Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 27
” Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Trọc Luân có trì độn mấy cũng nhận thấy được không khí không tầm thường bên người, có điểm sợ hãi.
” Ta muốn làm gì? Ngươi đợi lát nữa sẽ biết.” Nói xong Vân Tả Ý nhắm hai mắt lại.
” Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta là quý tộc, ta là lão sư Ai Lý học viện, ta, ách……”
Ngay khi Trọc Luân chịu không nổi không khí quỷ dị bên người , sợ hãi kêu gào, Vân Tả Ý đột nhiên mở mắt. Trọc Luân vừa thấy ánh mắt Vân Tả Ý liền nói không ra lời, hắn giống như thấy được một đôi mắt đẹp nhất thế giới đang nhìn mình. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy ánh mắt kia chính là chủ nhân, muốn hắn làm gì hắn đều nguyện ý. Trong phòng học mọi người chỉ nhìn đến Trọc Luân đột nhiên ngốc trễ, không ngừng thì thào ” Đẹp quá…… Đẹp quá ánh mắt……”
Hiện tượng quỷ dị này làm cho tất cả mọi người không khỏi rùng mình một cái. Tuy rằng hiện tại là ban ngày sáng sủa, nhưng bọn hắn cảm giác như ban đêm âm u cuồng phong kêu gào.
” Ngươi là ai?” Vân Tả Ý bình thản hỏi.
” Ta là Trọc Luân .” Trọc Luân khô khan trả lời.
” Ngươi đã từng làm chuyện xấu gì?”
” Ta nhận hối lộ của Hi Nhĩ nam tước, hắn muốn ta giáo huấn Thang Mộc …… Thu hối lộ của con trai hầu tước La Bát Đặc ….để lộ đề thi….nhận tiền của…..” Trọc Luân vô ý thức nói ra tất cả chuyện xấu của mình.
Theo Trọc Luân thú nhận, đệ tử trong phòng phẫn nộ xúc động đều mắng to:
” Sư phụ kiểu gì a.”
” Đúng, hắn căn bản không có tư cách làm sư phụ……”
” Người như vậy cư nhiên là sư phụ của ta, thật sỉ nhục mà…..”
” Khai trừ hắn, khai trừ hắn, lưu hắn ở đây quả thực làm bại hoại danh dự học viện……”
Trọc Luân dường như cái gì cũng không nghe thấy, vẫn không ngừng kể rõ đủ loại sự tích quang huy……
Vân Tả Ý nhìn những đệ tử bị kích động, biết mục đích đã đạt tới, nhìn Trọc Luân đang không ngừng nói nói , Vân Tả Ý thực vừa lòng . Thời gian qua rèn luyện tinh thần lực thật không vô ích, ngược lại tăng lên không ít. Hiện tại với cường đại tinh thần lực mà minh có, hắn đang ứng dụng thuật thôi miên của kiếp trước . Lần đầu tiên hắn thôi miên bị phát hiện là lúc 8 tuổi . Hắn thôi miên một con mèo giúp hắn lấy một phần văn kiện đặt ở xa xa. Khi đó phụ thân nhìn một con mèo tự ngậm văn kiện rất chuẩn xác đưa tới Tả Ý, xém nhảy dựng lên. Sau khi giải thích nguyên lý cho phụ thân rõ, phụ thân khen hắn không ngừng, khen hắn là thiên tài. Té ra thế giới này không có thuật thôi miên, không có biện pháp hắn đành nói thuật thôi miên do chính mình phát minh, không thể nói là của kiếp trước…… Kỳ thật thuật thôi miên đã trợ giúp rất nhiều khi hắn cạnh tranh chức vị Hội Trưởng…….
Đang hồi tưởng lại, Vân Tả Ý đột nhiên bị một ánh mắt quen thuộc bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, là hắn. Ánh mặt người kia rất quen thuộc. Âu Lý, dong binh một đường hộ tống hắn. Hướng hắn gật đầu, Vân Tả Ý xoay người rời đi, không để ý đến Trọc Luân còn chưa ngậm miệng. Hắn tin tưởng trải qua chuyện hôm nay, Trọc Luân ở Ai Lý học viện đã mất chỗ dung thân, hơn nữa, hắn còn tặng Trọc Luân một chút lễ vật……
Âu Lý nhìn thấy Vân Tả Ý chú ý tới hắn, hưng phấn tay dưới bàn run run. Vân Tả ý chỉ gật đầu chào rồi bỏ đi, điểm này làm tâm hắn lạnh xuống, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, một tia bị thương. Hắn, hắn khi nào thì mới có thể chú ý tới mình? Vì cái gì? Vì cái gì trong mắt hắn cho tới bây giờ chưa từng tồn tại mình? Vì cái gì?
” Lão Đại, ngươi không sao chứ.” Chưa từng gặp qua Âu Lý như vậy, Pierre có điểm lo lắng.
” Không có việc gì.” Âu Lý nhanh chóng khôi phục biểu tình bình thường,” Ta như thế nào có chuyện chứ ?” Nói xong còn lộ tươi cười.
” Ừ, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” tuy ở mặt ngoài lão Đại vẫn bình thường, nhưng Pierre cảm thấy hắn có chút khác lạ. Nếu lựa từ chính xác, ân, trưởng thành, đúng, chính là trưởng thành. Hiện tại lão Đại so với trước kia trưởng thành hơn, chính là sao tự dưng hắn trưởng thành hơn? Lão Đại trưởng thành, đó là không phải nói ta cũng trưởng thành sao? Da, ta cũng trưởng thành, ta đây hiện tại theo đuổi các muội muội chẳng phải càng thành công hơn sao? …… Ha ha ha…… Ha ha ha…… Tưởng tượng càng bay xa, Pierre càng cười lớn.
“Pierre” Âu Lý bất đắc dĩ nhìn Pierre lại bắt đầu điên, bất đắc dĩ kêu lên, nhưng Pierre đắm chìm trong thế giới ảo tưởng không có đáp lại……
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
108 chương
12 chương
81 chương
72 chương
83 chương
20 chương
104 chương