” A, không có việc gì. Tiểu Vũ, ngươi uống xong rồi còn muốn nữa không ?” Vân Tả Ý bị Vân Vũ Chí kêu hoàn hồn, hơi chột dạ cố chuyển chủ đề. Thấy Vân Vũ Chí đã uống hết nước liền cầm đổi ly khác, không hề để ý đến vẻ mặt Vân Vũ Chí rõ ràng muốn cự tuyệt. Ai, Vân Vũ Chí thực ủy khuất cầm lại ly đầy nước. Hắn rõ ràng đã không muốn uống nữa…… ” Cốc cốc cốc……” Ai còn đến vào giờ này chứ ? Vân Tả Ý nghi hoặc đi mở cửa. ” Đại thiếu gia, lão gia phân phó đưa tiểu thiếu gia về.” Người hầu mang Vân Tụ đi đổi tã khom người nói. A! Thiếu chút nữa đã quên. Vân Tả Ý tiếp nhận trẻ con đáp:”Ừ, ngươi có thể đi rồi.” “Vâng.” phụ nhân thi lễ rồi xoay người rời đi. …… Vân Tả Ý ôm trẻ con trong tay, nghĩ đến phụ thân của vật nhỏ còn đang trong phòng. Thực xảo đâu. Cha con hai người đều ở trong này. Vân Tả Ý ôm bé trở lại phòng, nhìn Vân Vũ Chí đang ngồi ngay ngắn tại chỗ, rất hưng trí cao giọng nói :” Tiểu Vũ, ngươi xem ai tới nè?” Vân Vũ Chí ngẩng đầu, vừa nhìn thấy rõ đồ vật trong lòng Vân Tả Ý, trong nháy mắt tươi cười tắt đi, nhưng lập tức lại lần nữa cười lên, tốc độ mau tựa như cái gì cũng không phát sinh. Vân Tả Ý bởi vì vẫn cúi đầu nhìn bé con trong tay, cho nên không phát hiện. “A, tiểu Vũ ngươi xem, tiểu tử kia tỉnh.” Vân Tả Ý giơ bé đến trước mắt Vân Vũ Chí. Vân Vũ Chí mặt mang tươi cười nhìn, không có trả lời. Kỳ thật đây là lần đầu tiên hắn gần gũi tiếp xúc đứa nhỏ này. Trước kia tuy rằng cũng gặp qua vài lần, nhưng do hắn cùng Cao Phương Tuyết gặp nhau là ghét, cho nên mỗi lần đều vội vàng nhìn lướt qua, thậm chí có hai lần căn bản ngay cả xem cũng chưa xem. ” Tiểu Vũ, hắn lớn lên rất giống ngươi đúng không?” Vân Vũ Chí nghe xong Vân Tả Ý nói, cũng cúi đầu lưu ý quan sát: Ừ, giống nhau đôi mắt màu lam cùng mái tóc màu lam, ngũ quan cũng tương tự…… Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật sự rất giống, bất quá vẫn là có bóng dáng nữ nhân kia. Trong mắt Vân Vũ Chí, gương mặt trẻ con đang tò mò trợn tròn mắt loạn xem chung quanh dần dần cùng khuôn mặt nữ nhân kia dung hợp thành một. Xuy, Vân Vũ Chí chán ghét ly khai tầm mắt. ” Tiểu Vũ?” Vân Tả Ý nhận thấy động tác Vân Vũ Chí , nghi hoặc ngẩng đầu hỏi. Vân Vũ Chí cẩn thận che dấu chán ghét của mình, đột nhiên vỗ cái trán nói:” A, đại ca, ta còn có chuyện chưa làm xong, ta nghĩ ta hẳn nên đi rồi.” Không thể đứng trước mặt đứa nhỏ thời gian lâu, lấy sự mẫn tuệ của đại ca, hắn không thể cam đoan chính mình che dấu tình tự được bao lâu . ” Thực cấp sao?” “Vâng” Vân Vũ Chí cúi đầu đáp nhẹ. ” Vậy ngươi trước hết đi thôi, nhớ rõ đến nhà ăn dùng bữa tối nhé.” ” Vâng , nhất định đi.” …… Khi Vân Vũ Chí đi rồi, Vân Tả Ý dừng lại hành động đùa với cục cưng, trầm mặc xuống…… Tiểu cục cưng mở to đôi mắt ngập nước kỳ quái nhìn người đang bồi giỡn với mình. Di, như thế nào không chơi nữa, ta còn nghĩ muốn chơi a, vừa mới hảo hảo vui lắm mà? Vì sao không chơi với ta? Ta còn muốn ngoạn…… Nghĩ nghĩ, cục cưng bốc đồng khóc đi ra, trong đôi màu lam ngập nước kia cũng nhanh chóng chế ra một giọt nước mắt. ” A, Sao lại khóc rồi ? ” Vân Tả Ý vội vàng luống cuống tay chân, hống. Cục cưng nhìn người kia đang vội vàng, cảm thấy được rất thú vị, nghĩ đến hắn là đang cùng mình ngoạn trò chơi mới nên dần dần cũng ngừng khóc, một lần nữa cười khanh khách lên. Vân Tả Ý nhìn vật nhỏ cười phi thường vui vẻ, bất giác thở ra nhẹ nhỏm. Thật là, như thế nào động bất động liền khóc a, một chút cũng không giống nam nhi, bất quá cùng tiểu Vũ trước đây thật đúng là y chang nhau. Vân Tả Ý hơi bất mãn đung đưa vật nhỏ trong tay làm hắn cười đến vui vẻ. Tiểu đứa ngốc, còn cười vui vẻ như vậy, ngươi cũng chưa phát hiện cha ruột của ngươi không thể nào thích ngươi sao…… Ai! về sau chậm rãi sửa đi, phải khiến cho tiểu Vũ lập tức nhận ngươi là hơi khó khăn…… Bé con như trước hồi đáp lại Vân Tả Ý bằng tiếng cười rộn rã như chuông bạc…… …… …… Bữa tối, tất cả thành viên Vân gia đều đến đông đủ. Vân Tả Ý nhìn quét một lượt cả bàn. Ừ! Tuy rằng không phải hoàn toàn như một nhà hòa thuận, nhưng theo nhận xét cá nhân, nhiều người cùng tụ tập với nhau thế này so với kiếp trước luôn ăn một mình tốt hơn nhiều lắm…… Bữa tối ăn thực bình thản, giống như mọi ngày. Cao Mai thường thường hướng Vân Hàm Phong xum xoe một hai câu không nặng không nhẹ đả kích Uyển Văn, sau đó thưởng thức Uyển Văn sắc mặt khó coi, tiếp tục tao nhã dùng cơm. Vân Vũ Chí cùng Cao Phương Tuyết thỉnh thoảng thâm tình liếc nhìn Vân Tả Ý, sau đó khi ánh mắt hai người gặp nhau sẽ dùng ánh mắt chém giết nhau một phen. Oán khí cùng sát khí kia thật làm cho người ta lạnh khiếp người. Muốn nói hai người có duy nhất chỗ giống nhau chính là thời điểm Phương Tuyết nhìn Vân Tả Ý không chút nào che dấu biểu đạt tình ý, mà Vân Vũ Chí rất phi thường bí mật và thật cẩn thận cũng nhìn chăm chú Vân Tả Ý. Hắn phải cam đoan ánh mắt của mình giấu diếm được mọi người . Vân Tả Ý thì luôn cúi đầu uy tiểu bảo bảo. Vân Hàm Phong vẻ mặt bí hiểm, chỉ khi tầm mắt chuyển qua Vân Tả Ý mới thoáng biến nhu hòa…… …… Thật là một bữa tối phi thường, phi thường bình thường a……