Lôi Kình đặt một chân xuống đất, sau đó đến chân kia, ngón tay xoa xoa mi tâm, bóng dáng cao lớn bước xuống chiếc xe việt dã, thoạt nhìn tựa như Diêm La: “Hẹn người nào? Là cô gái kỳ quái bên cạnh kia sao? Tôi đến giải quyết êm đẹp cho em.”
"Không được! Lôi Kình, anh không được đi gây sự đâu đấy! Tôi nói……” Không đợi cô dứt lời, đã nhìn thấy Lôi Kình ung dung đi về phía mình, bộ dạng kia tuyệt đối sẽ không đầu hàng đâu! Cô nói gì đi nữa cũng uổng công thôi.
Tiểu Miên đứng ở một bên, coi như cũng nghe được hết ngọn ngành câu chuyện, bất quá, đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc quan hệ giữ hai người bọn họ là gì, cô vẫn không rõ lắm, nhưng mà nhìn bộ dạng thế này thì chắc không vui vẻ gì mấy.
“Lạp Lạp, có gì phiền toái sao? Ai mà khiến chị phải ăn nói khép nép như vậy?” Lâm Chỉ Chỉ cho tay vào túi quần, tò mò đứng ở trước mặt Tô Lạp dò hỏi, cô hoàn toàn không chú ý đến Lôi Kình ở bên kia!
"Không có việc gì! Có thể do thời mãn kinh thôi! Chỉ Chỉ đừng hỏi nữa!"Tô Lạp cau mày nói qua loa, đầu óc thật là hỗn loạn, làm sao anh ta lại ngang ngược như vậy! Không lẽ chờ đến tối nay hãy gặp sẽ chết sao? Sớm như vậy đến đón cô làm gì? Tiễn anh ta xuống địa ngục à?
Nhìn anh khép chiếc điện thoại đen bóng trong tay lại, bỏ vào túi quần, đáy mắt lóe lên hằng hà tia lửa giận khiến tim cô run lên từng hồi, đến nỗi này ư? Cô chỉ hẹn bạn bè thôi mà? Chỉ mong anh đừng nói gì quá đáng, nếu không cô cũng chẳng khách sáo nữa đâu!
Lôi Kình đến gần Tô Lạp, đứng lại quan sát cô trong vòng mấy giây ngắn ngủi, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Lâm Chỉ Chỉ, nhếch môi cười, cũng không rõ là do ánh mặt trời ấm áp hay là vì lý do gì, nụ cười này chất chứa vạn phần mập mờ.
“Em là ai?”
"Cái gì?" Lâm Chỉ Chỉ bị hỏi mà sững sờ, nhìn Lôi Kình cao lớn anh tuấn trước mặt, đứng mất hồn cả nửa ngày. Một người đàn ông đẹp trai phong độ như vậy, đi từ bên trong chiếc xe việt dã kia ra, vừa đến nơi này, câu đầu tiên chính là nói với cô, chẳng lẽ…………
"Chào anh! Em tên là Lâm Chỉ Chỉ, vừa từ Pháp trở về được mấy hôm!” Vừa dứt lời, khóe môi liền nở nụ cười tươi roi rói, vươn tay ra tính bắt tay với Lôi Kình.
“Lâm Chỉ Chỉ, tên rất dễ nghe! Bây giờ muốn hẹn em đi uống chút gì đó! Không biết có thể nể mặt hay không?” Lôi Kình khoanh tay mà đứng, lẳng lặng từ chối cái bắt tay của cô, có chút hứng thú nhìn gương mặt dần dần ửng hồng của Lâm Chỉ Chỉ, hoàn toàn không để ý đến Tô Lạp và Duẫn Miên, tựa như bọn họ là người vô hình.
Gương mặt của Lâm Chỉ Chỉ đỏ ửng lên một mảng, làm bộ lấy tay quạt quạt: “Oa! Ở đây thời tiết nóng quá đó! Em nóng quá!”
Đi từ từ đến trước mặt Tô Lạp, ghé vào sát tai cô: “Lạp Lạp, hiếm khi em vừa về nước đã có người hẹn, chốc nữa mình liên lạc sau nhé! Em đi hẹn hò với trai đẹp trước, thật sự là rất đẹp trai đó, em đi chơi với anh ta trước rồi nói sau.”
Tô Lạp sững sờ nhìn Lâm Chỉ Chỉ cười đến híp cả mắt, liếc qua Lôi Kình, đây là tình huống gì? Cô bối rối, trong tích tắc hoàn toàn bị ngu ngơ rồi!
Làm sao cô lại không hiểu Lôi Kình cơ chứ? Mới lần đầu gặp mặt đã hẹn người ta ra ngoài uống nước? Dùng ‘nét đẹp trần trụi’ dụ dỗ bạn tốt của cô?
Chỉ Chỉ quả thật rất đẹp, hơn nữa còn mười phần cá tính, nhưng mà Lôi Kình này nảy sinh lòng yêu thích đối với Chỉ Chỉ, sẽ là một chuyện tốt sao? Anh là loại người gì cô biết rõ lắm rồi, cho dù Chỉ Chỉ có nhận lời đi nữa, hai người này có khả năng ư?
"Chỉ Chỉ! Không phải chúng ta đã hẹn trước rồi ư? Sao em có thể đi được……” Tô Lạp muốn giữ cô lại, nhỡ đâu bị Lôi Kình chơi đùa đến chết, cũng không biết là mình chết như thế nào.
"Như thế nào? Đi theo anh không? Chiều nay còn có hội nghị ở công ty, không thì….hẹn hôm khác đi!” Dứt lời, Lôi Kình liền xoay người, đi một mạch đến chiếc xe việt dã ở đằng xa, dáng vẻ xem ra là rất gấp.
"Ai! Anh chờ một chút, em có thời gian!"
Chỉ Chỉ ném chìa khóa xe cho Tô Lạp: “Chị vào trong xe chờ đi! Mở điều hòa không khí lên, sẽ mát hơn, em về nhanh thôi, nha!” Làm sao cô có thể để con vịt cực phẩm này bay đi được!
“Lạp Lạp, chuyện gì xảy ra vậy? Anh Kình bị cái gì?” Từ nãy đến giờ, đầu óc của Duẫn Miên cứ xoắn lại với nhau.
“Làm sao tớ biết được? Cái người này! Hình như là thấy con gái liền……Ai! Đàn ông thấy gái đẹp là t*ng trùng chạy loạn cả lên hả?” Tô Lạp cầm chìa khóa xe đi về phía chiếc xe của Lâm Chỉ Chỉ, chịu thôi, mọi việc nằm ngoài dự đoán của cô rồi.
Tô Lạp ngồi trong xe của Lâm Chỉ Chỉ, liếc mắt nhìn thấy chiếc việt dã của Lôi Kình bắt đầu chuyển bánh, ngay sau đó lao vút ra đường lớn, cô chỉ có thể nhẹ giọng than thở, loạn hết rồi!
Rõ ràng là bảo đến đón cô, không phải khi bước xuống xe còn nói sẽ đi giải quyết Chỉ Chỉ à? Đây là thế nào? Chẳng lẽ võ công giang hồ thất truyền đã lâu, công phu vừa thấy đã yêu bên trong con người Lôi Kình, lại phát tác?
. . . . . . . . . . . . . . .
Một tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua………..
Duẫn Miên ngồi dậy: “Lạp Lạp, tớ đói quá! Lâu như vậy rồi, sao còn chưa trở lại?”
Tô Lạp từ từ ngồi dậy, dự cảm xấu tập kích toàn bộ đại não: “Tiểu Miên này! Lôi Kình sẽ không làm thịt Chỉ Chỉ chứ? Làm sao bây giờ? Sớm biết thế này tớ sẽ không để con bé đi một mình!” Tô Lạp nhìn xa xăm, con ngươi bất động.
"Làm thịt đó hả? Lâm Chỉ Chỉ chưa đủ tư cách! Anh Kình kén cá chọn canh lắm đấy! Có lẽ chỉ vui đùa chút thôi! Yên tâm đi! Tớ đi mua nước, không muốn chết khát ở đây đâu!” Dứt lời, Duẫn Miên mở cửa xe đi ra ngoài.
"Ma lý ma lý hống! ……..” Tô Lạp chắp tay trước ngực, miệng niệm thần chú cầu nguyện, Lâm Chỉ Chỉ, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì nha.
“Rầmmmm”
Một tiếng vang thật lớn, Tô Lạp bịt lỗ tai né sang một bên: "A……"
"Mở cửa xe!" Lôi Kình vẫn là một thân thuần trắng chói mắt như cũ, đứng bên ngoài cửa xe đóng kín, bộ dạng có vẻ cực kỳ nóng nảy.
Tô Lạp sững sờ, vội vàng đẩy cửa xe ra, nắm lấy cổ áo Lôi Kình: “Thế nào? Tại sao chỉ có mình anh, bày ra cái bộ mặt này là có ý gì? Chỉ Chỉ xảy ra chuyện sao? Con bé đâu rồi?”
Ánh mắt Lôi Kình cố định trên đôi mắt tràn đầy lo lắng của Tô Lạp: “Đừng nói nhảm! Đi theo tôi! Không đi sẽ trễ!”
"Ồ ồ ồ! Phải nhanh! . . . . . ." Tô Lạp không nói hai lời, đi theo Lôi Kình trước đã. Nhanh chóng theo anh lên xe, bánh xe chuyển động, chạy thẳng đến trung tâm thành phố, cuốn theo một cơn lốc cát nho nhỏ.
"Có chuyện gì xảy ra, anh nói cho tôi biết trước đi? Để tôi chuẩn bị tâm lý một chút!” Tô Lạp hít thở, đặt tay lên ngực .
"Em tin thật à? Cô nhóc ngốc ngếch này!” Lôi Kình đưa tay ký đầu Tô Lạp một cái, sau đó châm một điếu thuốc lên, mở cửa sổ, tiếp tục lái xe.
Cơn gió gào thét từ cửa sổ bên này sang cửa sổ bên kia, phất qua gương mặt tuấn dật cương nghị đang tươi cười của Lôi Kình, cũng quét qua nét mặt cứng đờ, chẳng có chút biểu cảm nào của Tô Lạp.
"Có ý gì? Anh đang đùa bỡn mờ ám cái gì, nói ra ngay!” Tô Lạp gầm thét, trừng mắt nhìn anh. Một tiếng đồng hồ, đem Chỉ Chỉ vứt đi đâu, anh ta lại cười gian trá như vậy trở lại. Nếu như Chỉ Chỉ không có xảy ra chuyện gì, con bé cũng nên gọi điện thoại nói một tiếng đi chứ! Bây giờ không có người ở đây, cũng không thấy điện thoại……
~Hết Chương 87~
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
45 chương
48 chương
52 chương
9 chương