Nếu đã quyết định làm chuyện gì, dựa theo tính cách của Sở Hàm thì chính là dồn dập tấn công. Hẹn đối phương đi ăn cơm, đi dạo phố, sau đó thì ôm ôm ấp ấp một chút, tuy không có gì mới mẻ nhưng cũng sẽ không xảy ra sự cố gì. Đối với chuyện tình cảm, Sở Hàm là kiểu người tiện thế nào thì làm thế ấy. Lý Chu Dương từng phỉ nhổ cuộc sống như vậy của y là quá mức tuỳ tiện, y cũng không phản bác. Nói đến thì, quan hệ giữa người với người, rất khó để có thể đi đến một kết quả chắc chắn. Không phải hoàn toàn không có, mà là Sở Hàm gặp rất ít. Cho dù có từng hứa hẹn đến chết cũng không thay đổi, nhưng cuối cùng kết thúc vẫn là bi kịch. Đối với hiện thực, Sở Hàm trước sau như một vẫn dùng mắt nhìn thực tế, nếu như xác suất không thể ở bên nhau đã quá rõ ràng như vậy, thì không nhất thiết phải ôm quá nhiều hy vọng. Y cảm thấy, tận hưởng lạc thú trước mặt mới gọi là nhân sinh. Khái niệm về cuộc sống như vậy tốt ở chỗ, đó là có thể dễ dàng đặt quan hệ với người khác. Ví dụ như cô người mẫu lúc trước, từ lúc hai người bắt đầu hẹn hò đến khi thuận lợi phát triển, chỉ trong vòng một tuần, cả hai đã là quan hệ tình nhân ngọt ngọt ngào ngào. Quy tắc trong trò chơi này, bọn họ vốn đã quá quen thuộc. Quan trọng nhất là vui vẻ, những cái khác, rõ ràng ở trong lòng là được rồi. Cho nên, trong khoảng thời gian này Sở Hàm bề bộn rất nhiều việc. Bận đến mức y cũng chẳng còn lòng dạ nào để suy nghĩ vì sao tối hôm đó Trâu Nhạc lại đột nhiên nổi giận, dù sao ở trong khái niệm của y, đối phương chính là một người hỉ nộ vô thường. Y cảm thấy, qua hai ngày sẽ chẳng còn chuyện gì nữa. Mỗi ngày, tin nhắn gửi đến hỏi y tối có về ăn cơm không tựa hồ cũng chứng thực điểm này. Chẳng qua là một tuần này y không về ăn cơm. Thậm chí có mấy hôm rõ ràng là cũng chẳng thèm về ngủ luôn. Trâu Nhạc từng hỏi y một lần, có phải y có bạn kết giao không. Sở Hàm cũng không giấu, thành thật nói đối phương là một người mẫu. Lúc ấy, biểu tình của Trâu Nhạc thực vi diệu. Tựa tiếu phi tiếu. Rất giống với lúc nhà Sở Hàm vừa bị cháy, Trâu Nhạc tốt bụng cho y mượn thư phòng nhà mình. Lúc ấy hắn ở bên cạnh Sở Hàm nhìn y, cũng là loại cảm giác này. Giống như đang theo dõi con mồi. Lý Chu Dương từng nói, Sở Hàm có một loại bản năng thuộc về động vật, có thể cảm giác được nguy hiểm đang tiếp cận. Đáng tiếc chính là, y không thể chuyển hoá cảm giác này thành khả năng đề phòng chống cự, cho nên tuy là y cảm thấy Trâu Nhạc có điểm quái, nhưng cũng không đi nghĩ nhiều. So với Sở Hàm, cuộc sống của Trâu Nhạc rất đơn giản. Bình thường, thời gian làm việc buổi tối của hắn có hơi lâu một chút, chủ yếu là ở trong thư phòng. Ban ngày có đôi khi sẽ ra ngoài, nhưng phần lớn thì đều ở trong nhà, không có việc gì thì thích tự mình nấu cơm, hoặc là tập thể thao. Có thể nói, hắn là người rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống. Rõ ràng thuộc tính có điểm trạch, nhưng dáng người thì tuyệt nhiên không có điểm nào có thể bắt bẻ được. Đây là kết luận của Sở Hàm sau lần thứ n nhìn thấy hắn ở trần. Mới đầu còn có chút xấu hổ, nhìn nhiều thì cũng chẳng có cảm giác gì nữa. Nói sao thì đây cũng là nhà của Trâu Nhạc, bình thường ở nhà hắn thích trưng ra bộ dạng gì thì đó là tự do của hắn. Đi ngủ mặc độc một chiếc quần lót, rời giường thì lập tức đi rửa mặt. Hắn đưa ra quy định cho Sở Hàm rằng đánh răng rửa mặt trong WC thì phải đóng cửa, nhưng hiển nhiên là hắn đã ném chính bản thân mình ra khỏi phạm vi quy tắc này. Mà bất kể là chuyện gì, chỉ cần lặp đi lặp lại ba bốn lần là sẽ quên hết. Thái độ của Sở Hàm từ kinh ngạc, không được tự nhiên đi đến thưởng thức, kỳ thật cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Con người mà, đã thích dáng người đẹp thì đâu cần biết đến giới tính. Thấy nữ nhân dáng đẹp thì sẽ ngây ngẩn ra vài giây, mà thấy nam nhân vóc dáng tốt cũng sẽ cảm khái trong lòng một chút. Bất quá nếu để Sở Hàm chọn, đương nhiên ngắm mỹ nữ so với nhìn mãnh nam vẫn hạnh phúc hơn. Cùng một nam nhân ở chung, tuy rằng không thể nói là thoải mái, nhưng ít nhất cũng không ngại ngùng như lúc đầu Sở Hàm nghĩ, nhất là khi Trâu Nhạc còn là một chủ nhà phi thường tốt, bao ăn bao ở không nói, có khi Sở Hàm về muộn, hắn còn giúp y trông coi việc sửa chữa nhà, thậm chí cả thư từ giấy báo gửi đến nhà y hắn cũng thay y nhận. Làm người phải biết chừng mực. Xét thấy cử chỉ cao đẹp của Trâu Nhạc nhiều vô số kể, cho nên dù tính tình hắn có âm tình bất định thế nào, đối với Sở Hàm cũng không thành vấn đề. Dùng lời của y để hình dung thì chính là, ở chung với nhau thì tình cảm phải hoà thuận tốt đẹp. Trên cơ bản là tương kính như tân, thỉnh thoảng lại có chút vi diệu. Chân chính khiến cho loại quan hệ không xa không gần này phát sinh biến hoá là bởi vì ngày đó Sở Hàm không cẩn thận đụng tới bí mật của Nhâm Kiệt. Y cùng bạn gái hẹn nhau đi xem phim, đúng dịp gặp được Nhâm Kiệt và Tôn Xuyên đang làm hoạt động bí mật. Đối với tính hướng của bằng hữu, ngay từ đầu Sở Hàm đã biết. Chủ yếu là vì đối phương cũng không che giấu, mà đối với Sở Hàm, bạn mình thích nam nhân hay nữ nhân cũng không ảnh hưởng gì tới y, cho nên y căn bản là không thèm để ý. Huống chi, trước đó y cũng đã cảm thấy giữa Nhâm Kiệt và Tôn Xuyên có vấn đề. Ở bên ngoài rạp chiếu phim kéo hai người lại tra hỏi, Nhâm Kiệt thừa nhận rất dứt khoát. Đương nhiên, chuyện này sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được. Sở Hàm gọi điện cho một đống người tới, cùng nhau đến quán bar uống đến nửa đêm. Vấn đề là những người khác không làm sao. Cố tình lại chỉ có một mình Sở Hàm say. “Vì sao mỗi lần chúng ta tụ tập, cuối cùng đều là tên này uống thành bộ dạng như chết vậy?” Sinh nhật người khác y uống say, người khác yêu đương y cũng uống say, nếu không phải hiểu rõ thái độ làm người của Sở Hàm, thì rất có thể sẽ đem y nghĩ thành một tên nát rượu. Ngải Chủ Lực một bên đỡ Sở Hàm một bên oán giận, gọi được một chiếc taxi, tốn hết khí lực mới đem y nhét vào được trong xe. Nhâm Kiệt ở một bên cười cười. “Trời sinh nhiệt huyết tràn trề”. “Tràn trề cái rắm ấy!” Ngải Chủ Lực thở dài ngồi vào vị trí phó lái, nghiêng đầu phất tay tạm biệt với người bên ngoài. Mãi đến khi bóng dáng chiếc xe đã đi xa, Nhâm Kiệt và Tôn Xuyên mới thu hồi tầm mắt. Tôn Xuyên nhớ lại bộ dáng say rượu của Sở Hàm, nhịn không được mà bật cười. “Mấy người bạn này của cậu thật thú vị”. Đối với những lời này, Nhâm Kiệt vẫn như cũ bảo trì ý cười cùng trầm mặc. Ngải Chủ Lực đem người đưa đến dưới lầu tiểu khu, vốn dĩ lúc đầu là định đưa lên tận nhà. Nhưng dọc đường đi, ánh mắt ghét bỏ của lái xe khiến Ngải Chủ Lực xấu hổ đến mức da đầu run hết cả lên. Nếu đưa người lên nhà, hắn ta thực hoài nghi liệu lúc đi xuống xe có còn chờ ở đó hay không. Ngay lúc Ngải Chủ Lực còn đang do dự, điện thoại của Sở Hàm đột nhiên đổ chuông. Theo bản năng giúp y lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiển thị một cái tên xa lạ khiến Ngải Chủ Lực hơi lưỡng lự. Trâu Nhạc? Không quen…. Bởi vì không xác định được thân phận của đối phương, Ngải Chủ Lực cũng không tuỳ tiện giúp Sở Hàm nghe máy. Cuối cùng không còn cách nào khác, Ngải Chủ Lực chỉ có thể đem Sở Hàm lôi xuống xe trước. Sở Hàm đứng không vững, cả người dựa vào Ngải Chủ Lực. Ngải Chủ Lực thật sự không đỡ nổi y, kéo người đến một góc tường, miễn cưỡng để y dựa vào đó, đến lúc này mới xem như là có thời gian để thở. Sở Hàm tuy rằng uống nhiều, nhưng ý thức cũng chưa phải hoàn toàn hồ đồ. Y nghe thấy di động vẫn kêu, mơ mơ hồ hồ rút máy ra nghe. Kích thích hưng phấn từ cồn khiến ngữ khí của y thoải mái hiếm thấy. “Uy! Ai tìm ông!” Bên kia trầm mặc một lát. Lúc sau, mới có người chậm rãi lên tiếng. “Trâu Nhạc”. “A, là anh à”. Sở Hàm lẩm bẩm xong còn gật gật đầu, sau đó tủm tỉm cười nói với đối phương. “Tôi đang ở ngay dưới lầu rồi đây”. “Dưới lầu?” Nghe được đoạn đối thoại quỷ dị này, Ngải Chủ Lực ở bên cạnh nhịn không được tò mò mà ngẩng đầu. Căn phòng thô sơ giản lược của Sở Hàm tối om, hiển nhiên là bên trong không có ai. Tên này đang nói chuyện với ai đây? Sở Hàm cầm di động, liên tục cằn nhằn cái gì không rõ, Trâu Nhạc cũng không ngắt máy. Năm phút sau, tính hiếu kỳ của Ngải Chủ Lực đã có được đáp án. Khi thấy trước mặt có một nam nhân đang đi tới, Ngải Chủ Lực đúng là phải sửng sốt một trận. Đậu má, tên Sở Hàm này không phải là trai thẳng sao?