Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 23 : Con tin

“Thân binh của ta sáng nay đã phát hiện được mật báo này bị một thanh chiết phiến đóng ở trên mép rừng cây phía trước.” Bắc Đường Ngang cân nhắc một chút, từ trong lòng lấy ra một cây quạt đã được xếp gọn gàng đưa cho y. Phiến tử còn ươn ướt sương lộ (nước sương) vào sáng sớm, nắm vào tay lại thấy lạnh cực kỳ. Huyền Lăng Diệu từ từ mở ra, một mùi máu tanh nhàn nhạt kích thích thần kinh của y, trên mặt quạt là một bức tranh sơn thủy, y đưa tay phải nhẹ vỗ về nét chữ quen thuộc ở trên mặt, đôi mắt đen láy chợt lóe lên một tia thống khổ rồi vụt tắt. “Quả nhiên là hắn.” Trầm mặc một lát, y chậm rãi mở miệng nói. Bắc Đường Ngang đang muốn nói gì đó, ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến tin cấp báo: “Đại tướng quân, Hổ Khẩu quan truyền đến cấp báo!” Hổ Khẩu quan?! Chẳng lẽ Tây Sở có động tĩnh gì? Bắc Đường Ngang và Huyền Lăng Diệu đều rùng mình, thật là biết chọn thời gian mà! Nhưng dù sao quân tình vẫn khẩn cấp hơn, Huyền Lăng Diệu giữ vững tinh thần, đem chiết phiến thu vào trong ngực. Người bước vào là một thân binh trầm ổn lão luyện, chỉ vừa mới hơn hai mươi, mục quang nhìn Bắc Đường Ngang cuồng nhiệt khác thường, da ngăm đen, chính là Chu Lâm đã phát hiện ra Huyền Lăng Diệu hôm ấy. Chu Lâm nhanh chóng hướng Huyền Lăng Diệu và Bắc Đường Ngang hành lễ, trình lên tờ quân báo đã bị nhiễm bụi bặm phong sương, nói: “Hổ Khẩu quan ra roi thúc ngựa tám trăm dặm cấp báo.” Bắc Đường Ngang mở ra nhìn, mày kiếm đen đậm trong nháy mắt cau lại, lớn tiếng nói: “Người truyền tin đâu? Kêu hắn tới gặp ta!” Chu Lâm hiếm khi thấy đại tướng quân đối với thuộc hạ luôn luôn gần gũi nay lại phát hỏa lớn như vậy, không khỏi sửng sốt, liền lập tức lui xuống phía dưới đưa tin. “Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Huyền Lăng Diệu vẫn bình thản, nhìn không ra chút lo lắng nào. Hổ Khẩu quan là nơi giáp giới của Đông Huyền và Tây Sở, nằm trong cảnh nội của Đông Huyền, hai bên núi non trùng trùng điệp điệp, chỉ có một con đường nhỏ hơi bằng phẳng để đi qua cửa khẩu, cửa khẩu có hình dạng như một nửa hình cung, thành lâu cao to kiên cố, tựa như một miệng hổ to lớn, vì vậy nên được gọi là Hổ Khẩu quan, nếu ở đây xảy ra bất trắc gì, Tây Sở liền thừa cơ mà tiến quân thần tốc, uy hiếp cửa ải phía Tây Bắc của Đông Huyền. “Điện hạ không cần nóng ruột, cũng không phải là Tây Sở công phá Hổ Khẩu quan, mà là…” Đang lúc nói chuyện, người truyền tin đã tiến đến, cỡ chừng mười tám mười chín tuổi, nhưng vóc người lại cao to, quần áo có chút lôi thôi, phong trần mệt mỏi, vừa trông thấy Bắc Đường Ngang thì ***g ngực phập phồng, hiển nhiên là vì kích động, quỳ xuống nói: “Mạt tướng Lý Hoằng Tài khấu kiến đại tướng quân.” Huyền Lăng Diệu nghe nói Hổ Khẩu quan không phải bị phá, lo lắng trôi đi phân nửa, lúc này nhìn thấy hạ cấp quân sĩ trong quân đội ai ai cũng sùng bái Bắc Đường Ngang, không khỏi mỉm cười, nói: “Bắc Đường, xem ra chỉ cần có ngươi, ta cũng không cần lo lắng sẽ có phản loạn trong quân.” Lồng ngực Bắc Đường Ngang nóng lên, nói: “Nhị điện hạ quá lời rồi.” Nhị điện hạ?! Lý Hoằng Tài thất kinh, nãy giờ chỉ lo chuyên tâm nhìn về phía chiến thần Bắc Đường Ngang mà mình một lòng tôn sùng, cư nhiên không để ý tới trong trướng còn có một người nữa, lại còn là đương triều Lăng Diệu Nhị điện hạ! Cái này thảm a! Lý Hoằng Tài cuống quít lắp bắp mà hướng y cúi chào, đầu cũng không dám nâng lên. Huyền Lăng Diệu khẽ mỉm cười, cũng không để bụng, nói: “Không sao, đứng lên mà nói.” Lý Hoằng Tài lướt nhìn y một cái, liền thấy đối phương mi mục thanh tuấn, đôi mắt đạm nhiên mà ẩn chứa lãnh duệ, chỉ cần đứng ở nơi đó, dường như cũng có thể khiến cho kẻ khác không dám ngưỡng mộ, hắn nhanh chóng cúi đầu, trong lòng càng khẩn trương, lẳng lặng đứng một bên. Bắc Đường Ngang thấy hắn không nói lời nào, cười nhắc nhở: “Điện hạ bảo ngươi nói chuyện kìa.” Lý Hoằng Tài trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Vài ngày trước, thám tử của chúng ta ở Tây Sở tra xét được, trong hoàng cung Tây Sở vừa mới trải qua một hồi cung biến (biến đổi trong cung)!” Huyền Lăng Diệu nhìn Bắc Đường Ngang, hạ xuống thần tình bất động thanh sắc, trong ánh mắt có chút gợn sóng. “…Tựa hồ là Nhị vương tử Sở Khinh Lệ mưu toán Đại vương tử, có ý đồ muốn leo lên vương vị, khiến cho hoàng cung Tây Sở một mảnh hỗn loạn, thế nhưng kỳ quái chính là nét mặt mọi người đều rất bình thản, không ai gây sự, lại còn nghiêm mật giới nghiêm, nếu không phải người của chúng ta phát giác ra rất nhiều đồng đảng của Sở Khinh Lệ mấy ngày liên tiếp bị tẩy trừ, e rằng cũng nhìn không ra bất cứ dị trạng nào, cho nên…” “Cho nên thẳng đến hôm nay mới có cấp báo?” Mi đầu Huyền Lăng Diệu dần dần ngưng trọng, “Như vậy Đại vương tử kia ra sao rồi? Nếu ta đoán không lầm, thì chắc đã chạy thoát.” “Đúng vậy.” Lý Hoằng Tài gật đầu. Bắc Đường Ngang trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Điện hạ thấy thế nào?” Huyền Lăng Diệu ngắm nghía chuôi chiết phiến kia, mâu quang lãnh duệ: “Có lẽ Sở Khinh Lệ chuẩn bị đã lâu, thế nhưng động tĩnh lớn như vậy mà chúng ta đến giờ mới nhận được mật báo, chuyện này chắc là không phải do người của Tây Sở phong tỏa tin tức, thật sự kỳ quái, chỉ sợ là, có người trong nội bộ Đông Huyền ta không muốn cho chúng ta biết tin tức sớm.” “Sao như vậy được?!” Lý Hoằng Tài không để ý lễ tiết, lớn tiếng nói, “Điện hạ! Chúng ta chắc chắn sẽ không tri tình bất báo (biết rõ tình hình mà không báo)! Điện hạ minh giám a!” Huyền Lăng Diệu hơi sửng sốt, mỉm cười nói: “Ai nói các ngươi tri tình bất báo đâu? Thủ đoạn của người này không phải ai cũng tra được, huống hồ hiện tại mới biết cũng không chậm, các ngươi không cần áy náy, tiếp tục vì triều đình tận lực là được rồi.” Lý Hoằng Tài lúc này mới chậm rãi thở một hơi, mặt mày đỏ bừng lui sang một bên. Mắt lại nhịn không được mà nhìn về phía Huyền Lăng Diệu, đây là hoàng tử nha! Hoàng tử! Nghe nói đại tướng quân trước đây rất tôn sùng y, thế nhưng mấy tên hạ cấp binh sĩ cũng còn có chút khinh thường y, là hoàng tử sống trong hoàng cung an nhàn sung sướng sao có thể sánh bằng phần mười của tướng quân chứ? Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên giận tái mặt, quát lớn: “Lý Hoằng Tài! Tự ý phỏng đoán cấp trên, ngươi có biết tội của ngươi không!” Trong đầu Lý Hoằng Tài thoáng chốc oanh một tiếng, ai nha, sao mà nói trở mặt liền trở mặt a! Lại thấy nhãn quang Huyền Lăng Diệu bình thường lại, thản nhiên nói: “Phạt ngươi trở về bế môn tư quá một ngày, còn không mau lui.” Bắc Đường Ngang thấy hắn còn đứng ngốc ra đó, liền đi tới thấp giọng nói: “Điện hạ thấy ngươi uể oải nên cho ngươi trở về hảo hảo nghỉ ngơi, còn không tạ ân.” Lý Hoằng Tài lúc này mới hiểu ra, mặt càng đỏ hơn, lắp bắp tạ ân liền xông ra ngoài như gió xoáy. Lúc trở lại trướng của mình, cảm giác vẫn còn lâng lâng, khó có thể ngủ được. Ai dám nói bậy Nhị điện hạ trước mặt lão tử, lão tử nhất định không để yên cho hắn! Trong trướng, thần sắc Bắc Đường Ngang ngưng trọng, nói: “Điện hạ hoài nghi… Hắn?” Huyền Lăng Diệu lạnh lùng nói: “Vốn dĩ ta còn cho rằng hắn chí ít sẽ không bán đứng triều đình, không nghĩ tới để muốn đối nghịch với ta, cái gì hắn đều làm được.” Hắn này, đương nhiên là nói về đại ca tốt của y, Đông Huyền Đại hoàng tử, cũng là đầu sỏ gây thương tổn cho Sở Khiếu, Huyền Lăng Huy. Bắc Đường Ngang nhìn sườn mặt y, hơi thở dài, nói: “Việc của Hổ Khẩu quan cứ giao cho ta, ngày mai… Ngươi định làm như thế nào?” Huyền Lăng Diệu mở cây quạt ra, rồi lại gập lại, nắm trong tay, càng ngày càng chặt, ngữ khí bình tĩnh nói: “Đương nhiên phải đi.” Không đợi Bắc Đường Ngang mở miệng, liền nói thêm một câu nữa, “Một mình ta đi.” “Tuyệt đối không được!” Bắc Đường Ngang không chút nghĩ ngợi ngăn lại. Huyền Lăng Diệu xoay người nhìn hắn, đôi mắt kia, mục quang kiên định, đạm nhiên nhưng không cách nào khước từ. “Ngươi cứ yên tâm, ta tự có sắp xếp.” Bắc Đường Ngang mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào. Trong lòng không hiểu sao cảm thấy chan chát, không khỏi đối với Sở Khiếu kia vạn phần hiếu kỳ, rốt cuộc là nam nhân như thế nào, cư nhiên có thể khiến Nhị điện hạ chấp nhất như vậy… Sở Khiếu! Rốt cuộc hắn đành phải lui bước, là một hãn tướng suốt ngày trên sa trường chém giết hơn mười năm, hắn lại thủy chung vô pháp chống cự lại đôi mắt bướng bỉnh kia. Bắc Đường Ngang cười khổ, khẩn cầu: “Thỉnh cho ta mang một nghìn thân binh ở ngoài Cổ Phong nham tiếp ứng.” Cổ Phong nham, nằm ở trong tùng lâm rậm rạp phụ cận Linh Sơn, sát với biên giới, tùng lâm nghe nói có rất nhiều cây cối, chướng khí dày đặc, độc trùng độc thảo nhiều vô số kể. Ở ngoài Cổ Phong nham chỉ có một sơn đạo chật hẹp, hai bên trái phải là thạch đá lởm chởm, dữ tợn đáng sợ, người bên ngoài nhìn vào không dám đi lên. Bắc Đường Ngang nhướng mi nhìn một nghìn thân binh, nhưng cũng chỉ có thể đứng hầu ở giữa sườn núi, không dám đi lên trên, hay nói đúng hơn là đầu thử kỵ khí (muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại), hai người ở trên núi kia, đều là hậu duệ quý tộc của thiên long, Bắc Đường Ngang nếu có chút động tác gì cũng sẽ bị gán cho cái tội phạm thượng mưu nghịch, thật là khiến hắn thốn bộ nan hành (nửa bước khó đi). Chu Lâm một thân quân trang, đi tới đi lui mãi mới nhịn không được mà đi về phía Bắc Đường đại tướng quân. Bắc Đường Ngang ngồi trên lưng ngựa, đứng cùng với những bằng hữu thân thiết của hắn, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào con đường nhỏ lên núi, lưng thẳng tắp, dường như là một cây tiêu thương (giáo) có thể xuất ra bất cứ lúc nào. Trước đây mấy canh giờ, Nhị điện hạ đã từ nơi này rời đi. “Tướng quân, đã ba canh giờ rồi, điện hạ người…” Chu Lâm nhìn sắc mặt của Bắc Đường Ngang, đem câu nói tiếp theo nuốt xuống. Bắc Đường Ngang chỉ lắc đầu, nói: “Điện hạ nếu gặp nguy hiểm sẽ phóng xuất tín hiệu. Dưới chân núi còn có phó tướng Tề Lãnh và một vạn binh sĩ hộ giá, nếu có dị biến…” Hắn dừng miệng, nhàn nhạt đưa mắt nhìn lên đỉnh núi, ánh mắt cũng không giấu được mùi máu tanh. Đại hoàng tử Huyền Lăng Huy điện hạ, Phi Long quân đã đem Cổ Phong nham vây chặt đến cả con kiến cũng không lọt vào được, ngươi cho rằng một người nho nhỏ như Sở Khiếu có thể để chúng ta bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao… Đến tột cùng còn ra chiêu gì nữa? Trên đỉnh Cổ Phong nham, có một con đường đá trống, rộng khoảng mấy trượng, cỏ dại mọc thành bụi ở hai bên, từ phía sau nhìn lại, tùng lâm ngay trước mắt, mơ hồ có thể thấy rõ được ở sâu trong đó là chướng khí bạch sắc, dường như đang vất vưởng mà trôi nổi trong rừng cây. Giữa đường đá trống có một cây cột đá, cắm sâu vào trong đất, mặt trên có khắc đồ đằng không rõ tên, tương truyền là kình thiên trụ (cột đỡ trời) thời cổ xưa bị vỡ ra từng mảnh mà rơi một phần xuống đây. Tiêu Sơ Lâu đang bị cột vào cái thạch trụ cực đại này. Hắn khẽ nhúc nhích, sợi dây được làm từ ngưu bì (da trâu) lập tức siết chặt lại, may là chân khí hộ thể của hắn chưa hoàn toàn tiêu tán. Ai, làm Tiêu Sơ Lâu một đời anh danh thì không muốn, cư nhiên lại muốn bị chôn vùi ở cái địa phương quỷ quái này, thật sự là… Xung quanh cực kỳ an tĩnh, gió thổi cỏ lay, Tiêu Sơ Lâu nhìn khắp nơi xung quanh, ở trong mấy lùm cây kia… Ít nhất… Cũng mai phục hơn trăm tên võ công cao thủ. Hắn kỳ thực cũng không hy vọng Huyền Lăng Diệu sẽ đơn thân độc mã tới đây cứu hắn, nếu như Huyền Lăng Diệu thật sự thông minh, nên nắm lấy cơ hội, lệnh cho Bắc Đường Ngang đem quân vây quanh ngọn núi này, thì dù cho cao thủ tử sĩ lợi hại như thế nào đi nữa cũng không có khả năng mang theo Huyền Lăng Huy xông ra ngoài. Nhưng Huyền Lăng Huy hiện giờ không có lo ngại gì, e rằng từ lâu đã ra lệnh cho tâm phúc của mình là thống lĩnh Ngự lâm quân Trình Giản dẫn đầu Ngự lâm quân tới đây hộ giá. Vì thế, nếu như không kiểm soát được thế cục trước khi Trình Giản đến, tất cả sẽ chấm dứt. Mà Tiêu Sơ Lâu hắn cho dù phải chết trong lúc hỗn loạn, thì cũng không thể để Thục Xuyên trở thành rắn mất đầu. Này, mới là một bá chủ có khí phách. Ván cờ này, thắng bại chỉ dựa vào ý niệm của Huyền Lăng Diệu. Tiêu Sơ Lâu thậm chí đem chính mình tính vào, trở thành một con cờ, phương pháp thoát thân, hắn cũng không phải không có, chỉ là lúc này, hắn đột nhiên vạn phần hiếu kỳ, Lăng Diệu của hắn, đến tột cùng sẽ chọn lựa như thế nào. Cách đây một tháng trước, hắn cũng là như thế này mà buộc Huyền Lăng Diệu giết “Sở Khiếu”. Khi đó y tuy thất bại nhưng cũng thành công, thế nhưng hiện tại thì sao? Đợi thêm mấy canh giờ nữa, trên sơn đạo vẫn vắng vẻ như trước, sắc trời hơi mù mờ, tựa như đang chuẩn bị tức giận. Huyền Lăng Huy từ sau một khối đá lớn bước tới, tay áo để ở sau người, miệng nở một nụ cười nhạt: “Sở Khiếu, xem ra giá trị của ngươi không lớn là bao.” Tiêu Sơ Lâu cười khổ nói: “Điện hạ, chờ thêm chút nữa đi. Tiểu nhân dù sao cũng đã là tù nhân của người, chờ thêm một chút cũng chẳng sao mà.” Huyền Lăng Huy cũng không tính toán: “Muốn kéo dài thời gian sao?” “Xoẹt” một tiếng, ngân quang chợt lóe, Huyền Lăng Huy rút kiếm ra, mũi kiếm đặt ở cổ họng hắn, nhẹ nhàng nhấn một chút liền chảy ra một giọt máu đỏ sẫm. Thanh âm của Huyền Lăng Huy như tu la địa phủ: “Phế vật không có giá trị, ta tuyệt đối sẽ không nuông chiều!” Tiêu Sơ Lâu ra vẻ kính cẩn nghe theo, cũng không có phản kháng, một bên vừa nghĩ ra một loạt biện pháp để kéo dài thời gian, một bên vừa ngưng tụ luồng khí cực đại trong cơ thể, chuyển thành một cổ sức mạnh như có như không. “Chậm đã!” Một tiếng quát trầm thấp đột nhiên vang lên… Cả hai người chấn động, chỉ là một người thì lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt, còn người kia lại tựa hỉ tựa ưu. (như vui như buồn) Từ con đường nhỏ trong rừng trúc xa xa, một người một ngựa đang chậm rãi tiến đến. Huyền Lăng Diệu một thân hắc y, trên y phục thêu hình một con khổng tước Minh Hoàng đang ôm lấy cổ áo và tay áo, ngồi trên một con sư tử thông (tên một giống ngựa) toàn thân tuyết trắng, cao to uy mãnh. Y kéo cương ngựa, chậm rãi ung dung bước đi, lẳng lặng mà nhìn Tiêu Sơ Lâu, thần tình trên mặt cũng tựa hỉ tựa ưu, khiến người khác đoán không ra y đang nghĩ gì. Huyền Lăng Huy cười ha ha nói: “Nhị đệ, mấy ngày không gặp, lại càng gầy nha, lẽ nào đúng là vì người nam nhân này sao?” Tay phải cầm kiếm của hắn câu lên, kiếm phong sáng loáng gác trên cổ Tiêu Sơ Lâu. “Hoàng huynh, người ngươi muốn giết là ta, hà tất phải đi giết một người không liên quan gì đến mình.” Thanh âm nhàn nhạt của Huyền Lăng Diệu vang lên, tựa hồ đối với hơn mười một tên võ lâm nhân sĩ ăn mặc quái dị đang dần dần xúm lại không thèm để vào mắt chút nào. Ánh mắt Huyền Lăng Huy lạnh dần, hắn cực kỳ hận gương mặt lúc nào cũng đạm nhiên, lúc nào cũng trấn định của y. “Hừ, tiễn thủ, đi ra!” Nhất thời, hơn mười người từ trong bụi cây xông ra, tay cầm đại cung tiễn thủ, mũi tên đen kịt, toàn bộ đều hướng về phía Huyền Lăng Diệu. Huyền Lăng Huy mắt thấy mình đã nắm chắc phần thắng, không khỏi cười nói: “Nhị đệ, ngươi chẳng lẽ cho rằng có Bắc Đường tướng quân che chở là có thể an an ổn ổn nắm chắc thắng lợi? Tính tới giờ này, Phi Long quân dưới chân núi không chừng đang cùng Ngự Lâm quân đánh nhau đó. Hơn nữa, chỉ cần giơ Nhị đệ lên, ta tin chắc Bắc Đường tướng quân cũng sẽ không biết thức thời, thắng lợi dễ dàng vọng động (làm bừa), ngươi nói đúng không, Nhị đệ tốt của ta?” “Ngươi cho rằng lúc nãy lên núi, cơ quan bẩy rập, độc trùng và độc thảo vì cái gì mà hạ xuống, Nhị đệ, vì sao ngươi không xuống ngựa, có phải sợ ly khai ngựa rồi, sẽ đứng không nổi không?” Thần sắc Huyền Lăng Diệu vẫn không đổi, chỉ là nhìn Tiêu Sơ Lâu. Mà người kia cũng chỉ biết cười khổ. Trong lòng Huyền Lăng Huy cực hận, xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên thu lại kiếm trong tay, nâng lấy cằm Tiêu Sơ Lâu, thần sắc ám muội nói: “Thật đúng là nhờ ngươi hiến không ít khổ nhục kế, bằng không thật đúng là vô pháp đem Nhị đệ ta cam tâm tình nguyện lừa gạt như vậy, ân?” “Không được nói bậy.”  Huyền Lăng Diệu rốt cuộc cũng mở miệng phản bác, giọng điệu luôn luôn đạm nhiên giờ đây lại có chút nôn nóng. “Ha ha, xem ra Nhị đệ quả nhiên không tin nha. Nhị đệ ngươi có biết không, tâm phúc của ngươi bởi vì rất sợ chết, lại muốn vinh hoa phú quý, từ lâu đã quy thuận ta, còn cam tâm tình nguyện ăn vào Trung tâm hoàn, kế này chính là để biểu lộ trung tâm với ta đó a!” Huyền Lăng Huy hạ kiếm xuống, chặt đứt sợi dây đang trói Tiêu Sơ Lâu, thả hắn ra. “Nếu Nhị đệ đã tới, đương nhiên không thể làm uổng công trợ thủ đắc lực của ta như vậy, tới đây, Khiếu, qua giết y!” Vừa dứt lời, mâu quang xử biến bất kinh (gặp biến không sợ hãi) của Huyền Lăng Diệu rốt cuộc cũng xuất hiện một tia vỡ nát… Tiêu Sơ Lâu có thể thấy sự kinh hãi cùng ưu nộ đang gợn sóng trong mắt y một cách rõ ràng, trong lòng bỗng nhiên xoẹt qua một ý nghĩ mà ngay đến chính hắn cũng cảm thấy đáng sợ, hắn vốn là muốn tự tay giúp Huyền Lăng Diệu lên ngôi thiên hạ chí tôn, không nghĩ tới kết quả lại là… lại là hắn tự tay hủy y?!