Hai người lại đi một hồi, một tòa kiến trúc thật lớn lấp ló sau rừng rừng cây cối xuất hiện trong mắt hai người. Vân Tả Ý cũng là lần đầu tiên đến thư quán của Ai Lý học viện, bất quá xem thư quán có quy mô lớn như vậy, nếu nói khi kiến tạo thư quán không có sử dụng khoa học kỹ thuật của liên minh hắn sẽ không tin. Tinh cầu này khoa học kỹ thuật còn chưa đủ trình độ để kiến tạo ra loại kiến trúc đồ sộ này. Thư viện của Ai Lý học viện là kiến trúc đại danh đỉnh đỉnh. Nó cùng với thư quán của Đức Lợi học viện là hai tồn tại song song xếp hàng thứ ba trong 10 danh kiến trúc vĩ đại của đại lục; làm cho vô số kiến trúc gia sợ hãi than kỳ tích. Đương nhiên việc này chỉ giới hạn trong tinh cầu, ở liên minh kiến trúc như vậy tùy ý có thể thấy được. Vân Tả Ý cùng Vân Hàm Phong hai người đi vào thư viện, chỉ thấy trong đại sảnh rộng lớn như quảng trường phóng đầy thư, rậm rạp nhìn không tới cuối, tốp năm tốp ba đệ tử hoặc đứng hoặc ngồi, chọn thư, đọc sách, chép sách, tra tư liệu, một đám đều thực im lặng. Trước quầy kiểm kê sách có vài đệ tử làm việc ngoài giờ đang bận rộn kiểm tra sách cho mượn và người đăng ký mượn sách. Vân Tả Ý lướt qua bọn họ, ánh mắt nhìn thẳng một góc, nơi đó có một lão nhân tóc hoa râm đang ghé vào quầy, thực không hình tượng ngủ gà ngủ gật, các đệ tử đi qua nơi đó đều thật cẩn thận phóng nhẹ cước bộ, sợ quấy rầy hắn ngủ. Vân Tả Ý đi đến bên cạnh lão nhân, xem lão nhân vẫn không có phản ứng, vươn ngón trỏ ở trên quầy gõ vài cái. Lão nhân là lổ tai dán vào quầy mà ngủ, cho nên vài tiếng gõ nhẹ nhàng ở trong tai lão nhân biến thành đinh tai nhức óc. ” A, ai, ai, ai làm? Nghĩ muốn hù chết lão nhân gia ta hả?” Lão nhân kinh nhảy dựng lên, giận nói. Thật lớn âm thanh ở thư viện im lặng thành truyền bá tốt lắm, rất nhiều đệ tử đang thật sự đọc sách bị hoảng sợ, lão nhân thành tiêu điểm của mọi người. Vân Tả Ý bình tĩnh không nói gì, Vân Hàm Phong đã có điểm tức giận, ánh mắt hơi hơi mị lên. Hắn cho tới bây giờ đều không dám nói một câu nặng lời với Ý nhi, lão nhân này dựa vào cái gì dám rống to kêu to với Ý nhi. Lão nhân thấy Vân Tả Ý đứng ở trước quầy, khẩu khí không tốt nói:” Là tiểu tử ngươi làm sao?” Vân Tả Ý trên mặt không lộ vẻ đáp:” Viên chức trong lúc công tác nhàn hạ là không tốt.” Lão nhân này chính là quán trưởng quản lý thư viện, khi còn trẻ từng là giáo sư của Hoành Vũ học viện. Bởi vì lúc ấy còn trẻ khí thịnh, không xem hiểu người, với tính tình hỏa bạo tự nhiên đắc tội người không thể đắc tội, bị đổi đi nơi khác tới Ai Lý học viện của tinh cầu này, trở thành một người không có tiền đồ quản lý thư viện. Hơn nữa nhất làm liền làm cả đời, luận số năm công tác ngay cả hiệu trưởng cũng không cao bằng hắn. Hắn rất ấn tượng sâu sắc lỗi lầm đã hủy cả đời hắn nên nguyên tắc chỉ cần là người của liên minh tới liền không thể đắc tội, bởi vì ai biết đệ tử đó có bối cảnh gì. Nhưng người trên tinh cầu này hắn đắc tội như thế nào cũng không quan hệ, chỉ cần không làm quá phận, sẽ không có người có thể nề hà hắn. Cho nên trong mắt đệ tử của tinh cầu, hắn thành quán trưởng thư viện tính tình cổ quái siêu cấp, đối với quý tộc vương tử công chúa động bất động liền phát giận, nhưng đối với một số ít đệ tử lại rất hòa thuận. Những đệ tử này thân phận năng lực khác nhau, không có gì tương đồng, ai cũng đoán không ra suy nghĩ của lão nhân cổ quái . Lão nhân hai mắt nhíu lại, đánh giá cẩn thận Vân Tả Ý, hơn nữa theo như lời nói phía trước của Tả Ý, lập tức xác định thân phận liên minh công dân của Tả Ý, trên mặt biểu tình tức thì từ hung thần ác sát biến thành lão nhân hiền lành, cười ha hả nói:” Đúng vậy, công dân trong lúc công tác nhàn hạ rất không có tư chất, vị đệ tử này, ngươi muốn mượn sách sao? đem thẻ bài thân phận trình ra là được.” trên mặt cười càng sáng lạn. Vân Tả Ý không nói gì nhìn trước mặt cười hề hề_lão nhân, trầm mặc xuất ra thẻ bài đại biểu thân phận sư phụ. Thẻ bài cùng thẻ của các sư phụ khác không giống, tuy rằng bề ngoài không khác biệt lắm, nhưng trên thẻ có mạch điện tử cực kỳ phức tạp hợp thành, bên trong bản ghi chép tin tức cơ bản của hắn. Lão nhân cầm thẻ bài để vào một hòm bằng kim loại không mấy thu hút, hòm tựa hồ sáng một chút. Lão nhân mở ra hòm, lấy ra thẻ trả lại Vân Tả Ý nói:” Tốt lắm, ngươi về sau cầm thẻ này là có thể tùy tiện mượn đọc tất cả sách nơi này.” Thư viện tổng cộng có 7 tầng, ngầm hai tầng, trên mặt đất năm tầng, trong đó chỉ có ba tầng trên mặt đất là mở ra cho đệ tử bản xứ, bốn tầng kia chỉ dành cho liên minh đệ tử. Vân Tả Ý cầm thẻ xong không có nói nhiều, xoay người đi tìm sách. Vân Hàm Phong đi theo sau Vân Tả Ý giống như lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua lão nhân, giống như không có việc gì tiêu sái đi…… Đệ tử bên cạnh gặp lão nhân sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra hoảng sợ, nửa ngày cũng không có động tĩnh, có mấy người lá gan lớn hơn một chút , đi lên quan tâm hỏi:” Quán trưởng, ngài không có việc gì chứ?” ” A, sao, không…… không có việc gì, các ngươi ở đây thất thần gì chứ? Còn không mau đi làm việc của mình đi.” Lão nhân phục hồi tinh thần lại, vội vàng bày ra bộ dáng quán trưởng. ” Vâng, quán trưởng.” Các đệ tử thấy hắn như vậy cũng không dám nói thêm nữa, bốn phía mà đi. Lão nhân chờ bọn hắn đều rời đi xong mới nhìn chằm chằm phương hướng Vân Hàm Phong đi, thì thào tự nói:” Ánh mắt lợi hại quá…… khí thế thật mạnh a……” Nhớ tới ánh mắt sắc bén vừa rồi, lão nhân không khỏi lại rùng mình. Vân Tả Ý hiện tại đang ở tầng thứ tư, hắn nhìn trước mặt một loạt sách sắp xếp có chút choáng váng đầu, lấy lại bình tĩnh, quyết tâm tới tìm tìm, nhìn trúng một quyển ‘Luyến ái tâm lý bách khoa toàn thư’, đang chuẩn bị bắt đến, một cánh tay dài đã tới trước hắn. Vân Tả Ý quay lại phía chủ nhân cánh tay, Vân Hàm Phong nhìn Vân Tả Ý cười nói:” Ta giúp ngươi lấy.” Vân Tả Ý gật đầu, xem như đồng ý, tiếp theo tìm kiếm mục tiêu kế. Vân Hàm Phong chuyên chú quan sát người bên cạnh đang thật sự tìm sách tâm tư vô lo – Vân Tả Ý, thật muốn vĩnh viễn đều có thể nhìn hắn như vậy, chung quanh chỉ có hai người bọn họ, cuộc sống như thế thật hạnh phúc…… Ai, nghĩ lang mang gì chứ, hiện tại chẳng phải hắn vẫn đang bồi bên cạnh Ý nhi sao, chẳng qua…… là thân phận phụ thân, hắn quả nhiên rất có lòng tham. Vân Tả Ý lại tìm một hồi, chọn trúng ‘Đi ra bóng ma thất tình’, ‘Dấy lên ý chí chiến đấu’, ‘Thiếu nam thiếu nữ’…… Hắn nhìn Vân Hàm Phong trên người ôm núi nhỏ sách, cảm thấy cũng đã chọn khá đủ:” Phụ thân, hiện tại chỉ bấy nhiêu thôi.” Tay muốn giúp Vân Hàm Phong chia sẻ một ít. Vân Hàm Phong nhìn hành vi của hắn, trong lòng ấm lên, nhưng vẫn lui vài bước, mỉm cười:” Không sao đâu chút xíu sách không tính là gì, ta một người tự có thể ôm, ngươi không cần để ý, thể chất yếu không nên mệt nhọc bản thân.” Vân Tả Ý thấy thế đành phải thôi, gật đầu đáp:” Được rồi.” Vân Hàm Phong trên tay tuy rằng bưng giống như núi nhỏ sách, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến hành động của hắn, đi theo sau Vân Tả Ý tốc độ tuyệt không chậm. Đột nhiên khóe mắt lướt đến một quyển sách, trong lòng vừa động, thuận tay đem quyển sách kia cũng đặt ở trong đống sách Vân Tả Ý chọn, mà hết thảy việc này Vân Tả Ý không hề hay biết. …… Trở lại trang viên, Vân Tả Ý qua loa giải quyết cơm trưa, liền oa ở thư phòng gặm nhắm chồng sách hắn vừa mượn, Vân Hàm Phong cũng đi kiểm tra hiện trường yến hội. Trị liệu tổn thương tình cảm, phương thuốc tốt nhất tốt là thời gian, thời gian sẽ làm phai nhạt hết thảy…… Vân Tả Ý không kiên nhẫn giở trang giấy khác khi đọc dòng này. Câu này quả thực vô nghĩa, chờ Mạt Phi tự mình quên không biết đợi đến khi nào. Xem tiếp…… Ừ, đối với người thất tình không bằng làm cho hắn phát tiết một chút, nếu đem buồn khổ đều nghẹn trong lòng ngược lại không tốt, chẳng hạn như cho say sưa một hồi…… Nhìn đến nơi này Vân Tả Ý xụ xuống , hắn mỗi ngày đều say thành như vậy còn muốn cho say sưa một hồi? … …… ……… Xem xong quyển sách tuy rằng đại bộ phận đều là vô nghĩa, nhưng vẫn tìm được vài biện pháp không tồi, tỷ như nói ‘di tình đừng luyến’- tìm tân tình cảm khác để lưu luyến……. ‘Dời đi chú ý’ ; ‘kích khởi ý chí chiến đấu’, ‘đem tâm tư người thất tình chuyển tới bài vở hoặc sự nghiệp’ …… vân vân. Nói tóm lại tốn thời gian xem quyển sách này cũng còn đáng giá. Vân Tả Ý lại tùy tiện rút ra một quyển khác trong chồng sách. “Phát hiện thủ hộ thiên sứ bên người”, Vân Tả Ý nhìn quyển sách có chút kỳ quái, dường như hắn không có lấy quyển sách này a? Nhưng sau giây lát cũng không thèm quan tâm việc nhỏ, có lẽ là sách nhiều lắm nên hắn quên. “Rất nhiều người bên cạnh đều có thủ hộ thiên sứ thật sâu yêu thương hắn, nhưng bởi vì thủ hộ thiên sứ che dấu rất tốt hoặc chính mình sơ ý, mọi người thường cũng không phát hiện thiên sứ tại bên mình. Như vậy không chỉ có tổn thương thủ hộ thiên sứ, chính mình cũng có thể sai mất một tình cảm chân thật…… Kỳ thật chỉ cần cẩn thận lưu tâm xung quanh, thủ hộ thiên sứ sẽ không khó phát hiện…… Thủ hộ thiên sứ bình thường quan hệ với ngươi rất chặt chẽ, có thể là bằng hữu cũng có thể là người đối đầu của ngươi……” Vân Tả Ý đọc xong, cảm thấy quyển sách này không trợ giúp gì cho mục đích của hắn, viết toàn là cái gì : như thế nào phát hiện thủ hộ thiên sứ bên cạnh mình và vân vân. Hắn có thói quen đọc sách là chỉ cần nhìn mở đầu một quyển sách sẽ đem toàn bộ quyển sách xem hoàn tất. Tuy rằng không phải thói quen tốt, nhưng nếu có một quyển sách hắn không đọc hết, trong lòng sẽ thực không được tự nhiên, cho nên đành phải nhẫn nại đọc hết quyển “Phát hiện thủ hộ thiên sứ bên người” từ đầu tới đuôi một lần.