Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 84
Lần này Vân Tả Ý đi mở cửa, thần sắc đã thoải mái dễ chịu hơn.
” Đại ca, ta rất nhớ ngươi.” Cánh cửa vừa mở ra Vân Vũ Chí liền lủi đi vào ôm chặt lấy Vân Tả Ý. Hôm nay Vân Vũ Chí vừa mới thực hiện nhiệm vụ về.
” Tốt lắm, tiểu Vũ, đừng náo loạn.” Vân Tả Ý dung túng vỗ vỗ vai Vân Vũ Chí, người hiện giờ đã cao hơn hắn.
” Không, ta đã lâu chưa gặp đại ca.” Vân Vũ Chí tham lam ngửi mùi thơm cơ thể quen thuộc, lại ôm một hồi lâu mới thả tay ra, đi theo Vân Tả Ý vào trong phòng.
” Tiểu Vũ, gần nhất thế nào?” Vân Tả Ý rót nước cho Vân Vũ Chí.
Vân Vũ Chí tiếp nhận uống liền mấy ngụm, buông ly trống xuống nói:” Hoàn hảo, nhiệm vụ tiến hành rất thuận lợi.” Không uống nước thì không cảm thấy gì, một chén nước đỗ xuống dạ dày mới phát giác bụng đói réo ròng rọc, cẩn thận ngẫm lại, hắn dường như chưa ăn cơm chiều.
” Đại ca, ta đói bụng.” Giọng mang chút chút làm nũng nói.
” A, đói bụng? Ngươi lại ăn cơm không đúng bữa ?” Vân Tả Ý nhíu mày.
” Ha ha…… Thật sự là bận quá nên đã quên.” Vân Vũ Chí tìm ra lý do ngây ngô cười.
” Ngươi chờ chút, ta tìm xem xem.” Vân Tả Ý nhìn chung quanh phòng mình, muốn tìm thứ gì có thể ăn được. Khi nhìn đến hạp đựng cháo nâu non của Phương Tuyết, hai mắt sáng lên, đi qua mở nắp hạp, hơi nóng liền vọt ra, đồng thời mùi thơm cũng tràn ngập khắp phòng. Vân Tả Ý nhẫn xuống xúc động muốn đánh hắt xì, nói với Vân Vũ Chí:” Tiểu Vũ, đây là tử hoa chúc, ngươi có muốn ăn hay không?”
” Ta muốn ăn.” Sớm đã đói không đi được, Vân Vũ Chí tiến lên, tiếp nhận cháo trong tay Vân Tả Ý, ăn vù vù.
Vân Tả Ý sủng nị nhìn bộ dáng tham ăn của Vân Vũ Chí, chỉ cảm thấy tiểu đệ như vậy thật đáng yêu, thỉnh thoảng cầm lấy khăn lau giúp Vân Vũ Chí nước cháo bị tràn bên khóe miệng. Vân Vũ Chí vẻ mặt hạnh phúc, nhìn cũng biết nguyên nhân nào chiếm tỉ lệ lớn.
……
Mặt nhăn nhíu mày, hương hoa thơm khắp phòng khiến Vân Tả Ý lại nhịn xuống hắt xì. Rốt cục, Vân Tả Ý thật sự nhịn không được, đứng dậy buông khăn ăn, nói với Vân Vũ Chí:” Tiểu Vũ, ta đi ra ngoài lấy một chút đồ vật, rất nhanh sẽ trở lại.”
” Vậy đại ca nhất định phải trở về nhanh nha.” Vân Vũ Chí uể oải mặt cúi thấp, nghĩ Vân Tả Ý là thật muốn đi lấy đồ vật gì. Chuyện Vân Tả Ý bị mẫn cảm với mùi hương cũng chỉ có Vân Hàm Phong cùng Cao Mai biết, cho nên hắn và Phương Tuyết hoàn toàn không biết cũng dễ hiểu.
“Ừ.” Vân Tả Ý rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đơn giản đáp ứng một tiếng rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, đến khi hít thở không khí trong lành mới nhẹ nhàng thở ra. Cảm giác muốn hắt xì cũng biến mất không thấy. Tả Ý nhìn xem phía sau, vẫn nên đợi một lúc mới trở về đi, hiện tại mùi còn chưa hoàn toàn tản mất, trở về sẽ phải chịu tội. Không biết chút cháo kia Tiểu Vũ ăn no không, dù sao tiểu Vũ đang ở thời điểm dậy thì, cần lượng lớn thực phẩm năng lượng, tốt nhất nên thừa dịp hiện tại rãnh rổi đi lấy một chút điểm tâm đi. Nghĩ thế, Vân Tả Ý xoay người hướng về phòng bếp.
……
” Đại thiếu gia.”
Vân Tả Ý nghe tiếng kêu quay người lại:” Diệp Đàn , chuyện gì?”
” Đại thiếu gia, lão gia tìm ngài.” Diệp Đàn cúc cung trả lời.
Vân Tả Ý do dự nhìn mâm điểm tâm trên tay, cuối cùng bởi vì lo lắng có chuyện trọng yếu, nói:” Ngươi dẫn đường.”
” Đại thiếu gia xin chờ.”
” Lại có chuyện gì?” Vân Tả Ý nhíu mày hỏi.
Diệp Đàn giơ lên vật trong tay, Vân Tả Ý lúc này mới thấy rõ nguyên lai là áo choàng bằng sợi siêu bạc nhân tạo.
” Lão gia nói, buổi tối bệnh thấp sẽ trở nặng, dặn đại thiếu gia xuất môn phải phủ thêm này.”
Vân Tả Ý khóe miệng hơi hơi mỉm cười, đưa mâm thức ăn cho Diệp Đàn :” Cầm.” Sau đó tiếp nhận áo choàng mặc vào. Siêu bạc áo choàng tuy rằng mặc ở trên người hoàn toàn không cảm giác nặng, nhưng chắn phong giữ ấm hiệu quả tốt lắm, Vân Tả Ý vốn cảm thấy lạnh cũng lập tức biến mất.
Vân Tả Ý mặc áo choàng theo Diệp Đàn đi tới thư phòng của Vân Hàm Phong. Diệp Đàn thức thời buông trong tay mâm điểm tâm lui ra ngoài, đem không gian lưu cho phụ tử bọn họ.
” Ý nhi , ngươi tới rồi, có lạnh hay không ?” Vân Hàm Phong đi đến bên Vân Tả Ý, cầm tay Vân Tả Ý, đối với độ ấm kia không vừa lòng lắm, vì thế liền vẫn nắm không buông ra.
Vân Tả Ý liếc mắt nhìn Vân Hàm Phong một cái, không nói gì thêm, xem như cam chịu hành vi này, mở miệng hỏi:” Chuyện gì?”
” Ách, này, là……” Vân Hàm Phong lập tức ngây ngẩn cả người. Gần nhất tại tổng bộ, Ý nhi từ sáng đến tối đều ở bên người hắn một khắc không rời, hắn cũng sớm thành thói quen có Ý nhi làm bạn. Hôm nay nếm cơm chiều xong, hắn không thấy Ý nhi, đã không có thân ảnh quen thuộc bên người, đã không có hơi thở quen thuộc kia, điều này làm cho hắn rất không quen, tinh thần vẫn không thoải mái. Từ sau bữa tối đến bây giờ hắn tuy rằng vẫn ngồi làm việc, trong tay cũng lật văn kiện, nhưng kỳ thật một chữ không thấy đi vào, chỉ toàn nghĩ đến Ý nhi . Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, hắn đã sai Diệp Đàn đi gọi Ý nhi .Vân Hàm Phong trong lòng không khỏi cười khổ. Nguyên lai con người nếu hưởng qua tư vị hạnh phúc, sẽ thấy khó trở lại thói quen hằng ngày. Tựa như hắn hiện tại, không thể chịu đựng được nửa thời nửa khắc cuộc sống không có Ý nhi.
Vân Tả Ý thấy Vân Hàm Phong biểu tình không đúng, khẩu khí hơi trầm xuống:” Ngươi sẽ không là nhàn rỗi không có việc gì tới tìm ta tâm sự đi.”
” Ách……” Này, có vẻ có điểm giống a. Vân Hàm Phong xấu hổ không biết phải nói như thế nào.
” Ngươi đã không có việc gì ta đây đi trước.” Vân Tả Ý xoay người rời đi.
” Chờ đã, Ý nhi .” Vân Hàm Phong vội vàng kêu.
” Chuyện gì?” Xoay người bình tĩnh hỏi.
” Ý nhi ……”
” Được rồi, đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ ở một hồi rồi đi.” Thật sự chịu không nổi, một đại nam nhân như thế nào lại có vẻ mặt ai oán của oán phụ, hơn nữa đại nam nhân này còn là phụ thân đại nhân anh minh thần võ của hắn.
” Ý nhi ……” Ánh mắt ai oán tại một khắc lập tức biến thành ẩn tình đưa tình. Đáng tiếc Vân Hàm Phong ánh mắt không đủ rõ ràng, mà Vân Tả Ý lại không đủ thông minh, cho nên Vân Tả Ý vẫn không thấy biến hóa này.
……
……
Đại ca như thế nào còn chưa về a.
Vân Vũ Chí uống xong tử hoa chúc bắt đầu nhàm chán chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn về phương hướng cánh cửa. Cánh cửa vẫn bảo trì nguyên dạng, cũng không như hắn chờ mong sẽ bị mở ra. Nhưng mà…Dường như có điểm không đúng a? Sao càng ngày càng nóng thế này ? Vân Vũ Chí cau mày cởi áo khoác, hy vọng có thể giảm bớt một chút độ nóng thân thể. Nhưng sau một lát không chỉ không thấy chuyển biến tốt, ngược lại càng ngày càng nóng, ngay cả thần trí cũng không rõ ràng lắm. Nhận ra có chút không thích hợp, Vân Vũ Chí muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể mềm nhũn không dùng được một chút khí lực. Vân Vũ Chí chấn động, lúc này cho dù hắn không trải qua sự đời hắn cũng biết mình trúng chiêu.
Phía sau, cảm giác nóng bức đột nhiên biến thành dục hỏa mãnh liệt, hơn nữa càng ngày càng cháy bỏng. Vân Vũ Chí dựa vào nội lực, đau khổ chống đỡ duy trì một chút thanh minh còn sót lại……
…… Đại ca…… Như thế nào còn chưa…… Khi một tia thanh minh cuối cùng biến mất, Vân Vũ Chí hoàn toàn lâm vào dục hỏa dày vò. Chuyện tình kế tiếp hắn cũng không rõ ràng, chỉ là mơ mơ hồ hồ trông thấy một bóng người mở cửa vào phòng. Sau đó hoàn toàn bị dược vật khống chế hắn liền ôm lấy người nọ…… Hắn dường như nghe được tiếng thét chói tai…… Rất quen tai…… Dường như là âm thanh chán ghét của nữ nhân kia…… Sau đó khuôn mặt kia lại chậm rãi biến thành đại ca……
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
112 chương
17 chương
13 chương