Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm
Chương 67 : Không cách nào ngăn cản hoa anh túc hấp dẫn
Nắm tay cô lên thả vào bụng của anh, một đường chạy dọc xuống phía dưới, thúc ép cô chạm vào. Trong mơ màng, Tô Lạp chỉ cảm thấy cơ thể hừng hực lửa nóng của anh chiếm cứ cơ thể không nghe lời của mình, trong đầu rối loạn, luống ca luống cuống! Chưa từng bị như thế này, cơ thể truyền tới cảm giác tê tê dại dại, suýt chút nữa mất đi lý trí.
"A! Không cần!"
Lôi Kình nhắm mắt lại hưởng thụ xúc cảm mà da thịt trắng nõn của cô mang đến, cũng không buông đôi tay nhỏ bé đang run rẩy của cô ra, mà bắt chúng làm theo sự chỉ dẫn của anh. Anh muốn cho cô biết, cái gì gọi là thèm muốn một người đàn ông mà không dừng được.
"Có cái gì đáng sợ? Quen là tốt rồi!" Lôi Kình nhẹ nhàng mút lên vành tai cô, mê hoặc thần kinh của cô.
Cảm giác nóng rực cả người nói cho cô biết, mình muốn, vô cùng khát vọng, cuối cùng thì cô vẫn không thể nào chống lại sự hấp dẫn quen thuộc mà người đàn ông này mang tới. Nhưng cô không rõ lắm, cái cảm giác ham muốn này chính xác là như thế nào? Có phải là cảm giác ngứa ngáy đau đớn mà cơ thể mình đang gánh chịu hay không?
Ban đầu cô còn ngây thơ tưởng rằng, tự mình có thể khống chế tất cả ở bên trong, chỉ là một giao dịch thân thể mà thôi, tuyệt đối không ngờ rằng, tâm hồn của cô cũng bị đánh mất, trực tiếp hòa quyện chặt chẽ với người đàn ông này! Cuối cùng thì hoa anh túc vẫn là anh túc, một loại hoa khiến con người ngây ngẩn, không thể cưỡng lại cảm giác mê luyến mà nó mang tới.
"Muốn sao? Hả?" Lôi Kình mở mắt ra nhìn cô, phía dưới kiên đĩnh đột nhiên thẳng tiến vào trong, nhưng đột ngột dừng lại, anh đang chờ cô chủ động.
"Khàn…"
Lạp Lạp bên dưới gắng gượng hớp chút không khí, một hồi lâu chân mày mới dần dần giãn ra. Cơ thể hơi vừa cử động, cái “vật thể lạ” đó xâm nhập làm cả người cô không được tự nhiên, còn bị đau nữa. Cơ thể cũng thấy đau, đôi tay mất kiểm soát cau mày nắm chặt lên cánh tay anh, siết lấy bắp tay rắn chắc.
Lôi Kình nhìn đôi tay nhỏ bé vừa chạm vào mình, dưới tác động của máy lạnh, toàn thân trở nên lạnh lẽo, nhưng mà cánh tay của cô, mềm mại khác thường, kích thích một cảm giác khác lạ bên trong anh! Rõ ràng sự đụng chạm của cô gái nhỏ này không giống như những người phụ nữ phóng đãng, quyến rũ ngoài kia, mà là phản xạ trong vô thức, tất cả đều không tự chủ!
"Tôi có thể coi việc này là sự chủ động của cô.”
Thân thể của anh trong nháy mắt ban cho cô một loại cảm giác khó có thể khống chế được!
Co rúm mãnh liệt, tùy tiện quấy nhiễu các dây thần kinh trên cơ thể cô, nhìn cô kìm nén cố không phát ra tiếng. Anh biết cô gái này đang cố chịu đựng khoái cảm mà anh mang tới, chỉ là cô thật ngốc ngếch, đôi bàn tay nhỏ bé đang bấu lấy bả vai anh, hai chân thon dài vì khẩn trương mà căng ra, cũng đã chứng tỏ nguyên vẹn cảm giác của cô lúc này.
Vùi mặt vào trước ngực của cô, cảm nhận sự khao khát vô tận mà cơ thể này mang đến, thật sự là rất mê người. Cô gái ngây ngô bỗng nhiên làm anh thông suốt ra một điều, con người cô tiềm ẩn một thứ cảm giác mà những người phụ nữ khác chưa bao giờ có được. Chẳng lẽ anh đồng ý từ nay về sau không tìm cô nữa sao? Thật sự như vậy. . . . .
Nghĩ tới những điều này, nghĩ đến mẹ mình – Lôi Tố Mẫn không ngừng quản thúc, oán hận trong lòng không khỏi hóa thành sức mạnh, từng cái, từng cái đụng vào nơi sâu nhất trong nụ hoa của cô.
"Ừ………" những va chạm bất thình lình trở nên dồn dập, làm cho cô không chịu nổi, hình như là muốn xuyên PHÁ...! Mồ hôi tuôn ra như suối, vô lực mặc anh phía dưới trầm phù.
Nắng rực rỡ lên cao, cũng không thể chiếu vào hai thân thể đang ấm áp triền miên bên trong xe, mặc cho chim kêu ríu rít, cũng không thể thức tỉnh hai người vào giờ phút này trong đầu chỉ tồn tại lẫn nhau.
Cỏ xanh xanh, hoa thơm ngát, chiếc Maybach đỏ rực càng thêm nổi bật. Vào lúc này, mui xe đã được mở ra, một đôi giày da nằm ngay ngắn trên mặt đất, bên cạnh là một đôi giày xỏ ngón màu xanh lá cây nằm chỏng chơ. Cửa xe mở rộng, chỉ thấy một đôi chân đàn ông thon dài khẽ giật giật.
Lôi Kình mở mắt ra, nheo một con mắt nhìn ánh nắng mặt trời chói chang trong rừng cây một chút, xoay người lại khóe miệng giương lên nụ cười mập mờ. Trong ánh mắt lộ ra khí sắc đen tối vô tận, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô gái vẫn còn đang ngủ say, nhẹ nhàng hôn một cái, tựa như chuồn chuồn lướt nước sau đó liền rời đi.
Ngón tay thon dài cài xong hạt nút cuối cùng trên áo sơ mi, nhảy xuống xe đi giày vào, tay cắm vào trong túi quần, lẳng lặng đứng dựa vào xe; móc hộp thuốc lá ra, lấy một cái hộp quẹt châm lên, ngắm nhìn rừng cây, lần lượt khạc ra từng vòng khói đẹp mắt.
Vùi tàn thuốc vào đám cỏ bên dưới, khoảng bốn, năm cái, thời gian qua lâu như vậy, nhiều lần anh cau mày quay đầu lại, vẫn thấy cô nằm ngủ như cũ, không khỏi nhíu mày lần nữa, cô ấy coi nơi này là giường của mình sao? Ngủ hơn cả tiếng đồng hồ?
Tay cắm vào túi quần, đi đi lại lại tại chỗ mấy vòng, cuối cùng thấy cô vẫn yên lặng ngủ như vậy; lại nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày không nhịn được nhảy lên xe, sau đó bắt đầu khởi động xe với âm thanh rất lớn.
Tiếng máy ong ong vang dội, chiếc xe bấp bênh trên con đường gồ ghề, vài nhánh cây cào lên thành xe nghe nhức óc, vẫn không làm cho cô tỉnh lại. Thậm chí ngay cả một chút động tác cũng không có, Lôi Kình không khỏi kinh ngạc, điều này tuyệt đối không thể nào? Là một người bình thường giờ phút này cũng sẽ thức tỉnh, trừ phi cô có cái gì đó bất thường? Chơi trò mờ ám? Nếu như nói là vừa rồi triền miên khiến cho cô mệt chết đi, anh căn bản sẽ không tin! Hình như là chỉ có anh ra sức!
Tô Lạp len lén hé mắt, nhìn bóng lưng anh đang lái xe, giờ phút này cơ thể của cô sắp không cử động nổi rồi, nằm không nhúc nhích trên ghế hơn một giờ. Rốt cuộc cũng thấy anh lái xe đưa cô về, không cần lúng túng đối mặt, nhưng mà nếu bây giờ tỉnh lại, cô biết nói với anh cái gì, ban ngày ban mặt làm chuyện này! Cô chẳng biết nói gì cả?
Toàn bộ hành vi mập mờ của cô bị anh nhìn thấy từ trong gương, nhếch môi cười nhạt, đã nói cô nhóc này đang chơi trò mờ ám! Qủa thật không sai!
Trên con đường nhỏ đi xuống núi, anh đột nhiên đánh tay lái khiến âm thanh vang dội đánh xẹt qua màng nhĩ.
"A!" Một trận lắc lư kịch liệt!
Tô Lạp hoảng sợ hét lên một tiếng chói tai, từ trên ghế xe rơi xuống, một tay giữ chặt chiếc áo mỏng manh đang quấn trên người, một tay xoa xoa đầu và đầu gối vừa bị va đập.
"Như vậy mới có thể tỉnh dậy à? Cái cô nhóc này nếu không bị thương chắc là sẽ không khuất phục đấy!" Lôi Kình vuốt cằm, từ trong gương nhìn thấy Tô Lạp rơi xuống, khóe miệng giương lên, nhìn cô té thê thảm như vậy, còn cười rất vui vẻ.
Tô Lạp xoa đầu ngồi trở lại chỗ cũ, nhìn nụ cười đáng ghét kia cũng biết, anh vừa rồi chắc chắn là cố ý! Thì ra nằm cứng đơ cả nửa ngày đều là uổng phí, anh ta đã sớm đoán ra!
Thấy cô không lên tiếng, khóe miệng Lôi Kình càng cười sâu hơn, “Bây giờ đưa cô về nhà! Cô còn không tính mặc quần áo tử tế sao? Vào thành phố, dáng vẻ này của cô mà bị cảnh sát thấy, còn tưởng rằng Lôi Kình tôi ban ngày đi chơi gái! Mặc vào!”
"Lôi Kình! Anh không cần phải nói mấy lời bẩn thỉu như vậy! Từ đầu đến cuối hình như toàn là anh chủ động! Muốn nói cũng không thể nói tôi là gái bán hoa, nhiều lắm thì nói anh là cá lấy tiền của con vịt! Ha ha!" Tô Lạp uốn éo, vặn vẹo cơ thể và đầu, cười ha ha chế giễu anh, cái bộ dạng kia tựa như là muốn chọc anh tức chết!
"Vịt? Một con cá làm cho con vịt liên tục thét chói tai!" Lôi Kình cười mập mờ, từ trong gương nhìn về phía Tô Lạp đang cúi đầu.
Nếu như là ngày thường, nghe anh nói như vậy, cô thật sẽ xông lên ghế lái cho anh biết tay, nhưng mà cũng sắp về đến nhà, sẽ triệt để nói lời tạm biệt với anh, sayonara rồi! Hiện tại cố nhịn lời nói độc ác nhất thời của anh, sẽ hưởng được một đời sóng êm gió lặng, cho nên mấy lời nói bẩn thỉu này, hóa ra cũng dễ nghe!
Lôi Kình xem xét cẩn thận Tô Lạp một phen, việc này ngoài dự đoán của anh rồi, anh cho rằng cô nhóc này sẽ giương nanh múa vuốt liều mạng với mình, không ngờ ngoan như vậy? Không thích ứng! Cảm giác cực kì không quen!
Trên đường đi, dưới sự chỉ dẫn của Tô Lạp, chiếc xe thẳng tiến đến khu Tứ Hợp Viện trong thành phố. Phóng tầm mắt nhìn tới, không gian rộng rãi, nhưng bầu không khí mát mẻ khác thường, quanh đây hình như cũng chỉ có vài chiếc xe buýt đi tới đi lui.
Lôi Kình ngồi trên ghế lái nhìn ra bên ngoài xe, từng dãy lối đi nhỏ cách đó không xa, còn có một nơi là Tứ Hợp Viện, cau mày, thế nào nhìn qua cũng không giống/khác biệt lắm?
"Nhà cô ở nơi nào? Tôi nên dừng xe ở đâu?" Lôi Kình quay đầu lại hỏi.
"Tốt lắm! Anh dừng xe! Tôi xuống ở đây!" Tô Lạp ngước lên nhìn Tứ Hợp Viện nằm cách đó không xa. Tốt nhất là không nên dẫn sói vào nhà, cô ở đây tận mắt chứng kiến anh rời đi.
"Kétttttttttttt" Lôi Kình đạp phanh xe, Tô Lạp động tác nhanh chóng! Từ cửa xe nhảy ra ngoài trước, hướng về phía Tứ Hợp Viện co cẳng chạy.
"Đứng lại! Làm gì đi gấp gáp như vậy?" Lôi Kình vừa lúc đi xuống xe, tốc độ cũng vô cùng nhanh nhẹn, đã ngăn ở trước mặt Tô Lạp, "Cô lại nhảy khỏi xe?"
"Chó ngoan không chắn đường! Lôi Kình! Lần này cũng không phải ở tại nhà anh, anh cho rằng tôi sẽ nghe lời anh sao?" Tô Lạp ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Lôi Kình trước mặt, đây đang là địa bàn nhà cô, cô còn sợ ai?
"Cô nhóc này thật là hờ hững! Mới vừa rồi tôi với cô còn thân mật nồng nhiệt như thế, đổi lại nếu là bất kỳ một người phụ nữ nào, chưa chắc tôi đã cho phục vụ đâu! Cô sao! Miễn cưỡng thì chỉ trị giá bao mấy số này thôi! Cầm mua vài món quần áo có thẩm mỹ một chút, trang phục của cô tôi vô cùng không thích!” Vừa nói vừa lấy ra cuốn chi phiếu từ trong xe, bắt đầu “soàn soạt” viết, sau đó xé ra ném cho Tô Lạp.
Tô Lạp sững sờ bắt được tấm chi phiếu bị anh ném tới, toàn bộ dây thần kinh trên đầu tập trung suy nghĩ, nhà cô cũng chỉ ăn cơm bình thường! Thế nào lại làm cho người ta có thói quen viết chi phiếu đây? Việc này cần hối lộ tiền bạc sao? Tấm chi phiếu này đặt ở trong tay rất nóng người!
Lôi Kình đang muốn lên xe, đột nhiên trở lại trước mắt Tô Lạp lần nữa, cơ thể khom xuống một chút, gần sát bên tai cô, dáng vẻ mập mờ làm như hôn tạm biệt, "Nhớ mua nhiều quần áo..ở trong đẹp mắt một chút. Cái người này để mặc thân thể mang cái áo lót giá rẻ kia, tôi thật sự đau lòng, cào xước làn da này thì làm thế nào? Đôi môi cảm xúc không tốt!” Dứt lời liền mập mờ chỉ vào bờ môi của anh, cười gian trá.
Tô Lạp cả người nổi da gà, run lẩy bẩy! Lời này của anh là có ý gì?
Cảm xúc ở môi, về sau cô mặc áo lót gì chứ, cảm xúc hay không có liên quan đến anh xu nào sao?
Hé mắt ngấm ngầm chịu đựng, cắn răng nghiến lợi nhìn Lôi Kình, một đôi mắt to long long tựa hồ muốn bắn ra nọc độc, đem người trước mắt này tiêu diệt, níu lấy cổ áo của anh, đưa một chân đạp lên xe! “Lôi Kình! Tôi sống hai mươi năm nay, anh là người đầu tiên tôi cho là rất đểu, rất…rất đểu, cực kỳ khốn kiếp!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
45 chương
48 chương
52 chương
9 chương