Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 118
” A, nguyên lai là người nhà của công tử ……” Đại Ngưu đầu tiên là nhức đầu, sau đó đột nhiên phản ứng lại, vội vàng hỏi ” Vậy công tử phải đi sao?”
Vân Tả Ý trong lòng có chút lưu luyến, chợt thấy trên tay căng thẳng, vẫn là chậm rãi gật gật đầu.
” Như vậy a. Thế công tử về sau có thời gian nhất định phải tới xem Đại Ngưu nha……” Đại Ngưu không tha nói.
“Nhất định rồi.” Vân Tả Ý khẳng định đáp án.
” Đúng rồi, Tiểu ca đâu? Tiểu ca đi đâu? Hắn cũng cùng đi sao?” Đại Ngưu đột nhiên nhớ tới Ảnh .
“Ừ, Ảnh Nhất cũng cùng đi.” Vân Tả Ý nhìn Đại Ngưu, mở miệng kêu:” Ảnh Nhất.”
Nhìn Ảnh Nhất xuất hiện trước mặt, Đại Ngưu vui sướng , Vân Tả Ý thần sắc phức tạp, cuối cùng chỉ nói:” Ảnh Nhất, ngươi cùng Đại Ngưu chào từ biệt đi.”
“Vâng.”
Ảnh Nhất đáp xong, xoay người nhìn Đại Ngưu.
” Tiểu ca……” Đại Ngưu không biết nên nói gì cho tốt. Hắn từ nhỏ ăn nói vụng về, vì thế trước đó vài ngày đều bị Lý Thính Toàn khi dễ. Hắn chưa một lần nào giống như hiện tại hy vọng mình có thể biết ăn biết nói, chứ không khó khăn như bây giờ, một câu chào từ biệt cũng nặn không ra .
Ảnh Nhất không khác Đại Ngưu bao nhiêu, lần đầu tiên đối mặt loại chuyện này hắn căn bản nghĩ không ra nên nói lời gì. Cuối cùng đành phải đi ra phía trước vỗ vai Đại Ngưu vài cái thật mạnh.
” Tiểu ca……” Đại Ngưu ánh mắt đã đỏ lên, lại vẫn nở nụ cười đỉnh đạc ” Tiểu ca, hắc…… Tiểu ca……”
……
Cùng Đại Ngưu chào nhau xong, Ảnh Nhất che dấu liếc nhìn bàn tay Vân Hàm Phong và Vân Tả Ý nắm nhau. Mặt không chút thay đổi hướng Vân Tả Ý hành lễ rồi thân ảnh chợt lóe lại biến mất. Thân pháp kia, ở đây trừ bỏ Vân Hàm Phong, mọi người đều chỉ thấy hoa mắt. Vài đội viên sưu tầm nhịn không được hưng phấn nghị luận với nhau, đơn giản bàn luận về vũ kỹ của Ảnh Nhất đã đạt tới trình độ nào.
……
Từ lúc Vân Hàm Phong và Vân Tả Ý ra khỏi phòng , Lý Thính Toàn liền nhìn chằm chằm hai người không chuyển mắt, giống như muốn chứng minh quan hệ phụ tử của họ ? Bất quá hắn nhìn như thế nào cũng không thấy giống. Một người tóc đen mắt đen, một người tóc lam mắt lam, tuy rằng tướng mạo đều tuấn tú thuộc dạng hiếm thấy, nhưng không có một chút chỗ tương tự.
Nhưng mặc kệ hắn nhìn giống hay không giống, người nọ cũng bị phụ thân đột nhiên toát ra tới này cấp mang đi. Nhìn người nọ đã nói xong lời từ biệt, đang chuẩn bị rời đi, Lý Thính Toàn một mình buồn bực. Đột nhiên hắn nhớ tới điều gì. Đúng rồi, hắn sao lại quên chuyện này chứ, thiếu chút nữa liền mệt lớn.
Vân Tả Ý nhìn Lý Thính Toàn đột nhiên nhảy ra ngăn chặn đường đi, nghi hoặc nhíu mày, chẳng lẽ hắn cũng có lời từ biệt muốn nói sao ?
” Khụ, Vân đại thiếu tựa hồ đã quên đi? Lão nhân gia ngài đáp ứng giúp ta làm một sự kiện còn chưa thực hiện đâu.” Lý Thính Toàn chậm rì rì mở miệng.
Bị Lý Thính Toàn nhắc nhở, Vân Tả Ý lập tức nhớ lại. Lúc trước hắn lưu lạc Liêm phủ, Ảnh Nhất tìm không thấy hắn, đành phải kính nhờ Lý Thính Toàn đến hỗ trợ tra tìm, điều kiện chính là vì Lý Thính Toàn làm một chuyện, nhưng Lý Thính Toàn vẫn chưa cho biết làm chuyện gì. Chuyện này đã bị hắn dần dần phai nhạt.
Vân Hàm Phong đăm chiêu nhìn Lý Thính Toàn, nghiêng đầu hỏi Vân Tả Ý :” Chuyện gì?”
Vân Tả Ý thầm nghĩ ‘tệ rồi’, hắn như thế nào đã quên phụ thân còn bên cạnh chứ? Bởi vì dấu diếm Vân Hàm Phong chuyện Liêm phủ, cho nên Vân Tả Ý lúc này hoàn toàn không biết nên nói sao mới tốt.
Cũng may Vân Hàm Phong thấy Vân Tả Ý vẻ mặt gặp nạn, không có tiếp tục hỏi, chỉ vứt cho Lý Thính Toàn một quả cầu bằng kim chúc màu bạc, mặt trên có khắc chữ Vân, lóe lam quang, nói ” Về sau có việc cứ đến địa phương có đồ án, đây là tín vật, sẽ có người giúp ngươi làm tốt sự kiện kia.”
Lý Thính Toàn nhìn đồ án trên tiểu cầu. Thiệt hay giả a ? Sao hắn chưa từng gặp qua địa phương nào có loại đồ án này ? Sẽ không hãm hại người chứ, lời này Lý Thính Toàn không nói ra bởi vì hắn tin tưởng lời nói của cường giả. Cường giả không tất yếu gạt người, mà hiển nhiên nam nhân trước mặt chính là một cường giả.
Lý Thính Toàn cầm tiểu cầu cười cười xem như tiếp nhận rồi lời Vân Hàm Phong nói, cố ý bỏ qua tên ‘hỗn đản’ đã muốn xoay người rời đi theo nam nhân kia, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu tiểu cầu: nó làm bằng chất liệu gì ta ? Dường như là kim chúc, nhưng sao còn có lam quang chứ? Không nghĩ ra, nhưng quả thật trông rất được a……
Ân, chất liệu thực cứng rắn, không biết cùng Thu Hoành Bảo Kiếm của hắn so sánh, đồ nào lợi hại hơn ? Quên đi, hắn luyến tiếc lấy bảo kiếm đến thử vật này, nếu bảo kiếm hắn bị gãy biết tìm ai đòi lại a.
Tiểu cầu thật tinh xảo, đồ án cũng khá kỳ quái, dường như là văn tự, nhưng có thể là dấu hiệu của gia tộc hoặc môn phái. Lý Thính Toàn tinh tế vuốt ve văn tự “Vân” thông dụng của liên minh, vừa tự cân nhắc: Cũng không biết với chất liệu cứng như vậy bọn họ phải mất bao tâm tư mới khắc lên đồ án, xem ra tiểu cầu là vật vô giá, về sau nếu phát hiện tiểu cầu vô dụng thì có thể đem bán kiếm kha khá tiền.
Lý Thính Toàn nhìn tiểu cầu, đột nhiên nở nụ cười gian : hơn nữa kích thước lớn nhỏ của tiểu cầu vừa lúc phù hợp tương tự đồ vật gia tăng tình thú dạy dỗ nam sủng của một số người. Nếu hắn bán nó, những quan lại phú quý hẳn sẽ tranh ngươi chết ta sống mua nó.
Chờ Lý Thính Toàn nghĩ xong công dụng của tiểu cầu, hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện bọn người Vân Hàm Phong và Vân Tả Ý đã sớm ly khai, bóng dáng không thấy.
Lý Thính Toàn ngơ ngác nhìn tiền phương không một bóng người… Thật lâu sau, có chút cô đơn cúi đầu, oán hận nói thầm: hỗn đản……
……
……
Vân Hàm Phong mang theo Vân Tả Ý bay nhanh về tới phi thuyền. Đoàn người Vân Hàm Phong dừng lại trên tinh cầu không đến nửa ngày thời gian lại trở về vũ trụ.
Thời điểm mỗi người tới đều một mình lái một phi thuyền loại nhỏ. Mỗi phi thuyền loại nhỏ nhiều nhất chỉ chở được hai người. Vân Tả Ý tự nhiên là cùng Vân Hàm Phong trên một phi thuyền. Ảnh Nhất cùng Diệp Đàn xài chung một chiếc.
Phi thuyền sau khi bay lên vũ trụ, liền ấn chế độ bay tự động, hoàn toàn không cần người lo lắng điều khiển, vì thế trong phi thuyền bị lâm vào trầm mặc.
……
Thật lâu sau……
” Vì sao không hỏi ? ” Vân Tả Ý dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.
” Vì sao muốn hỏi? ta tin tưởng Ý nhi . Ý nhi không nghĩ nói vậy không cần phải nói.” Vân Hàm Phong bình tĩnh đáp, giống như đây là chuyện rất bình thường.
” Phụ thân……” Vân Tả Ý giương mắt nhìn Vân Hàm Phong , trong lòng dâng trào ấm áp, nửa ngày vẫn nói không nên lời.
“Ừ, có ta.” Vân Hàm Phong thừa dịp bảo bối của hắn cảm động, trong nháy mắt nhanh tay ôm vào lòng, hảo hảo an ủi cộng thêm sỗ sàng.
Có điều hắn chỉ nói không hỏi Ý nhi chứ không nói sẽ không âm thầm đi thăm dò nha. Trước kia có lẽ hắn sẽ không điều tra, nhưng hiện tại đã bất đồng. Hắn đã quyết định độc chiếm Ý nhi. Bảo bối Ý nhi tại tinh cầu không có hắn đợi lâu như vậy, nếu trong khoảng thời gian này bị người khi dễ hoặc là có tân tình địch thì không được rồi. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ, phải tra đích đáng ngoài tên Lý Thính Toàn còn có những ai đã tiếp xúc với bảo bối.
……
” Phụ thân tính toán ở Mê Lưu phát triển sao? ” Vân Tả Ý nghĩ đến Vân Hàm Phong lúc trước nói chuyện với Lý Thính Toàn nên hỏi.
” Đúng vậy.”
” Vậy phụ thân giúp ta chiếu cố Đại Ngưu một chút.” Vân Tả Ý đề xuất. Đại Ngưu là bằng hữu của hắn cùng Ảnh Nhất, bất quá Đại Ngưu chỉ là một tiều phu bình thường, không có võ công cũng không có quyền không có tiền, cá tính lại hàm hậu thành thật, tại tinh cầu mà pháp luật còn chưa kiện toàn thực dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vân Tả Ý thật sự không nghĩ lần sau nghe tin về Đại Ngưu cũng là nghe tin bất hạnh.
” Ừ. Hắn là bằng hữu của Ý nhi, lại cứu Ý nhi. Dù Ý nhi không nói, ta cũng sẽ chiếu cố hắn.” Vân Hàm Phong vỗ về tóc Vân Tả Ý, nói.
Vân Tả Ý không có phát giác, Vân Hàm Phong từ lần này về sau đã không hề xưng hô chữ ‘phụ thân’, mà dùng ‘ta’. Tuy rằng trước kia Vân Hàm Phong rất ít xưng hô ‘phụ thân’, nhưng chung quy vẫn có. Lần này từ đầu tới đuôi chưa hề dùng quá một lần.
” Phụ thân, ngươi cảm thấy tài nguyên du lịch của Mê Lưu thế nào?”
Vân Hàm Phong nghe được hai chữ ‘du lịch’, ánh mắt hơi hơi nheo lại, cố tình Vân Tả Ý không chút cảnh giác vẫn vẻ mặt tò mò lắng nghe.
Vân Hàm Phong vuốt nhẹ một làn tóc dài trong tay, cảm thụ cảm giác tê dại khi tóc lướt qua kẻ tay, không chút để ý đáp:” Cũng không tệ lắm.”
” Thật vậy chăng? Vậy phụ thân mau cho ta xem cảnh tượng tổng quát của Mê Lưu đi.” Vân Tả Ý đã hoàn toàn lâm vào trạng thái công tác, vẻ mặt hưng phấn hỏi, hoàn toàn không chú ý tới tâm tình người nào đó có chút không đúng.
Ngươi nầy, còn dám đề đến… du lịch chết tiệt kia……
“A” Vân Tả Ý đột nhiên cảm thấy da đầu đau xót, mày không khỏi nhíu lại.
“Sao thế Ý nhi, ta lạp đau ngươi sao?” Vân Hàm Phong chú ý tới dị trạng của Vân Tả Ý, vội vàng buông ra làn tóc, ảo não không thôi.
” Không có gì, chỉ hơi đau thôi, hiện tại đã tốt lắm.” Kỳ thật chỉ đau một chút, Vân Tả Ý vừa rồi kêu là bởi vì sự tiếp xúc bất ngờ, kinh ngạc hơn là đau đớn. Khi Vân Hàm Phong nhẹ lực tay, Vân Tả Ý đã không cảm giác đau, bất quá nhìn thấy Vân Hàm Phong dáng vẻ khẩn trương, Vân Tả Ý cảm thấy phụ thân chuyện bé xé ra to, đồng thời cũng thấy ấm áp.
Vân Hàm Phong đau lòng nhẹ nhàng ấn xoa cho Vân Tả Ý, trong lòng tự trách không thôi. Hắn sao có thể bị thương Ý nhi chứ, lần sau nhất định phải chú ý. Người trước mắt này, dù là một sợi tóc của hắn, mình đều tiếc thương……
……
Trải qua nho nhỏ phong ba kia, chuyện du lịch đã hoàn toàn bị hai phụ tử quăng ra sau đầu. Từ phát hiện Vân Tả Ý đến lúc bay trở lại đại phi thuyền cần thời gian bảy ngày. Nói cách khác tại bảy ngày ,trong phi thuyền nhỏ chỉ có thế giới của hai người bọn họ……
……
……
Trở lại tinh cầu Vân Tả Ý vừa mới rời đi.
Lúc này
Lý Thính Toàn cũng chào từ biệt Đại Ngưu, đang dùng khinh công làm công cụ chạy đi, hướng về Thính Vũ Lâu.
Lúc này trời đã tối . Ánh trăng nhu hòa cấp không gian một tầng ngân quang thật là đẹp. Dưới ánh trăng đẹp như thế, chỉ thấy hắn nhảy từ nơi này đến nơi khác, tư thái nhẹ nhàng, động tác lưu sướng, một thân áo trắng, tay áo dài phiêu phiêu làm cho người ta nghĩ đến gặp được tiên nhân. Chính là lúc này, tiên nhân lại đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng từ giữa không trung ngả xuống. Tiếng kêu kia có thể dọa câm nín trẻ em nhõng nhẽo khóc giữa đêm khuya……
Sau một lúc lâu.
Từ trong bụi cỏ rậm rạp, một bàn tay thong thả vươn ra. Vốn bàn tay trắng nõn bị ánh trăng thảm đạm chiếu vào tái nhợt, làm cho người ta rợn hết gân cốt, thực dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh khủng bố ….
Thật lâu sau
Trong bóng đêm vang lên một giọng nam khàn khàn. Âm thanh kia vô cùng phẫn hận cùng mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi :” Họ…… Vân……, ngươi…… ngoan……. từ nhỏ…… đau khổ… phải không?…… Cha ngươi…… bài bạc thành tính…… cuối cùng bán đất… bán nhà… phải không?…… từ nay về sau…… về sau…… Ta… Thính Vũ Lâu…… cùng…… ngươi…… Không…… chung ……đường……”
……
……
Lại quay về vũ trụ.
” Ý nhi ……”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
112 chương
17 chương
13 chương