Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 65 : Hậu quả hai lần chơi gái anh Kình (1)

"Buông tôi ra!" Tô Lạp tức giận kéo bàn tay Lôi Kình đang luồn vào bên trong người mình ra. Lôi Kình dừng lại, trong con ngươi lộ ra dục vọng nóng ran, khó chịu, cứ như vậy nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm bên dưới anh, buông ra? Cô nhóc này không khỏi quá ngây thơ rồi, một cơ thể giờ phút này rất cấp bách ham muốn phụ nữ, anh làm sao có thể buông ra? "Lôi Kình! Không nên như vậy! Mẹ anh và anh, thật sự là cùng một loại mặt hàng! Không thể xem người khác là người sao?" Tô Lạp từng chữ, từng câu cắn răng nói ra. "Tôi xem cô là người! Là chính miệng cô nói, cô chơi tôi hai lần, như vậy tôi chơi lại có lỗi gì?" Lôi Kình nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi mới vừa bị anh hôn sâu mà trở nên căng mọng, giờ phút này kiều diễm ướt át, bảo anh làm sao có thể đồng ý dừng lại? "Cái đó. . . Tôi nói ra chỉ là để đối phó với bà mẹ cao ngạo, phách lối của anh thôi, chuyện gì xảy ra anh không phải rõ ràng sao?" Tô Lạp ngượng ngùng, sớm biết thì cô đã hắng giọng lớn tiếng giống như người đàn bà chanh chua mắng cho bà ta một trận là tốt rồi, cần gì tự mình chuốc lấy cực khổ, dính vào người đàn ông nguy hiểm này đây? "Tôi không rõ ràng lắm! Điều duy nhất mà tôi nhớ được chính là, đêm hôm đó cô chủ động leo lên người tôi, cầu xin tôi cho cô, cô biết không? Bởi vì tôi vừa vặn là một người đàn ông bình thường, cho nên vẫn như cũ là tôi thua thiệt!” Lôi Kình cắn môi, dứt lời bàn tay thoát khỏi hai tay nhỏ bé đang cố sức níu giữ của Tô Lạp, tham lam hướng vào bên trong cơ thể cô làm càn. "Lôi Kình, cầu xin anh. . . . Cầu xin anh đừng như thế này được không?" Tô Lạp trong lúc bất chợt thật rất sợ, nơi này không có ai, giữa rừng cây hoang sơ. Sinh vật duy nhất chính là hai người bọn họ, hiện giờ đang cực kỳ mập mờ, cô không muốn cùng cùng anh có bất kì mối quan hệ nào nữa, giống như mẹ của cô từng nói, chẳng ai dây dưa ai không phải rất tốt sao? "Cô ở đây nói đùa sao?" Cơ thể Lôi Kình hơi giật giật ghé sát vào người cô, thân thể mềm mại này chi phối đại não của anh, như đưa ra một thông báo, giờ phút này không thể thả cô, anh cần cô! Rất cần! Hé miệng cắn đi từng hạt, từng hạt nút áo cài trước ngực cô, ngước mắt nhìn lên, khóe miệng thoáng nở nụ cười càn rỡ, "Tên đã lắp vào cung, làm sao có thể không bắn? Cô muốn để cho tôi bị nghẹn chết, không còn là một người đàn ông bình thường nữa sao?" "Nghẹn. . . nghẹn chết. . . . . ?" "Tôi làm cho anh nghẹn chết hồi nảo hả? Anh đi ra ổn định lại cho khỏe đi! Bây giờ là t*ng trùng lên não, anh mới có thể hưng phấn như vậy, tin tưởng tôi, leo lên xe nghỉ ngơi, hóng gió một chút, thả lỏng là sẽ bình thường lại thôi!” Tô Lạp giống như là một chuyên gia phân tích, từng chút, từng chút một hướng dẫn Lôi Kình. "Thật sao? Lên xe hóng gió một chút sẽ khỏe lại?" Lôi Kình nhếch khóe môi cười bí ẩn, nhìn chằm chằm Tô Lạp đang sợ hãi trước mặt. "Dĩ nhiên! Tôi nói mấy cái này có căn cứ hết đó! Giáo sư dạy rồi, có thể anh chưa nghe qua cái lớp này!" Tô Lạp gật đầu lia lịa, bắt đầu nói năng hoàn toàn lộn xộn. "Giáo sư dạy? Giáo sư của cô thật. . . . ." Lôi Kình nhìn cô lắc đầu một cái, cô nhóc này nghĩ anh ngốc lắm hả? Anh chưa từng nghe qua cái lớp này, đây là sự thực! Nếu như giáo sư dám can đảm dạy cái khóa học như vậy! Anh sẽ không chút do dự vì ham muốn giết chết bọn họ! Tô Lạp không lên tiếng, quan sát ánh mắt của anh, thật sợ đầu anh quá thông minh, lời nói dối hoa mỹ kia bị vạch trần, kết quả cuối cùng dẫn đến bị ăn thịt giữa cánh rừng hoang vắng này, nhìn đám cỏ bị tàn phá dưới thân, cô liền. . . . . . "Mình đứng lên đi! Chúng ta cùng nhau đi lên xe! Tôi thử xem lời hướng dẫn của cô có tác dụng hay không! Nếu không dùng được, sau đó tôi sẽ bóp chết cô!" Lôi Kình nâng người cô lên, ôm vào lòng, cơ hồ là đang kéo cô đi tới xe. Tô Lạp vụng trộm ngắm nhìn gương mặt quỷ dị của anh, mặc dù ở trong vòng tay của anh cơ thể cảm giác không được tự nhiên, nhưng mà không có chuyện gì, chỉ cần anh không suy nghĩ loại chuyện đó nữa là được, t*ng trùng ơi! Chúng mày biến mất đi! Tô Lạp lặng lẽ cầu nguyện ở trong lòng. "Ngồi vào đi!" Lôi Kình mở cửa xe ra, đưa tay ý bảo Tô Lạp lên xe. Tô Lạp do dự nhìn anh một chút, thế nào lại cảm giác nét mặt kia có chút gì đó rất lại, nhưng kì quái thế nào nói không ra. Khi Tô Lạp vừa ngồi vào hàng ghế rộng rãi phía sau, Lôi Kình lượn đến bên kia xe, ấn xuống một cái nút khiến mui xe đóng kín lại, sau đó liền nhảy ra phía sau ngồi xuống. "Làm cái gì vậy, tôi là để cho anh hóng gió, anh cái này là. . . . . . ?" Tô Lạp thấy anh cũng ra phía sau ngồi với mình, hơn nữa không phải xe đang mở mui là được rồi sao, hóng gió chẳng phải nên mở mui à? "Có máy lạnh thổi không phải cũng có thể hóng gió sao?" Lôi Kình nói xong liền tiến đến gần Tô Lạp, ánh mắt mập mờ, mang theo vài tia khó nắm bắt. "Rời xa tôi ba bước!” Tô Lạp hơi nghiêng bả vai trốn tránh. "Máy lạnh thổi? Có thể giải trừ ham muốn? Nhưng tại sao một chút tôi cũng không cảm nhận được vậy?” Cơ thể Lôi Kình ngày càng tiến đến gần, lùa Tô Lạp vào trong góc đến nỗi không thể nhúc nhích được. "Anh tuyệt đối là cố ý! t*ng trùng của anh mà đặt ở Nam Cực đoán chừng là đông lạnh cũng không chết!" Tô Lạp nhìn cơ thể của anh từng chút, từng chút tiến tới gần, cả người của mình bị ép lên trên ghế xe, cơ hồ là sắp nằm xuống, mới biết, đây cũng là thủ đoạn của anh. "Cố ý! Tôi chính là cố ý! Nếu không cô muốn ở trên mặt đất ngoài kia? Tốt, như vậy, tôi cũng có thể chiều theo! Dù sao tôi cũng nằm ở trên! Hoàn cảnh đối với tôi mà nói không có vấn đề gì!" Tròng mắt Lôi Kình tràn đầy vẻ hài hước. "Khốn kiếp! Đồ lưu manh!!" Tô Lạp giơ tay lên. "Cô tốt nhất đừng động đậy! Có lẽ tôi sẽ dịu dàng với cô một chút!" Lôi Kình nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay đang muốn đánh tới của cô, siết thật chặt, đè xuống ghế xe. "Lôi Kình! Tôi nghiêm túc nói cho anh, đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh, người đàn ông như anh không thiếu phụ nữ, anh đi tìm bọn họ có được hay không? Hình dáng này của tôi sẽ làm giảm ham muốn! Tôi. . . . Tóm lại, không thích hợp với anh." Tô Lạp ngửa đầu mới có thể nhìn mặt của anh, không biết rõ căn bản là anh đang đùa hay là làm thật…. "Phụ nữ mặc dù nhiều! Nhưng mà chỉ thiếu duy nhất một người hoang dã như vầy thôi! Đừng phản kháng, vô ích! Không phải cô muốn tự do sao?" Đầu lưỡi Lôi Kình liếm lên vành tai của cô, môi mấp máy, nhẹ giọng hỏi. Tô Lạp ngẩn người, nhìn thẳng vào mắt anh, lồng ngực to lớn, săn chắc đè cô đến sít sao, một chút khe hở cũng không có. Máy lạnh bên trong xe nhè nhẹ thổi mà hô hấp của anh vẫn ấm áp như vậy, nhẹ nhàng phe phẩy ở bên mang tai cô, có hơi ngưa ngứa một chút, nhưng hình như rất thoải mái. "Thật không đi quấy rầy tôi nữa?" Tô Lạp không thể tin được, thật ra thì nhắm mắt lại cho anh một lần cũng không hề gì. Dù sao cũng ăn qua một lần rồi, thêm lần nữa thì cũng là ăn thôi, chỉ cần không tiếp tục nữa là tốt rồi. Nhưng mà trong lòng cô vẫn không khỏi lo lắng, nếu như anh ta gạt người, chẳng phải cô lại bị thiệt thòi lần nữa hay sao. Lôi Kình cười nhẹ một tiếng, nói, "Cô cảm thấy thế nào? Cô có thân phận gì bản thân cô hiểu rõ, mẹ tôi đã trở lại, bà sẽ đem hết khả năng ra ngăn cản tôi tìm cô, hơn nữa chắc cô không biết, tôi cũng rất bận rộn! Sẽ không vì tìm một người như cô mà chuyện gì cũng bỏ sang một bên!" "Đừng nói thân phận với tôi! Người nào cũng có chứng minh thư hết! Thân phận đều giống như nhau! Đi chết đi cái loại phân biệt giai cấp! Anh cho rằng chỉ có mấy người nhà anh mới đúng là người hả? Nếu không cần dây dưa, như vậy để cho tôi đi không phải tốt hơn à, anh là “ma háo sắc” hả? Không có phụ nữ sẽ chết bất đắc kỳ tử sao?!" Đề cập đến thân phận của cô, ai so với ai thấp hơn một bậc hả? Mặc dù nhà cô ở Tứ Hợp Viện rất nhỏ, nhưng đó là do ba mẹ cố gắng phấn đấu mà ra, mà cái biệt thự lớn nhà anh, không chừng là do tham ô, ăn hối lộ mới có được? "Có chết hay không, tôi đây không biết! Tóm lại hiện tại không có cô không được! Muốn tôi trực tiếp thả cô? Cô ở trước mặt của nhiều người như vậy nói năng ngông cuồng, nói một người đàn ông như tôi bị cô chơi qua hai lần, cô cảm thấy kết quả của những lời đó là để tôi dễ dàng thả cô sao? Tốt nhất nên ngoan ngoãn mà nghe lời, nếu không cả đời này cô cũng thoát không khỏi tôi! Cô phải tin tưởng, tính nhẫn nại của tôi rất cao!” Dứt lời, Lôi kình duỗi ngón tay ra, nâng cằm cô lên. Trong lòng Tô Lạp thật sự rất phẫn nộ, nhưng mà không biết nên nói cái gì cho phải! Anh cứ lằng nhằng, cô phải nhẫn nại thế này sao? "Chỉ vì tự do của cô! Chuyên tâm phối hợp với tôi một chút!" Một tiếng nói trầm thấp đầy đủ từ tính bay vào trong tai Tô Lạp, làm cho cô mất hồn, vì tự do, muốn cô phối hợp thế nào? Lôi Kình cúi người, thử điều chỉnh ghế xe phía trước, yên xe trải bằng ra, đưa tay đem Tô Lạp đang ngây ngẩn trước mặt để nằm ngang trên ghế ngồi. Ngay sau đó, thân thể to lớn với tốc độ rất nhanh nằm đè lên. Tô Lạp trong lòng lo sợ, bờ môi run rẩy, vì ngày sau anh sẽ không dây dưa nữa, cứ để yên như vậy, nhịn nhục một chút sao? Được rồi! Nhắm mắt lại, cứ trơ mặt ra xem như là chẳng có lợi ích gì, chỉ như là một giấc mơ xuân mà thôi! Cùng lắm thì lúc đi quăng cho anh 100 đồng tiền, cứu vãn chút mặt mũi! Lôi Kình cười khẽ, nhìn gần trong gang tấc, vẻ mặt Tô Lạp hình như là muốn liều chết giữa chiến trường tình dục, kông nhịn được nâng lên khóe môi, "Thả lỏng! Đây là một việc rất tuyệt vời, lúc tỉnh táo hình như cô chưa có trải nghiệm qua, đúng không?" Tô Lạp mở mắt ra, ngón tay hung hăng bấm lên cánh tay của anhh, cắn răng nghiến lợi nói, "Rút lại mấy lời bẩn thỉu anh vừa nói!" "Tốt! Tôi rút lại lời nói! Vậy thì bên dưới làm đi!" Dứt lời, không đợi Tô Lạp kịp phản ứng, bàn tay đặt lên vài sợi tóc của cô, sau đó từng cơn mưa nụ hôn nóng bỏng đánh úp xuống cái miệng nhỏ nhắn đang muốn nói chuyện của cô. Hôn cuồng nhiệt như vậy, không phải là mút thỏa thích, không phải gặm cắn, mà là làm cho người ta hít thở không thông, cả người trong nháy mắt nóng rực. Từng nụ hôn nóng hổi rơi xuống, làm cho người ta một chút cũng không thở nổi. "Ừ. . . . Ừ. . . . . A. . . . ." Tô Lạp chỉ cảm thấy trong nháy mắt liền thở không ra hơi, bản năng muốn,…được thở. Cô cần không khí gấp, nhưng mà tất cả những lời muốn nói toàn bộ bị cơn mưa hôn rả rích của anh bao phủ, phát ra âm thanh cũng uổng công… ừ a a! "Càm giác rất ngọt ngào! Nếu như cô biết đáp trả lại, chắc là tuyện hơn!” Lôi Kình nhẹ nói, thế nhưng cánh môi nhỏ bé cũng chưa chịu rời khỏi bờ môi hồng của cô, nhẹ nhàng ma sát lên đó, cảm giác mềm mại làm cho anh yêu thích không thôi, không thể rời môi được. Nhìn gương mặt ửng hồng của Tô Lạp, trong nháy mắt tinh thần có chút đắm chìm trong đó, không đợi Tô Lạp đáp lời. Nụ hôn nóng bỏng tiếp tục tập kích tới cái miệng nhỏ nhắn còn chưa kịp thở, nhẹ nhàng chạm vào phía sau, lần nữa mãnh liệt dây dưa, làm cho cơ thể của cô trong nháy mắt bị mất kiểm soát, khó nhịn. Tô Lạp cau mày thật chặt, thở không ra hơi rồi, cảm giác duy nhất chính là thật sự thở không ra hơi.