Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 50
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên tham nhập thư phòng, Vân Hàm Phong cũng dừng bút, nhìn xem trước mặt một chồng cao thiếp mời, Vân Hàm Phong nhẹ nhàng thở ra. Những thiếp này mời toàn người quyền quý quan trọng, là người không thể không thỉnh, cho nên mới cần hắn tự mình viết. Những người khác đều có hạ nhân phụ trách. Bất quá cho dù chỉ cần viết thiếp mời nhân vật quan trọng cũng khiến hắn tất bật, danh sách cần mời mà xong xem như yến hội cũng liền hoàn thành một nửa, chuyện còn lại hắn chỉ giám sát, không cần tự mình động thủ. Vân Hàm Phong lơ đãng cười một chút, hiện tại hắn đã có thời gian dành cho Ý nhi, ân…… Hôm nay Ý nhi muốn đi học viện, tốt lắm, hắn cũng đi theo……
Vân Hàm Phong dừng trước cầu thang ở trên lầu không dám nháy mắt, nhìn bóng dáng người đang ngồi trên sopha uống trà tại trung ương phòng khách. Người đó ngồi trầm lặng tựa hồ đang tự hỏi cái gì, vẫn vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, nét mặt chuyên chú, lông mi dài buông xuống che khuất đôi mắt như hắc bảo thạch. Vân Hàm Phong có điểm luyến tiếc nhớ lại……
“chào buổi sáng.”…… Ân ánh mắt trầm tĩnh, con ngươi đen sâu thẳm làm người ta bất tri bất giác bị giam giữ trong đó…… Lại, cam tâm tình nguyện…… Vẫn là đẹp như vậy, trăm xem không hề chán……
” Phụ thân, chào buổi sáng.” Vân Tả Ý có điểm kỳ quái, mở miệng, phụ thân bị làm sao vậy?
” Ân? Ách, chào buổi sáng……” Vân Hàm Phong gặp Vân Tả Ý chú ý tới hắn vội vàng nói.
” Phụ thân, đợi lát nữa bữa sáng sẽ dọn ra.” Vân Tả Ý nhìn kỹ phụ thân đi đến bên cạnh mình…. đã khôi phục bình thường, hẳn là không có chuyện gì . Hắn cúi đầu tiếp tục uống nước , nhân tiện nghĩ tới một việc khác.
Vân Hàm Phong ngồi đối diện Vân Tả Ý, chuyên chú nhìn bộ dáng Vân Tả Ý uống nước, mà Tả Ý không hề nhận biết…… Nhìn nhìn, tầm mắt Vân Hàm Phong không tự giác chuyển tới đôi môi đỏ mọng, mềm mại hồng nhuận tựa như đóa hoa hơi hơi khép mở, hàm răng trân châu như ẩn như hiện,giọt nước nhỏ dính trên môi, ướt át lóe sáng hấp dẫn. Vân Hàm Phong đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, buổi sáng quả nhiên là thời khắc nam nhân dục vọng tràn trề a. Vân Hàm Phong hiện tại tràn đầy thấm thía.
” Ta khát nước.”
Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện, thấy trong mắt hắn lóe ra vẻ khát vọng, không có chút nghi ngờ nói:” Phụ thân chờ chút, ta rót cho ngươi một ly.”
Đang chuẩn bị đứng dậy, Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy ly nước trong tay không còn , cúi đầu gặp cái ly đã nằm gọn trong tay người đối diện.
Đối mặt ánh mắt Vân Tả Ý , Vân Hàm Phong mỉm cười nói:” Không cần phiền toái như vậy, uống của ngươi là được rồi.” Nói xong tao nhã hưởng thụ hết nước trong ly, giống như kia không phải nước trắng vô vị bình thường mà là rượu ngon tinh khiết.
Vân Tả Ý nhìn Vân Hàm Phong một lúc lâu, rốt cục không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu trầm tư.
Hàm Phong cảm thấy ánh mắt Ý nhi dời đi, nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại mừng thầm, Ý nhi không có phản cảm hành vi của mình…… Tiếp tục ngẩng đầu nhìn xem khuôn mặt chăm chú của Vân Tả Ý, một hồi sau lại cảm giác miệng khô lưỡi khô, vội vàng uống nhanh mấy ngụm nước, rốt cục cảm giác dục vọng thư hoãn xuống, không khỏi có chút ảo não. Hắn bị làm sao vậy? Nhịn không được sao ! Đương nhiên những cảm xúc biến hóa này không biểu hiện ra trên mặt. Là lão tướng thương trường, nếu hắn không muốn, bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra cảm xúc trên mặt hắn.
Với trực giác nhạy bén Vân Tả Ý cảm thấy hôm nay phụ thân có điểm kỳ quái, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên cũng chỉ gặp biểu tình bình tĩnh của Hàm Phong, đôi mắt giống như trước lạnh như băng mang theo sự lợi hại. Khi ánh mắt tiếp xúc với hắn cũng giống như mọi ngày nhanh chóng biến nhu hòa ấm áp, thậm chí ngay cả động tác uống nước cũng tao nhã như dĩ vãng…… Tóm lại không có điểm gì không thích hợp…….. Thật kỳ quái……
Diệp Đàn đến, đánh vỡ không khí khá quái dị yên tĩnh này.
” Lão gia, đại thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Diệp Đàn như trước cung kính nói.
“Ừ” Gật đầu ý bảo đã biết, Vân Hàm Phong cùng Vân Tả Ý đồng thời buông vật dụng trong tay, sửa tư thế ngồi đoan chính. Rất nhiều đại gia tộc khi dùng cơm đều tuân theo nhiều quy củ đến nỗi làm người ta giận sôi lên. Quy củ khi dùng cơm của Vân gia tuy rằng cũng không ít, nhưng thành viên Vân gia thưa thớt, lại rất ít cùng một chỗ ăn cơm, nên bình thường tuân thủ quy tắc cũng không nghiêm, chỉ cần không quá quá phận là có thể. Nhưng quy củ trên bàn cơm mỗi người đều phải thật nhớ tận tâm, chủ yếu để khi tiếp khách không bị khách chê cười.
Vân Hàm Phong cùng Vân Tả Ý bình thường ăn cơm cũng thực tùy ý, nhưng bọn hắn đã bị các lễ nghi ăn sâu trong lòng, nên dù tùy ý như thế nào, một ít quy củ cơ bản nhất vẫn không tự giác tuân thủ theo, khi nghe đến dùng cơm đã sửa lại tư thế ngồi cho đoan chính . Đây là một loại phản ứng tiềm thức, là phản xạ thân thể có điều kiện.
Vân Hàm Phong cùng Vân Tả Ý không tiếng động dùng bữa sáng hoàn hảo được làm từ đầu bếp giỏi nhất, chuyên viên dinh dưỡng giỏi nhất, cùng thầy thuốc tư của Vân Tả Ý. Sau khi ăn xong, Vân Hàm Phong đầu tiên mở miệng nói :” Hôm nay ta đưa ngươi đi học viện nhé.”
” Phụ thân không bận chuyện gì sao?” Vân Tả Ý nhìn Vân Hàm Phong liếc mắt một cái.
” Hiện tại chưa bận lắm, mấy ngày kế tiếp có thể sẽ không rãnh.” Không biết Ý nhi ở học viện sống như thế nào, có bị ai dòm ngó gì không ? Hôm nay đi học viện thuận tiện gọi viện trưởng lên gặp mặt một chút, dù sao qua yến hội sinh nhật lần này thân phận Ý nhi sẽ không thể giữ bí mật. Vốn nghĩ càng ít người biết thân phận của Ý nhi, hắn sẽ càng an toàn, xem ra hiện tại chỉ có thể tìm thêm nhiều người bảo vệ hắn.
“…… Được.” Vân Tả Ý trầm ngâm rồi cũng đáp ứng.
” Chúng ta đi thôi.” Vân Hàm Phong mỉm cười nói, tỏ vẻ trong học viện có nhiều nhân tố không an toàn. Cái khác không nói chứ nhìn xem, ngay cả tiểu nha đầu kia cũng dám có ý nghĩ muốn Ý nhi của hắn .
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
112 chương
17 chương
13 chương