mặt bàn, đứng dậy, hai mắt nheo lại: “Nếu như vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội thôi.”
Địch Dật Chi nghi hoặc hỏi: “Điện hạ là muốn…?”
Huyền Lăng Diệu vòng qua thư trác, đi tới trước điểu giá, vuốt ve con tiểu tuyết ưng đang vui vẻ ăn kia, khóe miệng nở một nụ cười, trong lòng như đã có dự tính, nói: “Chờ xem đi, không lâu sau trong cung sẽ có một vở tuồng. Nếu như tất cả đều thuận lợi thì không lâu nữa chính là ngày lên Phật Linh sơn tế thiên, ngày ấy nhất định sẽ có biến.”
Ánh nến chập chờn lay động, hỏa quang hôn ám chiếu lên nhãn thần lẫm liệt như hàn đao của hoàng tử điện hạ lãnh tuấn.
Địch Dật Chi và Thường Bùi liếc nhìn nhau, trong lòng thở dài không nói nên lời, cùng tiến lên một bước mà quỳ phục trên mặt đất, trịnh trọng nói: “Chúng thần nguyện vĩnh viễn phò trợ điện hạ, trung tâm hiệu tử.” (hiệu tử = quên mình phục vụ)
Huyền Lăng Diệu đưa tay nâng họ dậy, đôi mắt đen láy hư không, thâm thúy mà sáng rực.
Mấy ngày sau đó, khí trời dần dần trong xanh hẳn lên, phía nam đang là mùa thu hoạch lúa, bất tri bất giác cũng đã tới lúc thu thú (săn bắn vào mùa thu) của hoàng thất Đông Huyền. Thụy Đế hạ chiếu sẽ tới liệp cung (cung để săn bắt) ở Nam sơn, hoàng hậu phi tần và mấy vị hoàng tử công chúa đều phải đi theo.
Thu thú từ trước tới nay chính là tập tục của Đông Huyền, dùng để cầu chúc cho kim thu phong thu (được mùa, gặt hái tốt đẹp), mưa thuận gió hòa.
Vừa đúng năm nay nghi thức tế thiên bị hoãn lại tới mùa thu, vì thế Thụy Đế hạ lệnh tổ chức thu thú sớm, tránh khỏi bị trùng nhau.
Thu được tin tức của tuyết ưng truyền đến, Tiêu Sơ Lâu hiểu rõ rằng, thu thú lần này chắc chắn sẽ là một cơ hội khó có được. Dù sao hiện giờ huynh muội Băng Đế đã phản bội người nọ, dưới sự theo dõi của hắn cũng không hề có hành động khả nghi nào, Tiêu Sơ Lâu cũng không muốn tiếp tục ở trong sơn cốc nữa, hắn liền mặt dày mày dạn mà đòi Yểm Hoàng giáo chủ đại nhân một con độc cổ, bỏ ra một ít thời gian học cách dùng để tiêu độc, sau đó liền cáo biệt với Hạ Kiệt, ly khai sơn cốc.
Đông Huyền đế đô, hùng thành mười dặm. Đi trên con đường lớn nhất có thể chứa được mười con ngựa cùng song song, hai bên đường tràn ngập khí chất phồn thịnh hân vinh.
Khác với Thục Xuyên phú túc hỉ nhạc, cũng không giống với Tây Sở thô quánh bưu hãn (tục tằng), dân chúng của Đông Huyền đã quen với một nước hòa bình cường đại, vì thế ai nấy đều có vài phần ung dung, vài phần cao ngạo.
Mọi người ở trên đường rộn ràng nhốn nháo, thập phần náo nhiệt. Hoàng thất cao cao tại thượng, mặc kệ quyền lực đấu đá nhau thế nào đi nữa, thì dưới chân chính là những lão đầu bách tính, tuy chẳng có liên quan gì nhiều, nhưng xét đến cùng, bọn họ đều là thế yếu, bị thống trị bởi đám người kia, nhưng lại rất dễ thỏa mãn, chỉ cần có thể sống qua những ngày hòa bình phú túc, ai là người thống trị thì bọn họ cũng chẳng quan tâm nữa.
Ở chỗ rẽ của một con hẻm nhỏ, có một sạp bán đậu hũ, đậu hũ ở đây coi như cũng có chút danh tiếng, thanh đạm ngọt ngào mà không chát không ngấy.
Lão bản là một tiểu lão đầu, họ Trần, cả ngày vui tươi hớn hở, quen biết với khá nhiều hàng xóm láng giềng, phủ doãn của đế đô ở cách chỗ này cũng không xa, thỉnh thoảng sẽ có vài tên sai dịch đi tới nơi này, mua một chén đậu hũ mềm, vừa ăn vừa tán gấu với tiểu lão đầu nọ.
“Trần lão đầu nhi, đậu hũ hôm nay không cho thêm đường sao, hơi lạt nha.” Một tên sai dịch trung niên hán tử giơ giơ cái chén trong tay lên, vẻ mặt có chút bất mãn.
Ngồi bên cạnh hắn là một người tuổi còn trẻ, đại khái là cũng không thường lui tới đây nên không quen với lão đầu cho lắm, vì thế hơi nhướng mày, hướng tên hán tử nói: “Lý đại ca, mấy anh em lần trước nói đậu hủ tinh chất ở đây rất ngon kia mà, hôm nay xem ra không được tốt lắm a.”
Trần lão đầu nhanh chóng buông việc trong tay xuống, vội vã chạy tới khom người làm lành: “Thật xin lỗi a, đường hiện giờ đã dùng hết rồi, còn chưa kịp đi mua, hai vị hôm nay xem như là lão đầu này mời đi, xin lỗi, xin lỗi…”
Trung niên hán tử lúc này mới nở nụ cười: “Cũng được, ai, kinh lý gần đây bận rộn, khó có được thời gian rảnh rỗi tới đây ăn đậu hủ tinh chất a.”
Trần lão đầu cười đến nhăn cả mặt mày, làm một chén đậu hủ không đường, bưng đến một bàn khác, ngồi ở bàn nọ là một thanh niên nam tử, dáng dấp trông như tú tài.
Lão đầu quay đầu lại, thuận miệng hỏi: “Lại có chuyện gì mà khiến các quan vội vàng như thế a?”
“Gần đây không phải có vài chuyện trọng đại sao, vừa thu thú vừa có nghi thức tế thiên, thánh thượng phải liên tiếp ra cung, tình hình trị an chắc cũng phải nghiêm ngặt lắm nhỉ? Vạn nhất có bọn đạo chích nào không có mắt, quấy nhiễu thánh giá, trách tội xuống thì mấy loại tiểu nhân vật như chúng ta làm sao mà đảm đương nổi a?” Sai dịch tuổi còn trẻ oán giận, trung niên hán tử thì chẹp chẹp miệng, hiển nhiên cũng tán thành với y.
“Ôi chao, thu thú sao? Hình như còn chưa tới mùa thu mà.” Trần lão đầu tựa hồ rất hăng hái, dù sao hiện giờ cũng không có nhiều khách cho lắm, liền ngồi xuống mà buôn chuyện.
“Hắc, ngươi đây không biết đâu.” Trung niên hán tử đắc ý giải thích, “Thu thú từ trước đến nay là một chuyện may mắn, trước đó vài ngày, nghe nói hai vị hoàng tử… Khụ khụ, không biết vì sao mà bị thương, vì thế đặc biệt tổ chức thu thú sớm để cầu may mắn, đến lúc tế thiên cũng có thể thuận lợi mà làm a.”
Lão đầu hoa chân múa tay cười không ngừng: “Không biết là lúc nào? Ai, nếu như lão đầu ta cũng có thể tới xem náo nhiệt, nhìn xem thánh dung một chút, đời này cũng đáng rồi.”
Một tên cười nhạo nói: “Thánh thượng dù sao cũng phải ra khỏi thành, nếu có vận khí, thánh dung cũng có thể từ xa xa nhìn lại, thế nhưng thu thú ở tận Nam sơn liệp cung, dọc đường đi có ngự lâm quân khai đạo, cấm nghiêm, đừng nói là vào góp vui, có đứng ở xa nhìn cũng sẽ bị đuổi thôi.”
Trần lão đầu ủ rũ xuống, thở dài nói: “Ai, lão nhân ta đành phải an an phận phận mà đi làm đậu hủ tinh chất vậy.”
Hai tên quan sai nghe xong cười ha ha, lại lôi chuyện đông chuyện tây ra nói một hồi, rốt cuộc cũng đi.
Lão đầu nhìn bóng lưng xa xa dần tiêu thất ở chỗ rẽ, hơi nheo mắt lại.
Lão dọn hai cái chén ở trên bàn xuống, lại đi tới một bàn khác — cái bàn có vị thanh niên thư sinh vẫn ngồi lẳng lặng ăn đậu hủ từ nãy giờ.
Thanh niên kia nhìn lão, mặt mày ôn hòa, mỉm cười nói: “Chính là vị đạo này, đã nhiều năm rồi nhỉ, Trần lão cực khổ rồi.”
Nghe xong lời này, lão đầu cười tủm tỉm, hết sức cao hứng mà lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Hắc, không khổ cực không khổ cực, thiếu gia từ nhỏ đã thích ăn đậu hủ ta làm rồi, không cần đường. Không nghĩ tới thiếu gia còn nhớ rõ điểm tâm của Trần lão ta a, ai, chớp mắt một cái, cũng đã hai ba năm không gặp thiếu gia rồi. Ôi chao, xem miệng ta này, gọi thiếu gia đã quen, sửa cũng không được.”
Thanh niên có chút cảm thán, cười nói: “Gọi là gì cũng được mà, tìm một chỗ khác rồi hãy nói đi.”
“Ai, ta đây già rồi hồ đồ.” Lão đầu vỗ trán một cái, lập tức nhanh chóng thu dọn cửa hàng của mình, đóng cửa tiệm lại, tay chân lanh lẹ, quả thật không giống với một lão nhân năm mươi tuổi, ngược lại còn giống với một người có võ công thanh tráng. (khỏe mạnh)
–
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
156 chương
17 chương
36 chương
27 chương