p/s: võ tràng = sân đấu võ Một lão giả cung kính đứng bên cạnh yên lặng nhìn thiếu niên tuyệt sắc đang ngồi trên ghế, thiếu niên cầm trên tay một phần văn kiện, cúi đầu ra vẻ thật sự thẩm duyệt…… Thời gian chậm rãi trôi qua nhưng trong phòng hai người vẫn duy trì tư thế như trước, giống như hình ảnh đã bị dừng lại …… Rốt cục lão giả có động tĩnh. Diệp Đàn tiến lên từng bước nhẹ giọng nói:” Đại thiếu gia, đã qua đi một ngày, ngài hẳn nên nghỉ ngơi.” A? Vân Tả Ý ngẩng đầu mờ mịt nhìn Diệp Đàn, qua một lúc lâu trong mắt mới khôi phục thanh minh nhìn xung quanh phòng ốc lạnh tanh không tia sinh khí. Vân Tả Ý có chút phiền muộn cau mày, đứng dậy bỏ lại tờ văn kiện, hỏi :” Hôm nay có an bài gì không?” ” Hồi bẩm đại thiếu gia, ngài hôm nay không có chương trình gì, nhưng lão gia phân phó ta phụ giúp ngài việc chuyển trường cho tiểu thiếu gia.” Diệp Đàn trả lời. ” A, ta thiếu chút nữa đều đã quên, ngươi chờ một chút, ta hiện tại đi viết thư.” Vân Tả Ý như ở trong mộng mới tỉnh, nói xong vội vàng trở lại thư phòng viết thư xin phép chuyển trường. Đem thư giao cho Diệp Đàn xong, Vân Tả Ý nhìn Diệp Đàn rời đi lại lâm vào ngẩn người. Về phần hắn vì sao có loại hành vi khác thường này, rất đơn giản, bởi vì buổi sáng hôm nay phụ thân ly khai, mang theo Cao Mai cùng vị hôn thê Phương Tuyết của hắn. Vốn Phương Tuyết không muốn rời đi, nhưng không biết vì sao thái độ phụ thân phá lệ kiên định, thế nên Phương Tuyết không thể ở nơi này lâu thêm một ngày. Nhưng như vậy cũng tốt, vốn đang nghĩ đến phiền toái này không dễ dàng giải quyết, không nghĩ tới hắn chưa động thủ, phụ thân đã vì hắn giải quyết. Thời điểm phụ thân đi hắn không có đưa tiễn, chính bởi vì hắn không thích không khí ly biệt. Nhưng…… Vân Tả Ý mỉm cười, phụ thân là người tối hiểu biết hắn, đã sớm dự đoán mình sẽ không đi tiễn, cho nên trước đó đã viết một phong thơ, làm cho Diệp Đàn chờ hắn ly khai mới giao cho mình. Phong thơ rất ngắn, tổng cộng chỉ vài chữ — ‘hai năm sau gặp lại’. Hai năm sao ? Hắn thực sự tin tưởng ta, chính mình cũng không biết hai năm có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không…… Bất quá ta sẽ cố gắng, cố gắng trong hai năm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cố gắng hai năm sau có thể gặp lại hắn…… …… Vài ngày sau. Đức Lợi học viện. Trong võ tràng, rất đông đệ tử chật chội chen chúc ở đây, hơn nữa còn không ngừng gia tăng người tới, trong đó cơ hồ đều là nữ. Các nàng hưng phấn hò hét, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng thét chói tai. Nhìn kỹ, nguyên lai bị vây ở trung ương đất trống có hai thiếu niên đang quyền đến quyền đi, trong đó người cao lớn đang chống đỡ rất gian nan, trên trán mồ hôi như mưa, thở vù vù hổn hển, xem ra kết cục bị thua đã định. Mà người còn lại, bất luận là ai nhìn chỉ sợ đều phải lên tiếng khen: khá lắm tuấn tú thiếu niên. Thiếu niên ánh mắt rất lợi hại, nhưng bị tóc mái dài che khuất không ít vẻ sắc nhọn, ngược lại tăng thêm chút u buồn; đôi môi khêu gợi khinh bạc nhếch lên, hơn nữa cằm ngước lên, cả người tràn ngập tuổi trẻ kiêu ngạo cùng quật cường. ” Rầm” Người to con cuối cùng bị thiếu niên một cước đạp đi xa. Tiếng vang thật lớn khiến mọi người cảm thấy dưới đất run run. Những nữ nhân vây xem lại hưng phấn tới cực đỉnh, tiếng thét chói tai càng lớn hơn nữa, bất quá cho dù các nàng mỗi người đều lộ vẻ mặt tươi hồng, bốn phía bay phấp phới trái tim, lại không ai có lá gan đi đến gần thiếu niên. ” Hừ” Thiếu niên khinh thường nhìn tên to xác đang nằm trên mặt đất, thân thủ lưu loát vung lên, nhất thời lại dẫn đến tảng lớn ánh mắt ái mộ, cặp môi duyên dáng phun ra lời nói ác liệt :” To xác, về sau đến khiêu khích cũng phải suy nghĩ một chút khả năng bản thân, không cần tự rước lấy nhục.” Các thiếu nữ hiển nhiên một chút cũng không chú ý tới lời nói ác liệt của hắn, chỉ mê say nhìn thiếu niên.Ô…ô, tiếng nói của vương tử thật dễ nghe, nếu cả đời đều được nghe thì tốt rồi…… Oa, Động tác tức giận thật có hình tượng, thật đẹp trai a…… Vương tử mặc kệ làm gì đều đẹp hết…… Đúng vậy, thiếu niên bị vây ở bên trong chính là “Sa đọa vương tử” trong lòng các nữ sinh Đức Lợi học viện: Vân Vũ Chí . Vân Vũ Chí nói xong liền bỏ đi, hoàn toàn không đem vào mắt đám người vây kín xung quanh. Hắn quả thật không cần chú ý những người này, bởi vì khi hắn tới gần, các thiếu nữ vây xem tự động lộ ra lối đi cho hắn ….. Đột nhiên các thiếu nữ phát ra tiếng thét kinh hãi. Nguyên lai tên to con đang nằm trên đất không biết lúc nào lại đứng lên, tấn công lén Vân Vũ Chí. Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông, Vân Vũ Chí như có cặp mắt sau lưng, tinh chuẩn xoay người chặn tay đẩy hắn sang một bên. Thừa dịp tên to con mất thăng bằng, Vũ Chí nhấc chân hung hăng đá một phát, tên to con ôm bụng té trên mặt đất không đứng dậy, không ngừng nhăn mặt thở, hiển nhiên đã chịu thật lớn thống khổ. Vân Vũ Chí hung ác nhìn tên to con, hừ lạnh một tiếng sau xoay người rời đi. …… ” Hội, Hội trưởng ……” Mới đi không bao lâu phía sau liền truyền đến tiếng gọi yếu ớt. Hôm nay làm gì mà chuyện phiền toái cứ kéo đến nhiều như vậy chứ, Vân Vũ Chí không kiên nhẫn xoay người nhìn đầu sỏ của tiếng kêu. Không ít cô gái đi phía xa theo sau Vân Vũ Chí nhìn cảnh tượng này đều lộ ra tươi cười vui sướng khi người gặp họa. Cô gái xinh đẹp nhìn Vân Vũ Chí, tim đập nhanh hơn, mặt đỏ ửng, nói lắp bắp :” Ta, ta……” ” Ta cái gì ta, ta mau cút đi.” Vân Vũ Chí không chút nào thương hương tiếc ngọc, xuất ra lời thô bạo. Cô gái bị Vân Vũ Chí rống lên như vậy nghẹn cả họng, không khỏi ủy khuất đỏ mắt, nhưng vẫn thở sâu lấy dũng khí nói ra lời trong lòng :” Hội trưởng , ta thích ngươi.” Sau khi nói xong hai tay dâng lên thư tình đã được tỉ mỉ chuẩn bị trước, chờ mong mà thật cẩn thận nhìn Vân Vũ Chí. Ở đại lục, nếu tiếp nhận thư tình của đối phương đại biểu chấp nhận đối phương, đồng ý cùng đối phương kết bạn. Vân Vũ Chí không kiên nhẫn nhìn thư tình trong tay cô gái, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà khí, tự tay lấy lá thư. Cô gái nhìn hành động của Vân Vũ Chí lộ ra tươi cười hạnh phúc, nhưng là giây tiếp theo, tươi cười của nàng liền biến cứng ngắc, bởi vì Vân Vũ Chí nhẹ nhàng buông lỏng lá thư được kẹp giữa hai ngón tay. Cứ như vậy lá thư chậm rãi rơi xuống đất, giống như còn ngại chưa cấp đủ đả kích cho cô gái, Vân Vũ Chí lại nhấc chân chà đạp trên lá thư đi ngang qua cô gái, cũng không quay đầu lại ly khai. Cô gái nhìn bức thư tình bị nhiễm bùn, sắc mặt trắng bệch, vừa rồi Vân Vũ Chí không chỉ đạp lên thư tình còn đạp lên chân tình của nàng…… Tránh ở xa xa, các thiếu nữ nhìn đến cảnh tượng này cũng thu hồi vẻ vui sướng, bởi vì các nàng đã sớm biết nếu đưa thư sẽ phải nhận được kết quả như vậy, cho nên mới chỉ đứng xa xa nhìn vương tử trong lòng mà không dám đi tới gần. Dù sao các nàng không có dũng khí thừa nhận kết quả, về phần nữ sinh kia do là tân sinh năm nay, cho nên đối với Vân Vũ Chí không hiểu biết hết. Nếu nàng biết, sẽ không lỗ mãng đến gửi thư như thế, không chỉ thất bại, ngược lại còn làm cho mình bị thương. Vân Vũ Chí hiện tại tâm tình cực độ không tốt, nếu ai còn đến trêu chọc hắn thật là chán sống rồi. Về phần nguyên nhân tạo thành tâm tình không tốt đương nhiên là vì không thể đi tham gia sinh nhật Vân Tả Ý. Thật không hiểu vì cái gì bình thường không có chuyện, vừa đến thời gian trọng yếu này chuyện rắc rối liền liên tiếp chạy đến, ngay cả đi tham gia sinh nhật anh mình, hắn cũng không có thời gian. Vân Vũ Chí buồn bực thở ra một hơi, phiền táo vò vò đầu, đã nhiều năm không gặp đại ca, thật rất nhớ hắn a…… Vân Vũ Chí ngửa đầu nhìn bầu trời mây trắng…… Nhìn nhìn…… Đám mây kia giống như biến ảo thành bộ dáng Vân Tả Ý, một Vân Tả Ý còn trẻ nhìn hắn mỉm cười, tuy rằng trên mặt mang theo nét trẻ thơ , nhưng là…… Thật sự đẹp quá…… Vân Vũ Chí hung hăng lắc đầu, lại giương mắt nhìn mây trắng trên trời đã khôi phục bộ dáng bình thường, trong lòng khó nén dâng lên một chút mất mác. Xa xa truyền đến tiếng gọi, hình như là kêu tên của hắn, lại là chuyện gì? Thần kinh của Vân Vũ Chí đã bị các chuyện phiền não mấy ngày nay tra tấn tới rồi cực điểm. ” Vân Vũ Chí …… Vân Vũ Chí …… Ha, nguyên lai ngươi ở đây.” Vân Vũ Chí chuẩn bị tinh thần, chờ hắn nói với mình. Bị ánh mắt lạnh lẽo của Vân Vũ Chí nhìn, tên đệ tử không được tự nhiên cười gượng hai tiếng, rất nhanh nói ra lời nhắn:” Ha ha…… Là thế này…… Hiệu trưởng đang ở phòng hiệu trưởng chờ ngươi, ngươi nhanh lên đi thôi.” Vân Vũ Chí hướng hắn gật đầu, đi về phía phòng hiệu trưởng. …… Hiệu trưởng tóc hoa râm, vẻ mặt tươi cười hiền lành, tiếp đãi Vân Vũ Chí. Đầu tiên làm cho Vân Vũ Chí ngồi xuống, hắn mới cười ha ha nói:” Ha ha…… Vũ Chí, lần này tìm ngươi đến chủ yếu là chuyện chuyển trường cho ngươi.” ” Cái gì? Chuyển trường ?” Vân Vũ Chí rốt cuộc ngồi không nổi nữa, vụt đứng dậy. ” Đúng vậy.” Hiệu trưởng vẫn cười hề hề, không nhanh không chậm nói:” Thủ tục chuyển trường của ngươi đã làm xong rồi, ngay hôm nay có thể chuyển tới Ai Lý học viện.” Vốn tính toán chất vấn, Vân Vũ Chí nghe được Ai Lý học viện nhất thời an tĩnh lại. Ai Lý học viện, là hắn sao? Là đại ca làm sao? Vân Vũ Chí không tự giác tim đập nhanh lên. ” Ngươi còn có vấn đề gì không ? Vũ Chí.” ” Aa, ta, ta không có vấn đề gì, khi nào thì có thể đi?” Vân Vũ Chí vội vàng hỏi. ” Ha ha, ta không phải đã nói rồi sao, thủ tục đều đã hoàn tất, ngươi có thể tùy thời đi Ai Lý học viện.” Vân Vũ Chí nghe xong hưng phấn xoay người bước đi. ” Chờ chút.” Viện trưởng gọi Vân Vũ Chí . ” Làm sao vậy ?” Vân Vũ Chí mê hoặc nhìn viện trưởng. ” Ha ha, Vũ Chí, ngươi liền tính toán đi như vậy tới Ai Lý học viện sao? Học viện có phi thuyền đi thẳng đến Ai Lý, ngươi đi tìm lão sư Khắc Bạc đi.” Viện trưởng bất đắc dĩ nhìn Vân Vũ Chí hoàn toàn không còn vẻ khôn khéo như bình thường. ” A, cám ơn viện trưởng, ha ha…… Ta đi đây.” Vân Vũ Chí ngượng ngùng sờ sờ đầu, lúc này trên người hắn nào có một chút bóng dáng thiếu niên bất lương trên võ tràng.