Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 167
Vì thuận tiện hành động, đội của Phòng tổ trưởng thêm Vân Tả Ý nữa chỉ có năm người.
Thân là cường đạo, Phòng tổ trưởng tự nhiên không có khả năng đối xử Vân Tả Ý tử tế. Vân Tả Ý với hắn mà nói chỉ là một món hàng, bất quá xét tầm quan trọng của món hàng, Vân Tả Ý cũng không bị ngược đãi quá lớn, không bị đói, không bị khát, nhưng tình trạng vệ sinh thật khiến Vân Tả Ý chịu không được. Thường xuyên bị giấu trong thùng đựng hàng hoặc nhốt trong mật thất, thời gian khác Vân Tả Ý bị tiêm vào cơ thể nhuyễn dược để tránh chạy trốn.
Đi không biết bao lâu sau, Vân Tả Ý lúc này hóa trang thành tướng mạo bình thường, đang bị cưỡng chế giả thành du khách bình thường đi trên chuyến hàng không đường dài. Bọn người Phòng tổ trưởng vây quanh Vân Tả Ý, thỉnh thoảng cười giỡn, có khi còn cùng Vân Tả Ý nói một hai câu. Đương nhiên, Vân Tả Ý trả lời không được gì, hắn có thể giương mắt đã là cực hạn, nhưng phúc cảnh tượng này trong mắt những người khác chính là vài bạn tốt đi du lịch và đùa giỡn với nhau. Không có ai phát hiện không đúng. Nhân viên an ninh cũng chỉ đơn giản kiểm tra một chút những vật phẩm tùy thân mang theo của họ rồi cho đi.
Phi thuyền này đang được một tour du lịch bao. Phòng tổ trưởng cũng không biết khi nào thì kiểm vé. Vào phi thuyền, bọn người Phòng tổ trưởng lập tức liền mang theo Vân Tả Ý vào phòng hạng sang.
” Phòng tổ trưởng, thủ lĩnh truyền tin nói chúng ta cẩn thận một chút, bọn họ đã bị theo dõi.” Vừa vào phòng, cửa lập tức bị khóa chặt chẽ. Hai người đi kiểm tra bốn phía xem có phương tiện nghe lén hay không, người khác báo cáo tình huống mới nhất cho tổ trưởng. Vân Tả Ý bị bắt ngồi trên ghế sô pha.
” Ừ. Đã biết, Tiểu Phi, nghe đây. Chúng ta đi đường này là tuyến đã sớm tuyển tốt, không giống thủ lĩnh đi vội vàng nên sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Cho dù bọn họ phát hiện, chúng ta cũng đã sớm giao hàng, cho nên không cần lo lắng.” Phòng tổ trưởng vỗ vỗ bả vai Tiểu Phi.
” Vâng, Phòng tổ trưởng. Ta đi trả lời cho thủ lĩnh.” Nghe xong Phòng Uy nói, vốn đang vì mấy ngày nay khẩn trương chạy trốn chết cùng liên tiếp tin tức bất lợi mà có chút hoảng sợ, Tiểu Phi đã khôi phục một chút tin tưởng, hăng hái đi nhắn tin lại.
Dựa ở sô pha, Vân Tả Ý vô lực đánh giá gian phòng. Nhiều ngày bị tiêm thuốc, hắn đã không có dư thừa khí lực suy nghĩ là ai thuê đám hải tặc. Những người này, chẳng lẽ không biết loại thuốc mê này đối với thân thể rất nguy hại sao, ngay cả người khỏe mạnh bị đánh thuốc liếp cũng sẽ ăn không tiêu, càng không nói đến hắn. Hắn tin tưởng, thuốc này mỗi liều đều đủ để giảm bớt một hai năm cuộc sống của hắn. Nếu vẫn duy trì loại trạng huống này tới địa phương giao hàng, mệnh của hắn so với đời trước sẽ đoản mệnh hơn.
Phòng Uy xử lý xong việc vặt vãnh lại cầm lấy một liều nhuyễn nhục dược, tính tiêm vào Vân Tả Ý.
Vân Tả Ý nhận thấy Phòng Uy tới gần, vô lực nháy động mí mắt, gian nan ra tiếng, thanh âm khàn khàn suy yếu:” Có thể…… không tiêm được không……”
Phòng Uy có chút ngoài ý muốn. Dù sao Vân Tả Ý chưa từng nói chuyện từ lúc đi đến giờ, biểu hiện phi thường phối hợp làm cho hắn tưởng đến mục tiêu lần này là người câm điếc. Phòng Uy cầm thuốc dừng một chút, nhưng vẫn nắm lên cánh tay trắng nõn vô lực của Vân Tả Ý. Xét thấy Vân Tả Ý mấy ngày nay hợp tác tốt, Phòng Uy trả lời:” Không được, không có thuốc chúng ta sẽ rất nguy hiểm.” Dù sao ai biết được hiện tại thoạt nhìn thực hợp tác nhưng Vân đại thiếu khi nào thì đột nhiên phát tác chứ.
Vân Tả Ý trầm mặc, tuy rằng dự đoán được Phòng Uy sẽ không đáp ứng nhưng nếu cứ như vậy tuyệt đối không ổn. Hắn chưa muốn làm quỷ đoản mệnh a. Dù thân thể kiếp này không tốt, nhưng hắn vẫn rất cố gắng rèn luyện điều dưỡng, chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ tiếp tục làm đoản mệnh quỷ……
” Loại thuốc này thương tổn quá lớn. Ta nghĩ các ngươi nên trưng cầu ý kiến của cố chủ đi, đừng để đến lúc đó làm cho người ta không hài lòng……” Nếu hiện tại nói ai có thể trợ giúp hắn, cũng chỉ có thần bí cố chủ muốn bắt hắn kia. Căn cứ vào bọn hải tặc phải ngàn dậm xa xôi đem hắn vận chuyển đến một chỗ nào đó có thể thấy được người kia không nghĩ muốn mạng hắn, hoặc là trong khoảng thời gian ngắn còn chưa cần lấy mạng hắn. Hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể thử xem……
Vân Tả Ý nói làm cho Phòng Uy dừng động tác một chút. Quả thật, dùng thuốc là tự bọn hắn chủ trương, về phần cố chủ có vừa lòng hay không hắn cũng không biết. Vì phòng ngừa tranh cãi hay là hỏi kỹ thì tốt nhất. Nếu không đến thời điểm giao hàng, cố chủ không hài lòng vị Vân đại thiếu nửa chết nửa sống, song phương đều không khoái trá.
Phòng Uy động tác rất nhanh cất lại thuốc, liên hệ thủ lĩnh bọn họ.
” Thủ lĩnh”
“ A Phòng, có chuyện gì?” đầu kia truyền đến giọng thô dát của thủ lĩnh, so với lần trước tựa hồ mỏi mệt hơn.
” Thủ lĩnh, ta tiêm loại thuốc nhuyễn nhục a004 vào cơ thể mục tiêu, có cần trưng cầu ý kiến cố chủ không ?”
Bên kia thủ lĩnh nhăn lại mi, không hiểu A Phòng luôn luôn giỏi giang sao hôm nay rườm rà như bà mẹ thế, đang muốn từ chối thì mạnh dừng lại, trầm mặc, sửa nói:” Ta đi hỏi một chút.”
Chỉ chốc lát sau, đầu kia tựu hiện ra giọng nói nhân tạo từ điện tử hợp thành âm vừa giống nam vừa giống nữ:” Chuyện gì, tiền không phải đã chuyển qua sao? Một nữa sau đưa người đến mới chi.”
” Ta biết, chúng ta tiêm nhuyễn nhục dược a004 vào cơ thể hắn được không?”
Đầu kia yên tĩnh một hồi, tựa hồ chưa hình dung nhuyễn nhục dược a004 là đồ vật gì. Nhưng ngay sau đó, cho dù cách xa nhau như vậy, thủ lĩnh cũng cảm giác được đầu kia tức giận phẫn nộ :”Cái gì? Các ngươi cho hắn dùng a004. Nếu hắn ra chuyện gì, các ngươi cũng đừng nghĩ sống khá giả……”
” Đã biết.” Thủ lĩnh bình tĩnh đáp, đánh gảy đầu kia còn chưa hết tức giận chửi mắng, rất nhanh tắt liên lạc đồng thời trong đầu hiện lại phản ứng vừa rồi của cố chủ. Giọng mắng kịch liệt mà không lý trí, hơn nữa nghe phương thức chửi mắng, ha ha, cố chủ của chúng ta hẳn là nữ nhân a…… mà cùng Vân thị đại thiếu gia quan hệ rất gần mới có thể làm ra loại chuyện này…… Cố chủ thân phận tựa hồ được miêu tả sinh động, tuy rằng hiện tại xem ra tin tức nầy tựa hồ không có gì dùng, nhưng ai khẳng định về sau sẽ không đâu……A004 dẹp đi, dùng thứ khác thay thế. Đúng rồi, cũng không cấm dùng chế phẩm của thuốc a.
“…… Vâng.”
……
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
182 chương
51 chương
483 chương