” Vân Vũ Chí , đây là bản báo cáo người cần chuẩn bị, giữ ký nhé, nếu để mất thì phiền toái đấy.” Một cô gái xinh đẹp bước nhanh đuổi theo thiếu niên phía trước. Thật là, Vân tiểu tử này làm sao vậy, ngay cả bản báo cáo cũng chưa lấy đã đi, mỗi lần đều cấp như vậy, hay là muốn đi hẹn hò với bạn gái? ” Cám ơn.” Lễ phép nói lời cảm tạ, Vân Vũ Chí bước nhanh đi ra ngoài. Đại ca tối hôm qua không trở về. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng từ khi có tiểu quỷ Vân Tụ, đại ca mỗi đêm đều về nhà rất đúng giờ. Tối hôm qua vì sao không trở về, đã xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ như vậy, Vân Vũ Chí càng bước nhanh hơn. Vân Vũ Chí đi thẳng đến phòng Vân Tả Ý. Ách? Sao ông ta lại ở đây? Rất xa đã nhìn đến một bóng người đứng trước cửa phòng đại ca, đến gần xem, Vũ Chí mới phát hiện cư nhiên là Vân Hàm Phong . Không thể không nói tại nhà này, Vân Vũ Chí thật sự không có nhân duyên. Trừ bỏ Vân Tả Ý , những người khác hắn một người cũng không nguyện tiếp xúc, kể cả mẹ ruột Uyển Văn. Do dự một lát, vẫn là ý tưởng muốn biết tình hình Vân Tả Ý chiếm thượng phong, Vân Vũ Chí không cố ý tránh đi như dĩ vãng, mà lập tức đến trước mặt Vân Hàm Phong. ” Phụ thân.” Vân Hàm Phong lạnh lùng nhìn Vân Vũ Chí, đôi mắt băng lam im lặng hỏi hắn vì sao xuất hiện ở đây. Vân Vũ Chí cố nén bị ánh mắt không hề tình cảm kia nhìn không được tự nhiên, mở miệng hỏi:” Đại ca ở bên trong sao?” ” Có chuyện gì?” Vân Hàm Phong rốt cục ra tiếng. ” Đại ca tối hôm qua không trở về, ta nghĩ xem hắn.” Vân Hàm Phong hơi động tâm. Hắn đã một ngày không thấy được Ý nhi. Tuy rằng vẫn thủ tại chỗ này, nhưng Ý nhi căn bản không cho hắn đi vào, có lẽ hiện tại nương nhờ Vân Vũ Chí mà vào xem Ý nhi một cái. Trầm ngâm một lát, Vân Hàm Phong rốt cục nghiêng thân mình tránh ra. Vân Vũ Chí vội vàng đi lên trước, bình phục lại tâm tình sau mới bắt đầu gõ cửa. Nhưng gõ nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, đành phải mở miệng kêu:” Đại ca, đại ca ngươi ở đâu, ta là tiểu Vũ……” Lần này không làm cho Vân Vũ Chí chờ lâu, cánh cửa cản trở Vân Hàm Phong suốt một ngày rốt cục mở ra. ” Ý nhi ” Rốt cục gặp được Vân Tả Ý, Vân Hàm Phong trong lòng vui vẻ, vội vàng đánh giá Vân Tả Ý từ trên xuống dưới, chỉ sợ hắn nằm trong phòng một ngày phát sinh bệnh gì. Lúc này Vân Tả Ý mặc chỉnh tề, trừ bỏ sắc mặt còn chút tái nhợt mặt khác đều như bình thường . ” Tiểu Vũ, tìm ta có chuyện gì?” ” A, không có gì, bởi vì đại ca đêm qua không trở về, cho nên đến xem ngươi.” Vân Tả Ý động tác cứng ngắc một chút, sau đó rất nhanh hồi phục lại :” Ngày hôm qua công việc hơi nhiều cho nên buổi tối không trở về.” ” Ra thế. Đại ca, sắc mặt của ngươi thật không tốt, có phải bị bệnh hay không?” Vân Vũ Chí lo lắng nhìn Vân Tả Ý. ” Không có, chẳng qua tối hôm qua làm việc quá khuya, không ngủ được mà thôi.” Vân Tả Ý vừa nói vừa hướng vào trong phòng đi. Vân Vũ Chí tự nhiên đuổi kịp, mà vẫn bị Vân Tả Ý bỏ qua một bên: Vân Hàm Phong, do dự một chút cũng đi vào. ” Đại ca ngươi làm gì làm việc liều mạng như vậy, về sau nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nhiều.” Vân Vũ Chí không có nghi ngờ, chỉ ảo não Vân Tả Ý không hiểu chiếu cố bản thân, thầm hạ quyết tâm phải sớm một chút tiếp nhận chuyện Vân thị, để cho đại ca có thể thoải mái một chút. Đối với đệ đệ duy nhất quan tâm, Vân Tả Ý trước sau như một cười nhợt nhạt:” Muốn uống gì không tiểu Vũ?” ” Không cần, ta không khát.” Vân Vũ Chí cự tuyệt, khóe mắt miết đến Vân Hàm Phong đứng yên một bên vẫn trầm mặc không nói, âm thầm kỳ quái: hôm nay làm sao vậy, trước kia cho dù đại ca cùng phụ thân không nhiều lời nhưng cũng lên tiếng kêu gọi a. Hôm nay không biết có phải hắn lỗi giác hay không, tóm lại dường như đại ca cố ý xem nhẹ phụ thân. Vân Vũ Chí ngồi một lúc thì đã bị Vân Tả Ý tìm lý do tống xuất. Khi bóng dáng Vân Vũ Chí biến mất , nơi này biến thành chỉ có phụ tử hai người bọn họ. ” Ngươi cũng nên đi ra ngoài.” Vân Vũ Chí đi rồi, Vân Tả Ý ngữ khí không khách khí, vừa ra khỏi miệng chính là lệnh đuổi khách. ” Ý nhi ……” ” Ta muốn nghỉ ngơi, phụ thân, thỉnh ngài quay về.” hai chữ “Phụ thân” nói nghiến răng nghiến lợi. Vân Hàm Phong ở thời điểm hai chữ “phụ thân” đi ra, đã thỏa hiệp cúi đầu xuống. Hắn biết hắn tổn thương Ý nhi quá lớn. Ý nhi hiện tại không tha thứ hắn là chắc chắn. Bất quá hắn cũng không tuyệt vọng, bởi vì hiện tại mọi thứ đều đã sáng tỏ. Hắn sẽ không bao giờ nữa băn khoăn, thời gian sống còn lại của hắn đều sẽ dùng để theo đuổi Ý nhi , lấy được Ý nhi tha thứ…… Vân Tả Ý thấy đôi mắt Vân Hàm Phong dường như đột nhiên sáng ngời rất nhiều, không biết vì sao rùng mình một cái. ” Ta trước đi ra ngoài, có việc gọi ta.” Lưu lại câu giống như hôm qua, Vân Hàm Phong đi ra ngoài. Vân Tả Ý không biết tia sáng ngời trong mắt Vân Hàm Phong chính là đỉnh đỉnh ý chí chiến đấu. Hai người đều không có chú ý tới trong một góc khuất, một ánh mắt mang theo hận ý vẫn đi theo Vân Hàm Phong …… ……