Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 95
Quả nhiên Ảnh Nhất đợi một hồi liền thấy một trung niên nam tử mang theo hai gã sai vặt vội vàng chạy đến. Ảnh Nhất lẳng lặng quan sát bọn họ, ánh mắt hơi hơi nheo lại, tựa hồ thực lực rất lợi hại, xem ra trình độ võ công của thế giới này cũng không tệ lắm.
Quản gia Lưu Lực của Thượng Quan gia vội vàng đi tới hiệu thuốc, dựa vào nhãn lực cùng trực giác hơn người khiến cho hắn lập tức chú ý tới hắc y nam tử đứng yên trong một góc. Không đơn giản, đây là hắn duy nhất đánh giá hắc y nam tử, bất quá hiện tại đây không phải chuyện trọng yếu nhất.
” Chưởng quầy.”
” Ôi chao, Lưu quản gia, ngươi đã đến rồi, tiểu lão nhân chờ người lâu quá……” Chưởng quầy lập tức nhiệt tình nghênh liễu.
” Trước đừng nói nữa, dược đâu?” Lưu Lực không kiên nhẫn chặn ngang chưởng quầy.
” Dược, dược ở trong này.” Chưởng quầy không dám có gì bất mãn, lập tức xuất ra hòm gỗ đưa cho Lưu Lực .
Lưu Lực tiếp nhận, cẩn thận xem xét, xác nhận đúng là thuốc thiếu gia cần thật lâu, trên mặt rốt cục lộ ra tươi cười vui sướng, cũng không truy cứu Hắc y nhân không đơn giản bên cạnh là người ra sao, ra lệnh gã sai vặt đi trả bạc, chính mình cầm dược chạy trở về. Chính là phía sau đột nhiên chợt lóe, một bóng người lấy tốc độ hắn không cảm nhận được chặn đường đi.
Lưu Lực tập trung nhìn vào hắc y nam tử, người hắn nhìn không thấu, trấn tĩnh thi lễ :” Không biết thiếu hiệp vì sao ngăn trở đường đi của ta ?”
Ảnh lạnh lùng nhìn Lưu Lực một lúc lâu, nhếch miệng phun ra ngắn gọn vài chữ :” Chữa khỏi người bệnh, đổi dược.”
Tuy rằng ảnh vừa nói thực ngắn gọn, hơn nữa hoàn toàn không nối liền chữ, nhưng Lưu Lực rất nhanh liền lý giải ý tứ Ảnh Nhất. Một người vì dược tới, Lưu Lực trên mặt vẫn khách khí có lễ, nhưng tay giữ hòm thuốc đã nắm thật chặt :” Này…… Nếu thiếu hiệp thật sự kiên trì…… liền thử xem đi, bất quá nếu thiếu hiệp không có chữa khỏi thiếu gia chúng ta, vậy…….”
Ảnh vừa thấy Lưu Lực liếc mắt một cái, hiểu biết gật gật đầu.
Theo khí thế xem ra, Lưu Lực biết mình đánh không lại nam tử trước mặt. Hiện tại cự tuyệt có lẽ sẽ chọc giận nam tử khiến cho hắn trực tiếp động thủ đoạt lấy thuốc, không bằng trước đáp ứng nam tử, đợi cho đến Thượng Quan gia có nhiều cao thủ hộ vệ, Lưu Lực tin tưởng dù nam tử tái lợi hại cũng chống không nổi. Hơn nữa xem bộ dáng đặc biệt của nam tử thật sự là kỳ nhân, có lẽ có biện pháp chữa khỏi thiếu gia. Lưu Lực nghĩ như vậy thái độ có lễ mang theo nam tử đi Thượng Quan gia. Chỉ để lại chưởng quầy với vẻ mặt biểu tình gặp quỷ nhìn bọn họ rời đi.
Đi vào Thượng Quan gia, như nguyện gặp được Thượng Quan thiếu gia ốm yếu nằm trên giường, tựa hồ thần trí đã mơ hồ, nhìn đến một xa lạ nam tử cũng chỉ chuyển mắt vòng vo. Về phần tướng mạo, Ảnh Nhất hoàn toàn không có chú ý.
Chẩn đoán bệnh xong, Ảnh trầm tư một hồi, sau đó khi mọi người Thượng Quan gia dần dần thất vọng hắn đột nhiên tiêu thất.
” Ách? Làm sao vậy, người đâu?”
” Đúng vậy, vừa rồi còn nơi này a……”
” Vừa rồi đó là công phu gì, như thế nào tài năng ở trước mặt chúng ta thần không biết quỷ không hay biến mất……”
” Lão gia, ngươi xem làm sao bây giờ?” Thượng Quan phu nhân lo lắng hỏi.
Thượng Quan gia chủ – Thượng Quan Hồng – là người duy nhất thấy rõ động tác Ảnh Nhất. Hắn vỗ về trán, cảm thán nam tử trẻ tuổi công pháp khinh công cao tuyệt, thật sự anh hùng xuất thiếu niên, xem ra chuôi lão xương cốt như hắn không bì được rồi. Nghe phu nhân hỏi, Thượng Quan Hồng không chút hoang mang nói:” Phu nhân, chúng ta không ngại chờ một chút.”
Mọi người thấy gia chủ thái độ trấn định cũng bình tĩnh lại, im lặng đứng chờ.
Ước chừng một canh giờ qua đi, mọi người trước mắt chợt lóe, nguyên lai nam tử đột nhiên biến mất kia đã trở lại.
Ảnh Nhất không nghĩ tới bọn họ cư nhiên còn tại đây chờ, sửng sốt một chút, lập tức trầm mặc xuất ra thành quả lao động một giờ : một bao to căng phồng. Bỏ xuống một câu ” Ta, năm ngày sau lấy dược.” sau đó lại biến mất vô tung.
Bên cạnh vài lão Đại phu trước tiên cầm lấy bao kia, đổ ra bên ngoài chỉ thấy lẻ loi tổng hơn mười loại dược thảo. Ý, có mấy thứ bọn hắn cho tới bây giờ không dùng qua, dường như mấy thứ đó không có công năng chữa bệnh gì …… Bất ngờ nhất chính là bên trong cư nhiên còn có mấy tảng đá màu vàng cùng một ít xác côn trùng…… Lưu ý kỹ mới phát hiện bao ‘dược’ có viết phương pháp hoà chế thuốc……
Vài lão đại phu mê hoặc nhìn về phía Thượng Quan Hồng :” Lão gia, này……”
Thượng Quan Hồng cũng tiến lên nghiên cứu nửa ngày bao ‘dược’ hắc y nhân lưu lại, cuối cùng ngẩng đầu nói:” Thuốc này…… các ngươi trước hòa chế đi, thử xem có độc hại với thân thể hay không, nếu không thành vấn đề liền…… uy thiếu gia uống đi.” Tuy rằng Thượng Quan Hồng không biết có nên dùng dược vật không rõ lai lịch hay không, nhưng là hắn tin tưởng lấy võ công cùng ngạo khí của nam tử hẳn là khinh thường đùa giỡn tâm cơ.
“Vâng” Vài lão Đại phu vui vẻ lĩnh mệnh, bọn họ đối với phương thuốc kỳ quái cũng rất hứng thú, đều vội vàng đi nghiên cứu.
Đáng thương đã muốn vựng ngủ – Thượng Quan thiếu gia, ở hoàn toàn không biết tình huống trở thành thí nghiệm phẩm.
Thượng Quan Hồng nhìn hòm thuốc hắc y nhân cần, phân phó nói:” Thuốc này trước thu hồi, nếu bệnh tình Minh Nhi không nặng thêm liền tạm thời không cần dùng.”
” Vâng, gia chủ……” ……
……
Ảnh Nhất về đến nhà liền nhìn đến Vân Tả Ý ngồi dưới đất vùi đầu đùa nghịch cái gì. Ảnh Nhất hơi hơi tò mò, tuy rằng Vân Tả Ý ngồi trên một tầng thảm, nhưng hắn chưa từng gặp qua Vân Tả Ý không để ý hình tượng ngồi dưới đất như vậy. Đến gần mới nhìn rõ Vân Tả Ý đùa nghịch chính là một ít linh kiện từ phi giáp lấy xuống.
Nhận thấy bên cạnh có người, ngẩng đầu nhìn đến là Ảnh Nhất , Vân Tả Ý lại cúi đầu phấn đấu chuyện của hắn.
Ảnh Nhất cũng không lên tiếng, đứng ngốc ở nơi đó, so với đầu gỗ còn đầu gỗ hơn.
Thời điểm trời mau tối, Vân Tả Ý rốt cục dừng động tác, vui sướng nhìn thành quả cố gắng một ngày — một dụng cụ to bằng bàn tay người trưởng thành, đen nhánh không có mỹ cảm gì, nếu đột nhiên bị người nhìn đến nhất định tưởng một khối sắt vứt đi.
Vân Tả Ý cầm dụng cụ xấu xí kia dấu không được hưng phấn, giải thích :” Ảnh Nhất, ngươi không phải nói tại đây không thể truyền lại tín hiệu gì sao. Dụng cụ này là ta làm: dụng cụ khuếch tán sóng âm. Ta thử qua nó rồi, sẽ không bị quấy nhiễu. Chỉ cần ở trong vòng mười dặm, nó có thể phát tán những sóng âm, do đó căn cứ sóng âm tìm được chúng ta, tỷ lệ tìm thấy chúng ta lớn hơn.”
Câu sóng âm đối với khoa học kỹ thuật của liên minh mà nói đã là kỹ thuật thực xa xưa, bởi vì sóng âm truyền tốc độ không nhanh, lực xuyên thấu không mạnh, cho nên liên minh rất ít dùng sóng âm làm môi giới truyền tin. Ảnh Nhất cùng phi giáp mang dụng cụ liên lạc toàn bộ đều dùng rất nhiều điện từ tiên tiến hơn hẳn sóng âm làm mối giới. Không nghĩ tới ở Mê Lưu các điện từ lại dễ dàng bị quấy nhiễu, mà cơ hồ đã muốn bị nhân loại quên đi sóng âm lại không chịu quấy nhiễu gì.
Ảnh vừa nghe Vân Tả Ý giải thích trong mắt cũng sáng lên. Tinh cầu nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, ở trên tinh cầu tìm một người mà hoàn toàn không có chỉ điểm, khó khăn thật cực lớn. Hiện tại có dụng cụ phát tín hiệu trong vòng 10 dặm, có thể tìm hiểu nguồn gốc dò ra người là một trợ lực tuyệt đại.
Vân Tả Ý lúc này bắt đầu buồn rầu suy nghĩ nên đặt nó ở đâu. Đầu tiên, vật trọng yếu nhất định phải bày đặt bên người, vừa rồi không chú ý hiện tại mới phát hiện nó rất nặng. Để ở chỗ nào đây? Ngay lúc Vân Tả Ý buồn rầu dụng cụ trên tay đột nhiên không thấy.
” Thuộc hạ giúp ngài mang đi.” Ảnh Nhất thấy Vân Tả Ý khó xử cũng rất bất ngờ, đợi cho chính mình phục hồi tinh thần lại đã nắm lấy cái kia làm cho Vân Tả Ý phiền não, gặp Vân Tả Ý nhìn qua vội vàng cúi đầu nói.
Ân, Vân Tả Ý đột nhiên tỉnh ngộ, biện pháp này hoàn toàn được a, hắn vừa rồi thật sự suy nghĩ khờ a.
” Ảnh Nhất, cám ơn ngươi.” Hoàn toàn chân thành nói lời cảm tạ, vì chuyện hôm nay, cũng vì trước kia Ảnh Nhất vì hắn đã làm vô số chuyện.
” Đây là thuộc hạ hẳn làm.” Ảnh Nhất mặt vô biểu tình, sau khi nói xong lập tức ra đi. Hắn sợ, hắn tái đãi đi xuống sẽ nhịn không được……
……
Năm ngày sau, Thượng Quan thiếu gia vẫn bệnh nặng từ lúc trong bụng mẹ đi ra đến giờ, làm cho vô số danh y bó tay vô sách, đột nhiên hoàn toàn khỏi hẳn. Tin tức này rất nhanh liền vang vọng giang hồ. Ở một ít người hiểu chuyện thêm bớt kể lại, chuyện tích thần y bị càng truyền càng thần kỳ, dần dần đã thanh danh ngang bằng giang hồ y thần Hồ Nhất……
Ảnh Nhất hoàn toàn không biết hắn đã có danh hiệu “Vô ảnh thần y”.
Truyền thuyết “Vô ảnh thần y” y thuật cao tuyệt……
Truyền thuyết “Vô ảnh thần y” tuấn mỹ vô cùng……
Truyền thuyết “Vô ảnh thần y” đến vô ảnh đi vô tung……
Truyền thuyết “Vô ảnh thần y” không dễ dàng giúp người chữa bệnh……
Truyền thuyết “Vô ảnh thần y” đang tìm tìm thế gian hiếm quý dược liệu để luyện thuốc trường sinh bất lão ….
……
Bất quá hết thảy chuyện này Ảnh Nhất không biết, hắn vẫn mỗi ngày đều trụ trong gian nhà của tiều phu. Mà hòm thuốc trong tay Thượng Quan thế gia ở ngày thứ năm thần kỳ mất tích, Thượng Quan gia chủ cũng không cho người đuổi theo tra.
……
Lam tinh.
Vẫn ở văn phòng , vẫn là người giống nhau, nhưng hôm nay nam tử cao lớn kia không giống lần trước khẩn trương, xem ra sự tình tiến triển cũng không tệ lắm.
” Gia chủ, chúng ta đã đột phá tầng vẫn thạch của Mê Lưu.”
Vân Hàm Phong ngồi không yên, đứng lên, trầm giọng hỏi:” Phát hiện cái gì?”
” Mê Lưu ở trung tâm tồn tại tinh cầu có sinh mệnh, trong đó thích hợp người sinh tồn có 165 cái, tồn tại văn minh nhân loại có 17 cái. Đại thiếu gia rất có thể đáp xuống một tinh cầu trong đó, có điều phạm vi tra tìm rất rộng, Mê Lưu bên trong từ trường cực kỳ hỗn loạn, hoàn toàn không thể liên lạc với đại thiếu gia, nếu muốn tìm đại thiếu gia chỉ sợ phải thời gian rất lâu.”
Vân Hàm Phong nghe xong thủ hạ báo cáo, trầm tư. Quả thật, hắn cũng biết phải theo nhiều tinh cầu như vậy tìm được một người hoàn toàn không liên lạc là khó khăn cỡ nào, nếu Ý nhi không ở trong tinh cầu có nhân loại thì tìm kiếm so sánh dễ dàng hơn. Một tinh cầu không có nhân loại tìm một nhân loại là chuyện rất đơn giản, nhưng nếu ở tinh cầu tồn tại nhân loại vậy rất khó, không khác mò kim đáy biển. Vân Hàm Phong qua lại vài bước, cuối cùng dừng bên cạnh nam tử, nói:” Ngươi đi trước sưu tầm những tinh cầu không có nhân loại, phải ở thời gian ngắn nhất hoàn thành, mau đi đi.”
” Vâng, gia chủ.” nam tử thi lễ rồi lập tức lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Vân Hàm Phong, hắn trầm mặc một hồi đột nhiên mở miệng kêu :” Diệp Đàn .”
” Lão gia, có gì phân phó.” Diệp Đàn vô thanh vô tức xông ra.
” Ngươi an bài một chút, ta muốn đi Mê Lưu .”
……
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
112 chương
17 chương
13 chương