p/s: thực đường= căn tin Báo trước cho mọi người là truyện này có dàn diễn viên phụ hùng hậu, nhưng diễn viên chính chỉ có 2 người, câu chuyện sẽ xoay quanh hai người này Leng keng…… Leng keng…… Giờ nghỉ trưa đã đến, Vân Tả Ý thấy mọi người nhanh chóng tán đi, cũng vội vàng thu thập sách vở, tâm tâm niệm niệm mau quay về trang viên thay quần áo. ” Ngươi đi đâu vậy ? Duy Gia.” Vân Tả Ý sửng sốt một hồi mới phản ứng Duy Gia là tên giả của mình, quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Khải Đặc . ” Duy Gia đã quên ngươi cùng ta đi ăn cơm trưa sao?” Khải Đặc cười tủm tỉm nói, giống như hôm nay chuyện gì cũng không phát sinh. Vân Tả Ý mím môi, lạnh nhạt đáp:” Ta không nhớ rõ ta có đáp ứng.” ” Ngươi lại muốn cự tuyệt ta sao?” Khải Đặc làm ra vẻ thương tâm. Vân Tả Ý mặt không chút thay đổi nhìn Khải Đặc một lúc lâu, trong mắt ánh sáng lưu động, lúc sáng lúc tối…… Khải Đặc không khỏi bị lạc sâu vào đôi mắt xinh đẹp không ngừng biến ảo …. ” Đi thôi.” tiếng nói trầm thấp bừng tỉnh Khải Đặc . ” A?” Vân Tả Ý không để ý tới Khải Đặc còn chưa phục hồi tinh thần lại, đi thẳng ra phòng học, hắn luôn luôn không thói quen ở chốn đông người. ” Ai, chờ chút, ngươi là đồng ý cùng ta ăn cơm trưa?” Khải Đặc hỏi có vẻ ngu ngốc, một chút cũng không có tác phong bình thường. Vân Tả Ý vẫn bước đi tốc độ không thay đổi, im lặng xem như trả lời. ” Duy Gia, ngươi muốn đi nơi nào ăn? Ta mời khách.” Khải Đặc xem Vân Tả Ý không có đáp lời, vì phòng ngừa tẻ nhạt lại nói tiếp:” Nếu không ngươi xem Đê-Tư-A-Âu thế nào? Nơi đó đồ ăn rất đặc sắc…… rượu cũng tốt lắm…… Đạt-Ba-Bích có hoàn cảnh rất thú vị…… Nga, đúng rồi, còn có Thiên Hành, tuy rằng là đối thủ cạnh tranh, nhưng nơi đó có rất nhiều cảnh nơi khác không thực hiện được……” ” Đi thực đường.” ” A? Sao, ngươi muốn đi thực đường, nhưng mà thực đường……” Khải Đặc biết Duy Gia là tân học viên, nghĩ đến hắn không biết hoàn cảnh học viện, vội vàng nói cho hắn đồ ăn thực đường có bao nhiêu nan ăn, khuyên Duy Gia bỏ đi chủ ý này…… Vân Tả Ý ngó người bên cạnh còn đang miệng lưỡi lưu loát, lặp lại lời nói:” Đi thực đường.” Vân Tả Ý hiện tại đã muốn hối hận, sớm biết Khải Đặc là người nói nhiều như vậy, vô luận thế nào mình cũng sẽ không đáp ứng cùng ăn cơm với hắn. ” Ách, ha ha, được rồi, đi thực đường.” Khải Đặc thấy Duy Gia đã muốn lộ ra vẻ hờn giận, sáng suốt im miệng, nếu nói thêm gì nữa hắn không dám cam đoan bạn mới có thể hay không phủi tay mà đi. Im lặng một hồi Khải Đặc lại rõ ràng cảm thấy chính mình hôm nay không thích hợp, trước không nói chuyện buổi sáng hắn không hứng thú trả thù, còn chủ động mời Duy Gia cùng nhau ăn cơm, hiện tại hắn còn nhiệt tình giới thiệu Duy Gia các tiệm cơm ngon. Chuyện như vậy chưa từng xảy ra…… Khải Đặc mang theo suy nghĩ sâu xa nhìn Duy Gia…… Vân Tả Ý hiện tại tâm tình thật sự xưng không tốt lắm: ngồi trên bàn ghế không sạch sẽ đến trưa, hiện tại cũng không thể trở về thay quần áo, ngược lại còn theo tên dài dòng này đi ăn cơm. Nếu không phải bởi vì buổi sáng mình có điểm hơi vô lễ, hắn đã sớm chạy lấy người. ” Tới rồi.” Khải Đặc chỉ vào tòa nhà lớn người đến người đi. Nói thật, Vân Tả Ý đích xác chưa ghé qua thực đường. Kiếp trước cha mẹ qua đời, sau vẫn đi theo sư phụ học tập, sau lại vào cục quốc an, thẳng đến phi cơ gặp rủi ro, kiếp nầy thức ăn đều do Diệp Đàn tỉ mỉ chuẩn bị. Cho nên Vân Tả Ý đề nghị đến thực đường trong đó còn có cả yếu tố tò mò. Vân Tả Ý đánh giá cẩn thận bài trí của thực đường, nói trắng ra là một siêu đại đại sảnh, bên trong rất nhiều bàn ghế, còn có vài quầy ăn cạnh cửa sổ, thuận tiện cho học viên mua đồ. Thỏa mãn lòng hiếu kỳ xong, Vân Tả Ý bắt đầu hối hận lựa chọn của mình, không vì cái gì khác, chỉ cần nhìn hoàn cảnh người đến người đi tấp nập, trên bàn có cả dấu chân. Sớm biết như vậy không bằng đi Thiên Hành lữ quán, tối thiểu nơi đó bàn so với nơi này sạch sẽ hơn…… ” Duy Gia, ngươi chờ, ta đi giúp ngươi chọn cơm.” Khải Đặc nhiệt tâm nói xong hướng quầy chọn cơm, không đi bao xa đã bị đám đông bao phủ, rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh. Vân Tả Ý lăng lăng đứng tại chỗ, không biết làm gì cho tốt. …… ” Duy Gia, ngươi sao còn ở nơi này, sao chưa tìm ghế ngồi xuống? ” Khải Đặc bưng hai phân cơm trưa lao lực chen qua đám đông, lại ngạc nhiên nhìn đến Duy Gia vẫn đứng tại chỗ cũ, ngay cả tư thế đứng cũng chưa thay đổi. ” Đến đến, đến ngồi xuống.” Khải Đặc tìm vị trí ngồi gần đó, đem hai phân cơm trưa đặt trên bàn, tiếp đón Duy Gia. Vân Tả Ý đi đến bên bàn, vẫn đứng ngốc không hề động, chỉ lăng lăng nhìn dấu chân to đùng trên ghế cùng vết dầu mỡ rõ ràng ở trên bàn. ” Ngươi làm sao vậy?” Khải Đặc kỳ quái nhìn Duy Gia, theo tầm mắt của hắn cũng thấy được dấu chân kia cùng vết mỡ, có chút xấu hổ cười nói:” Ha hả, nguyên lai là vì này a, ta giúp ngươi lau.” Nói xong hay dùng khăn lau cái bàn, bất quá trong lòng đã âm thầm nói: không phải chỉ bẩn một chút sao, để ý gì kỹ thế, so với ta còn kỹ hơn. Vân Tả Ý thấy đã muốn như vậy, nếu không ngồi xuống chỉ sợ sẽ làm Khải Đặc nan kham, đành phải chịu đựng ghê tởm bắt buộc chính mình ngồi xuống, liều mạng nghĩ đến việc khác dời đi lực chú ý. Nhưng càng mạnh bức bách mình không nghĩ, Vân Tả Ý càng cảm thấy cảm giác ghê tởm mãnh liệt, không bao lâu toàn bộ tinh thần đều bay lên trên, Khải Đặc nói gì cũng không nghe thấy, về phần đồ ăn càng không có tâm tư động đến. Khải Đặc nói nửa ngày phát hiện Duy Gia căn bản một câu đều không nghe, hơn nữa biểu tình còn rất kỳ quái, giống như gì ta ??? Đúng rồi, giống như biểu tình của mẫu thân khi mẩn cảm với lông mèo . Lúc trước tại một yến hội nhỏ, Văn Lệ Sa phu nhân dẫn theo mèo sủng vật của nàng đi tham gia, trong đại sảnh không biết làm sao con mèo kia đột nhiên nhảy lấy đà lủi vào trong lòng mẫu thân, khi đó biểu tình của mẫu thân đại nhân làm cho bé Khải Đặc đến nay vẫn còn ấn tượng mới mẻ. Lúc này Vân Tả Ý một phút đồng hồ cũng không chịu được nữa, chỉ ngóng trông Khải Đặc sớm ăn xong sớm chạy lấy người, cho nên khi hắn phát hiện Khải Đặc dừng ăn mà nhìn chằm chằm chính mình xem xét, cũng không cố gắng tiếp nữa, vội vàng nói:” Ngươi ăn xong rồi sao?” ” A!” ” Ngươi ăn xong rồi sao?” Vân Tả Ý dằn nặng tiếng một lần nữa. Khải Đặc muốn nói chưa ăn xong, nhưng xem Duy Gia gấp gáp thành như vậy cũng không không biết xấu hổ nói ra, hắn hẳn là có chuyện rất trọng yếu đi. Khải Đặc nghĩ như vậy, lộ vẻ chân thành tươi cười nói:” Ăn xong rồi.” ” Thật sự?” Vân Tả Ý nghe đến đó lập tức đứng lên. “Chúng ta đi thôi” nói xong dẫn đầu đi thẳng ra ngoài thực đường, hắn thật sự không muốn ở trong này thêm một giây nào nữa. ” A, nhanh như vậy liền…… Được rồi, chúng ta đi.” Khải Đặc giật mình nhìn Duy Gia đã muốn đi mau ra cửa, thật sự không nghĩ tới hắn vội vàng như vậy. Đi được một đoạn đường, Vân Tả Ý lại đột nhiên xoay người, Khải Đặc trở tay không kịp thiếu chút nữa đâm sầm vào. ” Khải Đặc , ngươi về phòng học trước đi, ta đi ra ngoài một chuyến. À….. Buổi chiều, ta sẽ trở về trước giờ học.” Vân Tả Ý nói xong lời muốn nói, rất nhanh xoay người bỏ đi. Khải Đặc đứng tại chỗ nhìn Duy Gia càng chạy càng xa, không rõ ràng thì thào tự hỏi:” Ta đây là bị đá sao?”