p/s: biểu muội = em gái họ …… Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh quỷ dị, vài tên đệ tử oa ở một góc thương lượng đối sách cũng theo ánh mắt mọi người nhìn về phía cửa phòng học. Toàn bộ mọi người ngốc trễ nhìn chăm chú vào hai mỹ nhân xuất hiện trước cửa, kinh diễm qua đi, không ít người tự dưng toát ra chung một ý tưởng: cảnh này sao quen thuộc quá vậy ? Vân Tả Ý thấy hai người xuất hiện, đau đầu lấy tay đỡ trán, thầm than nói: nên tới vẫn là trốn không thoát a! Hai mỹ nữ cười vui vẻ đứng trước cửa phòng đánh giá bên trong, tựa hồ đang tìm người. Rốt cục ánh mắt đại mỹ nữ chuyển tới trên người Vân Tả Ý thì ngừng lại, sau đó dẫn theo tiểu mỹ nữ thẳng tới chỗ ngồi của Vân Tả Ý . Mọi người đều ẩn ẩn nhìn ra mục tiêu của hai mỹ nữ là tân học viên – Duy Gia. Nhưng tên Duy Gia này bình thường như thế, sao cùng hai mỹ nữ xuất sắc có quan hệ ? Thầm cảm thấy kỳ quái, mọi người đều trừng lớn mắt nhìn. Hai mỹ nữ đi đến bên cạnh Duy Gia, tiểu mỹ nữ đầu tiên là nghi hoặc cẩn thận nhìn chằm chằm Duy Gia từ trên xuống dưới, một lát sau sau như là phát hiện cái gì, lộ ra tươi cười kinh hỉ ngọt ngào kêu:” Tả Ý ca ca, nguyên lai huynh ở đây a.” Đại mỹ nữ không có gì giật mình, hiển nhiên nàng đã sớm biết. Nghe tới tiếng gọi ‘Tả Ý ca ca’, mọi người phản ứng hoàn toàn khác nhau. Phần lớn đệ tử rất kỳ quái Duy Gia sao lại gọi là‘ Tả Ý ’, đều đoán chắc Duy Gia là tên giả. Mấy người Liệt Hỏa dong binh đoàn, đặc biệt là Âu Lý đang mong nhớ ngày đêm, với tiếng ‘Tả Ý ca ca’ phản ứng cũng không lớn, dù sao bọn họ chỉ biết họ của Vân Tả Ý, căn bản không biết tên đầy đủ. Bọn họ luôn xưng hô Vân thiếu gia. Khải Đặc cũng không có gì quá khích, chỉ có vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’, hắn đã sớm biết Duy Gia có rất nhiều bí mật, nhưng hắn không nghĩ tới Duy Gia dĩ nhiên ngay cả tên đều là giả. Tuy rằng hắn cũng điều tra quá Vân Tả Ý , nhưng không thu hoạch gì, mất sức của chín trâu hai hổ chỉ dừng lại ở biết tên dòng họ. Nói chung, trong toàn bộ phòng học có phản ứng lớn nhất đối với xưng hô này là vỏn vẹn vài tên đệ tử đang tụ tập trong góc. Vân Tả Ý biết hiện tại đã không thể giả trang được nữa, mấy ngày sau chuyện hắn lo lắng sẽ không là chuyện của đệ tử, mà là đi ứng phó như thế nào với mẫu thân đại nhân. Hắn biết rõ dụng ý của mẫu thân khi tự mình tới đây lại mang theo cô gái xinh đẹp. Vân Tả Ý đứng dậy, dùng giọng nói bình thường không còn đè nén cải biến hành lễ hô:” Mẫu thân đại nhân vẫn khỏe .” nhân tiện hướng cô gái gật gật đầu. Nghe được giọng của Vân Tả Ý, Khải Đặc trong lòng đã dâng lên tức giận. Không nghĩ tới a…… Không nghĩ tới, bình thường luôn luôn là mình lừa người khác, đùa giỡn người khác, hiện tại cư nhiên có người dám lừa mình, không chỉ dùng tên giả, ngay cả tiếng nói cũng là giả, không biết hắn còn cái gì là giả? Đắm chìm trong tức giận Khải Đặc không có phát giác này giọng nói giống như đã từng quen biết. Cao Mai nhìn đứa con mỉm cười. Tuy rằng không biết đứa con hiện tại đang làm chuyện gì, vì sao phải giả trang, nhưng nàng là người thông minh, không tốn thời gian chất vấn, trực tiếp lược quá vấn đề, cười hỏi Vân Tả Ý : “Tả Ý, ở trong này sống tốt không?” Vân Tả Ý thản nhiên trả lời:” Ta tốt lắm.” Thần thái không có vẻ kích động của người thân vài năm không gặp. ” Vậy sao, thế thì tốt. Đây là tiểu biểu muội của ngươi, Phương Tuyết, ngươi còn nhớ chứ, mới trước đây các ngươi còn cùng nhau chơi đùa đấy?” Cao Mai đã quen với thái độ của Vân Tả Ý, lơ đểnh, thẳng lôi kéo cô cháu họ xinh đẹp chói mắt như tiểu công chúa giới thiệu. Nàng biết không cần dùng thêm lời gì, đứa con có thể hiểu được ý tứ của mình. Vân Tả Ý nhìn cô gái liếc mắt một cái. Uhm, nguyên lai là nàng, trách không được vừa rồi dường như thấy quen mắt, đã muốn lớn như vậy a, đều nhanh nhận thức không được. Hiện tại cô gái xinh đẹp này làm sao còn là tiểu cô nương suốt ngày đi theo phía sau hắn khóc nhõng nhẽo như lúc xưa. Vân Tả Ý gật đầu nói :” Nhớ rõ.” Phương Tuyết nghe được Vân Tả Ý nói còn nhớ mình, nhất thời cao hứng cười rạng rỡ , nháy cũng không dám nháy mắt nhìn chằm chằm Vân Tả Ý . Phòng học trừ bỏ số ít người, tất cả đều bị nụ cười tuyệt mỹ chinh phục. Vân Tả Ý chú ý tới bốn phía càng ngày càng ồn ào, biết nơi này không phải địa phương nói chuyện, vì thế bảo:” Chúng ta trở về đi.” Cao Mai nhìn nhìn bốn phía gật đầu đồng ý, ba người hướng ra ngoài cửa rời đi. Vân Tả Ý đột nhiên nhận thấy sau lưng truyền đến ánh mắt phẫn nộ, quay lại, nguyên lai là tên vẫn quấn quýt lấy mình hai ngày nay. Về phần tại sao hắn tức giận có lẽ bởi vì mình che giấu hắn rất nhiều chuyện đi. Vân Tả Ý hướng Khải Đặc gật đầu sau xoay người đi tiếp, hắn không cần phải hướng Khải Đặc giải thích, bởi vì không cần thiết. Về sau Duy Gia sẽ không bao giờ nữa sẽ xuất hiện. …… Trở lại trang viên, Vân Tả Ý gặp Vân Hàm Phong đã hiện diện, hai ngày nay không thấy, có điểm ngoài ý muốn:” Phụ thân.” Vân Hàm Phong sắc mặt phức tạp gật đầu với Vân Tả Ý sau đó nhìn sang hai người kia. Hai ngày nay, bởi vì công ty xảy ra sự cố nên hắn phải vội giải quyết. Khi hắn nghe Diệp Đàn báo cáo phu nhân đã tới, hơn nữa còn dẫn theo Phương Tuyết, liền lập tức trở về gấp. Chính là sau khi trở về hắn biết được Cao Mai đã dẫn Phương Tuyết đi học viện, đành phải ở chỗ này chờ. Rõ ràng biết ý đồ của Cao Mai, tâm hắn loạn như ma. Lý trí cho hắn biết Cao gia cùng Vân thị kết hôn sẽ thân càng thêm thân, hai nhà đều rất có ưu đãi, đám cưới giữa Ý nhi cùng Phương Tuyết là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tình cảm lại hoàn toàn không thể chấp nhận. Tưởng tượng đến Ý nhi sẽ cùng một nữ nhân kết hôn sinh con, nữ nhân kia sẽ hoàn toàn có được Ý nhi, được Ý nhi yêu, nàng sẽ cùng Ý nhi tổ kiến một gia đình, hoàn toàn không để cho bất luận kẻ nào xen vào. Hắn đau lòng không thể hô hấp, mà hắn chỉ có thể làm như một trưởng bối đi chúc phúc bọn họ, nhìn bọn họ hạnh phúc, một mình một người thừa nhận yêu thương vô vọng …… Nhưng không phải đây là điều mình đã sớm chuẩn bị tốt để chấp nhận sao? Vân Hàm Phong dùng tất cả lực lượng lớn nhất đem tất cả chua sót cùng không cam lòng đều đặt ở đáy lòng, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh :” Đã trở lại à.” Cao Mai từ lúc thấy Vân Hàm Phong xuất hiện, ánh mắt cũng không rời đi quá chồng mình. Nhiều ngày tưởng niệm đến bây giờ rốt cục có thể gặp gỡ, kích động muốn tiến lên chạm vào nam nhân nàng âu yếm. Nhưng khi đụng tới ánh mắt lạnh như băng của Vân Hàm Phong thì ý niệm vừa mới dâng lên trong đầu liền yếu đuối lùi bước. Nàng như thế nào còn có hy vọng xa vời đâu. Nam nhân này căn bản không có lòng dạ a. Nàng đã theo đuổi nhiều năm như vậy, vì sao còn hy vọng xa vời hắn sẽ yêu thương mình. Chính mình quả nhiên thực đáng buồn a. Bất quá chỉ cần có thể nhìn đến hắn cũng đã tốt lắm, rất nhiều người nghĩ muốn cũng muốn không đến. Nghĩ như vậy, Cao Mai lộ ra tươi cười hạnh phúc, hồi đáp:” Ân, đã trở lại, Hàm Phong.” Đáng tiếc ánh mắt Vân Hàm Phong căn bản không đặt trên thân thể của nàng, lực chú ý toàn bộ đều ở phía sau Cao Mai, người đang trầm mặc – Vân Tả Ý. ” Hàm Phong, đây là Phương Tuyết, là cháu của ta, ngươi xem thế nào, xinh đẹp chứ?” Cao Mai thấy Vân Hàm Phong hiển nhiên đều chú ý phía sau mình, tưởng hắn chú ý Phương Tuyết, kéo Phương Tuyết đến trước người giới thiệu. ” Ừ.” Vân Hàm Phong thản nhiên nhìn lướt qua, một cô gái chói mắt như thái dương, xinh đẹp như công chúa, thuộc loại nữ thần trong lòng của nam nhân. Vân Hàm Phong trái với lương tâm gật đầu, với hắn mà nói Phương Tuyết xinh đẹp tựa như một cây gai độc, làm cho hắn càng thêm bất an. Phương Tuyết nhìn đến Vân Hàm Phong gật đầu lập tức đỏ bừng mặt, hơi chút sợ sệt nói:” Dượng khỏe ạ.” Vẻ mặt ửng đỏ làm cho khuôn mặt vẫn mang tính trẻ con thêm một chút kiều mỵ, càng thêm động lòng người, bất quá ở trong mắt Vân Hàm Phong xem ra lại càng thêm chướng mắt. Lo lắng nhìn Vân Tả Ý lẳng lặng đứng ở một bên, xác định Vân Tả Ý vẫn trước sau như một lạnh lùng mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra.