Trong cửa hàng trang sức mỹ phẩm sang trọng, các phu nhân cao quý xinh đẹp dạo quanh các tủ kính trưng bày các chủng loại vật phẩm phụ tùng dành cho nam giới. Vật phẩm cho nam giới không có đa dạng chủng loại và phức tạp không như nữ giới, bởi vậy càng chú trọng thêm tinh tế. Bất kỳ phụ tùng nào trong tủ kính bán ra cũng đủ mua đứt một công ty nhỏ. Một quý phu nhân cách đoạn thời gian đi dạo sẽ cúi đầu đùa một chút với tiểu bảo bảo đáng yêu trong tay, hơn nữa đi theo phía sau phụ nhân là một đôi nam nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp. Mọi người không khó tưởng tượng đến quan hệ của bọn họ. Cho dù cúi đầu đùa giỡn, Cao Mai vẫn có thể cảm giác được bốn phía thỉnh thoảng bí mật nhìn tới. Đúng vậy, quý phu nhân có quyền thế lại xinh đẹp ai không hâm mộ chứ. Đây là chuyện trong mộng của các nữ nhân, càng đừng nói nàng còn có được gia đình hoàn mỹ: trượng phu làm cho người ta hâm mộ, đứa con thông minh có tài, con dâu xinh đẹp tri kỷ, còn có cháu trai đáng yêu nhu thuận…… Nữ bán hàng ở một bên nhìn thấy nàng đắc ý cười, hiểu lầm:” Phu nhân, muốn đem vật này ra xem kỹ sao?” Cao Mai liếc mắt nhìn dây cột tóc trưng bày trong tủ kính, cảm giác cũng không tệ, vì thế gật nhẹ đầu. Nữ nhân viên vội vàng dùng thẻ bài đặc chế có mật mã đặc biệt mở ra tủ kính. Không cần cảm thấy ngạc nhiên, kỳ thật khu trang sức này vì để rút ngắn thời gian buôn bán nên trình tự phòng hộ đã tinh giản tối đa. Dây cột tóc dùng sợi tơ cực kỳ quý hiếm từ tay đệ nhất đại sư bện thành, mà từng viên bảo thạch trang trí trên đó cũng thuộc loại cao nhất, ám văn ở mặt trên lại không biết dùng bao nhiêu tâm tư. Dây cột tóc như vậy xưng là tác phẩm nghệ thuật cũng không đủ, không xét tới nó đã tồn tại trước hơn vài ngàn năm, dây cột tóc trở thành di sản cấp vũ trụ cũng không sai. Cũng chỉ có những người đứng trên đỉnh ‘Kim Tự Tháp’ mới dám dùng nó để bó buộc tóc. Cao Mai nâng dây cột tóc cẩn thận quan sát ám văn ở mặt trên. Từ nhỏ đã tiếp xúc những vật phẩm quý hiếm, nhãn lực của nàng tự nhiên bất phàm, nhìn một phen xong phi thường vừa lòng. Vân Tụ nhìn dây cột tóc đung đưa trước mặt cảm thấy rất hứng thú, giơ tay chộp tới chộp lui. Dây cột tóc tuy trông khá trầm khá nặng, nhưng thật thần kỳ không có sức nặng, lúc không có gió còn có thể phiêu khởi đong đưa. Nó đang lắc lư nương theo dòng khí nhỏ từ tay Vân Tụ huy động tạo nên. Bắt nửa ngày đều cầm không tới tay, Vân Tụ tức giận khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đôi mắt ngập nước mở thật to, gắt gao địa nhìn thẳng dây buột tóc. Nữ nhân viên khẩn trương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Vân Tụ, sợ hắn làm hư sợi dây quý giá kia. Cho dù biết rõ nó tuyệt đối đủ rắn chắc, dưới bom nổ mạnh đều có thể bảo tồn hoàn hảo, nhưng nàng sao dám làm ngơ khi bán thân mình cũng bồi không nổi sợi dây? ” Ha ha, bé con, ngươi cũng muốn buộc tóc sao. Bây giờ còn chưa được, chờ ngươi trưởng thành đi.” Cao Mai rốt cục chú ý tới tay nhỏ bé của Vân Tụ huy động, không khỏi bật cười. Cười xong, nhìn dây cột tóc trong tay, Cao Mai không khỏi nhớ tới hình ảnh Vân Hàm Phong thật lâu trước kia. Lâm vào trầm tư, nàng nói với con trai :” Tả Ý , phụ thân ngươi thật lâu trước kia đều dùng dây cột tóc. Tóc luôn chặt chẽ buộc ở sau người. Sau lại không biết khi nào thì không thấy hắn dùng nữa, rốt cuộc là thời điểm nào chứ ?…… Ai, nghĩ không ra, dây cột tóc này tặng cho hắn cũng không biết hắn có dùng hay không?” Cao Mai do dự nhìn dây cột tóc. Dù sao nàng nghĩ muốn tặng một vật mà trượng phu sẽ luôn mang theo trên trên người, chứ không phải một vật vô dụng không dùng đến. Tuy lời Cao Mai nói là vô tình nhưng ở trong lòng Vân Tả Ý lại nhấc lên sóng gió động trời. Khi nào sao ?…… Một hình ảnh theo chỗ sâu trong trí nhớ hiện ra —- vẫn còn trẻ con, mỗi khi hắn bị người nọ ôm, hắn đều muốn sờ lấy tóc người nọ. Vừa mới bắt đầu vài lần thì khá khó khăn, bởi vì tóc người nọ đều được bó buộc cẩn thận tỉ mỉ ở sau lưng; rồi không biết từ lúc nào, hắn không cần giương tay cũng rất dễ dàng quơ được tóc. Mà người nọ cũng luôn cúi đầu cười nhìn hắn cho đã mắt, tóc của người nọ tựa hồ từ đó về sau cũng không thấy buộc lên nữa…… ” Tả Ý ca ca…… Tả Ý ca ca……” ” A, Phương Tuyết, có việc sao?” Vân Tả Ý đột nhiên tỉnh lại. ” Tả Ý ca ca? Huynh suy nghĩ gì đến nhập thần như vậy?.” Phương Tuyết hồ nghi nhìn Vân Tả Ý , chợt nhanh vãn trụ cánh tay Vân Tả Ý. ” Suy nghĩ nên tặng cho phụ thân lễ vật gì, ngươi nghĩ ra chưa?” Vân Tả Ý ổn định một chút cảm xúc, bình tĩnh nói. Phương Tuyết nghe Vân Tả Ý hỏi, lập tức lộ ra tươi cười ngọt ngào:”Muội đã sớm nghĩ ra rồi, hai chúng ta kết hợp tặng cho ba ba một lễ vật, ba ba nhất định sẽ cao hứng.” Nói xong lộ ra tươi cười chờ mong khích lệ. Vân Tả Ý miễn cưỡng cười cười, bất quá trong lòng có dự cảm, phụ thân thu được lễ vật chung của hai người không nổi trận lôi đình mới là lạ. Cao Mai cuối cùng quyết định không tặng dây cột tóc cho Vân Hàm Phong, nhưng thấy cháu trai bảo bối thích như thế nên mua cấp cho Vân Tụ chơi. Bất quá nàng không có trực tiếp giao cho Vân Tụ mà là cho Vân Tả Ý bởi vì lo lắng bảo bối còn quá nhỏ, cầm chơi một mình dễ bị thành tự siết cổ mình. Cao Mai mới mua xong sợi dây, liền thấy được một quý phu nhân khác : Thôi thị tập đoàn Thôi phu nhân. Các phu nhân bình thường luôn vài ngày liền tụ tụ họp họp. Này không phải các nàng cố ý làm thế, mà là địa phương dành cho các quý phu nhân thật sự khá ít, bình thường chỉ dự các yến hội sang trọng. Tại đây các phu nhân có khả năng làm gì chứ, đương nhiên chính là so sánh với nhau : so với về quần áo, so về trang sức, so về các tin tức nghe thấy, so về chồng và con…. Đương nhiên, Cao Mai luôn là người nổi bật trong nhóm phu nhân. Dựa vào điều kiện của nàng, rất ít người có thể vượt quá nàng. Duy nhất làm cho nàng bất mãn chính là tuy mỗi người đều biết nàng có một trượng phu vô cùng tuấn mỹ cùng đứa con tuyệt sắc, nhưng hai người đều là đại nhân vật hơn nữa không có hứng thú với yến hội, cơ hồ chưa từng cùng nàng tham gia yến hội. Mất cơ hội hảo hảo thể hiện với mọi người, đến khi có con dâu Phương Tuyết xinh đẹp thì tình huống mới tốt hơn, nhưng nàng luôn bất mãn vì không thể đem chồng con ra khoe . Hôm nay, cơ hội rốt cục đến rồi.