Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 103
Vân Tả Ý vẫn trợn tròn mắt thẳng đến hừng đông.
Khi Liêm Ti đẩy cửa vào liền bất ngờ bị bao vây trong đôi mắt đen như mực ấy. Hắn sửng sốt một hồi mới từ màu đen tuyền kia thoát ra, lập tức nghĩ tới kế hoạch của mình, trên mặt bày ra vẻ quan tâm, bước nhanh đi đến bên giường, thân thiết hỏi:
” Ngươi rốt cục tỉnh, có khó chịu gì không?” Vừa hỏi hắn vừa âm thầm đánh giá thiếu niên, trong lòng trào phúng nói: quả nhiên, trúng độc xà không được cứu trị vẫn có thể khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy quá sơ hở hay sao, hay là ngươi không cần để ý sơ hở này?…… Tại đây một khắc, Liêm Ti càng thêm kiên định Vân Tả Ý là gian tế được người phái tới.
Ách, Vân Tả Ý có chút kinh ngạc nhìn đột nhiên xuất hiện người xa lạ. Bọn họ nhận thức sao? Quan tâm như vậy có phải hơi quá mức hay không? Đột nhiên Vân Tả Ý biến sắc, mở miệng nói :”Gương.”
Hử ? Đã muốn đoán qua vô số loại phản ứng sẽ có của thiếu niên, Liêm Ti vẫn bị Vân Tả Ý gây kinh ngạc, đầu óc hoàn toàn không thể lý giải. Hắn hiện tại có khả năng lớn nhất không phải nên bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, tranh thủ đồng tình sao? Hoặc là giả bộ mất trí nhớ hay giả ngu đều có thể a, như thế nào liền hỏi tìm gương ? Chẳng lẽ đối với người này, dung mạo bản thân đã vượt qua hết thảy sao?
Tuy rằng trăm tư không được giải, nhưng Liêm Ti vẫn cho người đi lấy gương đến. Hắn cũng rất muốn biết thiếu niên đang đùa trò xiếc gì, sự tình dường như càng thú vị……
Gương không lâu đã đưa tới trước mặt Vân Tả Ý. Vân Tả Ý khẩn cấp tiếp nhận. Tuy rằng gương làm bằng đồng, cũng nhìn không thật rõ ràng, nhưng vẫn có thể làm cho hắn thấy rõ tướng mạo. Hô, Vân Tả Ý vừa rồi tim đập nhanh kịch liệt rốt cục bình tĩnh xuống. May mắn, mình không phải lại xuyên qua.
Kiếp trước hắn không có gì vướng bận, sau khi sống lại cũng không có cảm giác gì, nhưng một đời này hắn còn nhiều vướng bận lắm. Hắn không dám tưởng tượng đến ngày không bao giờ nữa có thể nhìn đến phụ thân, không bao giờ nữa có thể nhìn thấy tiểu Vũ……
Vân Tả Ý đột nhiên nhận thấy bên mình có một ánh mắt mang theo nghiên cứu nghiền ngẫm. Ngẩng đầu nhìn mới phát hiện nam nhân vẫn đứng ở bên cạnh quan sát hành động của hắn. Nhớ tới hành vi vừa rồi, Vân Tả Ý không khỏi có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng mở miệng hỏi:” Xin hỏi, nơi này là?”
Liêm Ti trong lòng ám phúng: như vậy mới bình thường, hiểu rõ tình huống để quay lại mục đích. Liêm Ti biểu tình biến thành lo lắng, hắn thân thiết nhìn chăm chú vào Vân Tả Ý nói:
” Công tử ngươi tỉnh rồi. Ta nhìn thấy công tử hôn mê ở ven đường liền mạo muội đem công tử trở về nhà. Công tử đã muốn hôn mê rất nhiều ngày, hiện tại cảm giác thế nào?”
Vân Tả Ý nghe xong Liêm Ti nói, tổng cảm giác có chút không đúng, hắn rõ ràng không có lý do hôn mê lâu như vậy a. Theo ý tứ nam tử nói, hắn cũng không biết chính mình vì sao lại hôn mê lâu như vậy. Không thích hợp, phi thường không thích hợp. Bất quá nam tử trước mặt cứu mình tổng sẽ không sai, tuy rằng lúc ấy mình cũng không cần người cứu. Vân Tả Ý lễ phép hướng nam tử nói lời cảm tạ:” Đa tạ tương trợ.”
” Ha ha, xuất môn ra ngoài ai mà không có chuyện khó khăn chứ, công tử không cần khách khí như vậy.” Liêm Ti thân thiết nói.
Vân Tả Ý nhìn ánh mắt Liêm Ti, tổng cảm thấy trong vẻ thân thiết thiếu điểm gì đó, làm cho hắn không có cảm giác chân thật. Bất quá khi nhìn kỹ lại, phát hiện bên trong trừ bỏ thân thiết, tạp chất gì cũng không có, chân thành đến làm cho Vân Tả Ý cảm thấy hoài nghi bản thân mình đã phạm tội.
Vân Tả Ý ly khai tầm mắt, lại nhẹ giọng nói tiếng :” Cám ơn.” Hắn vốn sẽ không nói nhiều, hơn nữa đối với ngôn ngữ của tinh cầu này không phải rất quen thuộc, nói tự nhiên liền càng ít.
Liêm Ti thấy Vân Tả Ý bình thản phản ánh như vậy thật ngoài ý muốn. Hắn không phải nên khóc lóc kể lể chuyện bi thảm gặp được sao, kỳ quái tới kỳ quái. Cảm thấy không khí hiện tại hơi chút lạnh, Liêm Ti chỉ có thể chủ động khơi mào câu chuyện:” Công tử nhiều ngày chưa ăn cơm, nhất định cảm thấy đói bụng đi.”
Không đợi Vân Tả Ý tỏ thái độ liền quay đầu ra lệnh cho Thanh Diêu vẫn đang đứng phía sau :” Còn không đi chuẩn bị.”
“Vâng.” Thanh Diêu đứng bên cạnh nhìn động tác của gia chủ. Nhìn lâu như vậy, hắn càng xem càng hồ đồ. Chủ tử khi nào thì biến ra biết quan tâm người khác, hơn nữa còn ôn nhu hiền lành? ớn lạnh quá…… Thanh Diêu vội vàng ngăn lại suy nghĩ, vừa lúc nghe được chủ tử sai bảo, bất chấp tất cả vội nhanh chân lĩnh mệnh chạy đi.
Liêm Ti phân phó xong, ôn hòa nói với Vân Tả Ý:” Công tử xin chờ nhé, nếu chiêu đãi không chu toàn xin thỉnh tha lỗi .” Nhận thấy người trên giường thần thái bí mật che dấu một chút nghi hoặc, Liêm Ti cười càng thân thiết hơn.
Vân Tả Ý im lặng. Ngươi cũng biết ngươi chiêu đãi không chu toàn sao, ta đều bị nhanh chết đói đấy.
” Ai nha, xem ta hồ đồ, ta gọi là Liêm Ti, đã trò chuyện lâu như vậy còn không có thỉnh giáo tục danh của công tử.” Liêm Ti đột nhiên vỗ trán, thực ảo não nói.
Người ta đều đã chiêu đãi như vậy, nếu không nói ra tên mình thật rất không lễ phép, nhưng Vân Tả Ý không hiểu sao không muốn nói ra tên thật. Một cái tên mạnh mẽ xâm nhập trong óc, Vân Tả Ý thong dong ngẩng đầu lên, rõ ràng nói ra hai chữ:” Duy Gia.”
” Duy…… Gia……” Liêm Ti nhẹ giọng lập lại một lần, sau đó cười nói:” Tên thực khác biệt a.”
Vân Tả Ý từ chối cho ý kiến.
Lúc này Thanh Diêu bưng cháo vào. Vân Tả Ý tuy rằng rất đói bụng, nhưng chỉ ăn một chén nhỏ liền dừng lại, nếu ăn nữa sẽ ăn chết người.
Liêm Ti ở bên cạnh vẫn dùng ánh mắt thân thiết nhìn Vân Tả Ý. Thấy Vân Tả Ý ngừng lại, cũng không có nói gì, chỉ làm cho Thanh Diêu dọn dẹp đi.
” Công tử ngươi mới vừa tỉnh, thân thể còn không có khôi phục lại, ta sẽ không quấy rầy công tử nghỉ ngơi.” Liêm Ti đứng dậy thi lễ cáo từ.
Vân Tả Ý gật đầu, nhìn theo Liêm Ti ra khỏi phòng.
Nhìn trong phòng không còn bóng người, Vân Tả Ý trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Sao hắn cứ cảm thấy sự tình không đơn giản giống mặt ngoài như vậy chứ ? Hắn xem nhẹ điều gì?
…… Quên đi, dù sao hắn đã hạ quyết tâm chờ thân thể này khôi phục một ít liền lập tức rời đi, Ảnh chắc đang nóng vội đi tìm hắn.
Sau đó Vân Tả Ý lại buồn ngủ, khi tỉnh lại hắn cảm giác tốt hơn nhiều. Tay chân khí lực tựa hồ cũng khôi phục một chút, liền nằm ở trên giường làm một ít vận động nâng tay nhấc chân.
Hai giờ sau Vân Tả Ý rốt cục thành công đứng trên mặt đất, đang thử đi lại thì cánh cửa bị người đẩy ra.
Liêm Ti nhìn Vân Tả Ý ngẩn người, lập tức cười nói:” Duy Gia, chúc mừng a, khôi phục rất nhanh, đã có thể đi lại rồi.”
Vân Tả Ý nhìn hắn không nói gì. Hắn không gõ cửa sao ? Lập tức lại bất đắc dĩ nghĩ đây là nhà của hắn, hắn không gõ cửa là quyền của hắn.
” Duy Gia, ta là vội tới đưa bữa tối, giữa trưa ngươi chưa ăn bao nhiêu, hiện tại cần phải ăn nhiều một chút.”
Lần này bọn họ phái tới người tựa hồ thực ít lời ít ngữ quá, không giống như những người trước ăn khôn nói khéo, có điều chính là như vậy mới khiến cho hắn dâng lên hứng thú cực kỳ đi.
Vân Tả Ý nhìn thị nữ bày biện thức ăn, trầm mặc ở bên cạnh bàn ngồi xuống.
….
Trong lúc ăn cơm, Liêm Ti thỉnh thoảng kể cho Vân Tả Ý một ít chuyện lạ cùng những chuyện nghe thấy ở các nơi. Giọng nói trầm thấp cùng tính tiết kể chuyện sinh động hấp dẫn người, cho dù là Vân Tả Ý cũng bị hắn thu hút chú ý. Một chút thời gian dùng cơm đã khiến cho hắn đối với Liêm Ti tăng thêm không ít hảo cảm. Thật là người có duyên nói chuyện a, đây là đánh giá lúc này của Vân Tả Ý đối với Liêm Ti.
Sau khi ăn xong quan hệ hai người kéo gần lại không ít, bữa cơm này có thể nói là khách và chủ đều vui vẻ hài lòng.
…… Liêm Ti đi ra Duyệt Quân Các, ngẩng đầu nhìn sao trời, không khỏi lắc lắc đầu. Thật sự không nghĩ tới, cư nhiên bất tri bất giác nói chuyện đến trễ thế này, nhưng hiệu quả thực rõ ràng. Liêm Ti quay đầu lại nhìn thoáng qua Duyệt Quân Các, khóe miệng lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ.
Liêm Ti cước bộ vừa chuyển, vốn phải phương hướng về thư phòng lại lặng yên đổi thành trụ ở Hầu Hạ Các, cách Duyệt Quân Các không xa……
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
112 chương
17 chương
13 chương