Khiến Em Gả Cho Anh
Chương 52
Lúc Khanh Nhượng Nhượng trở về thành phố C, đã là mồng tám rồi. Từ mồng ba đến mồng tám, mấy ngày này, Khanh Nhượng Nhượng đều làm đến hết giờ, cũng không hỏi đến, mà Lục Phóng hiển nhiên cũng không có ý giải thích.
Trong mấy ngày này, lúc nào Khanh Nhượng Nhượng cũng đem điện thoại bên người, 24 giờ không tắt máy. Nhưng cũng chưa từng nhận được một cuộc gọi của Lục Phóng. Còn nhớ có một lần chỉ vì Lục Phóng không gọi điện mà hai người cãi nhau. Khanh Nhượng Nhượng chợt hiểu ra, có lẽ Lục Phóng chưa từng để ở trong lòng.
Hoặc là chuyện khác của người khác mới càng khiến anh ta để ở trong lòng.
“Khanh Nhượng Nhượng, mẹ em bảo ngày mười lăm tháng tư chúng ta kết hôn, nói hôm đó ngày âm lịch là ngày tốt.” Đây là lời Lục Phóng nói.
Lời tới tai Khanh Nhượng Nhượng lại thành: “Khanh Nhượng Nhượng, mẹ em bảo em về nhà ăn cơm.”
Không tốn tiền cầu hôn dưới ánh trăng, không có 1001 đóa hoa hồng, không có “Vãn Hồi”. Chỉ có một câu, mẹ em bảo cho chúng ta kết hôn. Đoán chừng lần sau chính là “Mẹ anh bảo cho chúng ta ly hôn.”
Khanh Nhượng Nhượng rất muốn lấy dũng khí nói từ “Không”, thế nhưng lại đè khí xuống, nàng chỉ có thể gật đầu.
Ngay sau đó là một loạt sự kiện ùn ùn kéo đến. Bố trí hôn lễ, lựa chọn thực đơn, còn có áo cưới, còn có đủ loại vấn đề bình thường không nghĩ đến phải giải quyết.
Mà Lục Phóng chỉ phủi phủi tay nói: “Anh phải đi công tác một tuần.”
Gần tới hôn lễ, Khanh Nhượng Nhượng nhận được vô số điện thoại chúc mừng, mỗi người đều là chúc mừng nàng, chúc phúc nàng. Thật ra thì những người đó cảm thấy không cần chúc phúc nàng, nàng cũng đã đủ hạnh phúc rồi.
Tiêu Tiểu Du không hiểu tại sao Khanh Nhượng Nhượng lại một mình mệt mỏi chuẩn bị một hôn lễ xa hoa như vậy, Khanh Nhượng Nhượng chỉ cảm thấy nàng mệt muốn chết đi, mặc dù mẹ của Lục Phóng qua giúp, nhưng dù sao nàng cũng không phải nhân vật chính đúng không? Huống chi trong khoảng thời gian này Phóng Phóng mẹ còn cùng Phóng Phóng cha hưởng tuần trăng mật.
Bổn Bổn la hét đòi làm phụ dâu, hơn nữa còn yêu cầu trang phục của phụ dâu phải thật đẹp.
Mẹ Khanh Nhượng Nhượng chỉ biết dặn dò nàng, không thể quá xa hoa, cũng không thể quá giản dị, không thể làm mất thể diện Lục gia.
Đến thời điểm thật sự kết hôn của Khanh Nhượng Nhượng, nàng mới hiểu được nàng còn có quan hệ với họ hàng nhà Lục Phóng. Gia tộc Lục thị cũng không phải chỉ có Lục Phóng cha và mẹ, anh ta còn có một đại bang tử thúc bá tỷ muội, Khanh Nhượng Nhượng mệt mỏi ứng phó với ánh mắt soi mói của bọn họ.
Mà Lục Phóng lại hết lần này tới lần khác đi công tác, thỉnh thoảng lúc dừng lại ở thành phố C, cũng chỉ vì mệt mỏi không chịu nổi. Điều này khiến cho Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy anh ta chính là lúc rảnh rỗi lấy mình tiêu khiển, lúc anh ta bận rộn liền vứt mình sang một bên.
“Ách, lúc bố trí hôn lễ, anh thích hoa bách hợp hay hoa hồng?” Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy như đây không phải là hôn lễ của mình, cũng muốn hỏi một chút ý kiến Lục Phóng.
“Bách hợp.”
“Vậy muốn nước hoa bách hợp, hay là. . . .”
“Anh rất mệt, Nhượng Nhượng, em có thể để anh nghỉ một chút không, những chuyện này chính em làm chủ không tốt sao? Năm đó lúc mẹ anh kết hôn, những thứ này bà đều một tay tổ chức, hôn lễ Thước Lâm cũng vậy.” Lục Phóng có chút không nhịn được đi vào thư phòng.
Khanh Nhượng Nhượng một mình có chút tịch mịch đứng sau lưng anh, nàng rất muốn nói, nàng không phải Lục phu nhân, cũng không phải Nghiêm phu nhân. Nàng không phải xuất thân như bọn họ, nàng sợ hôn lễ mình bố trí khiến người ta chê cười.
Trừ chuyện này ra, Khanh Nhượng Nhượng còn phải quan tâm tới một chuyện nữa. Kể từ một lần kia sau lễ mừng năm mới, Lục Phóng cùng nàng thân thiết đều không dùng biện pháp an toàn, nhưng dì nàng mỗi tháng đều tới rất đúng giờ, không chút nào có dấu hiệu muốn nghênh đón tiểu bảo bảo.
Khanh Nhượng Nhượng âm thầm lo lắng nếu mình không có cách nào sinh con thì phải làm sao đây?
Cái vấn đề này, cũng giống như án lệ cung dành cho nàng.
“Thấy không, cái đó Lý phu nhân, năm ấy hăng hái cỡ nào, bây giờ nước mắt chỉ có thể nuốt vào bụng.” Giáp tiểu thư nói.
Khanh Nhượng Nhượng vừa vặn đứng sau lưng đám nữ nhân, cầm thứ gì đó ăn, vừa nhàm chán dạ tiệc, Lục Phóng không ở đây, hắn bị ép làm đại biểu thay mặt cả nhà tham gia. Khanh Nhượng Nhượng cũng mới vừa hiểu được, nếu một nhà nào đó vắng mặt, phận con dâu như nàng cũng phải tham gia những bữa tiệc như thế này, chả trách Phóng Phóng mẹ động một chút là bay ra nước ngoài.
“Biết, năm đó dáng người yêu kiều, ỷ vào chồng nàng Lý tổng yêu thương, sống chết không chịu sinh con, hiện giờ tiểu tam đã có thai, la hét muốn nhập chủ Đông cung, không thấy hiện giờ nàng ta tiều tụy a, chỉ sợ Lý phu nhân kia cũng không đảm đương được mấy ngày.” Ất phu nhân che miệng cười.
Đây cũng chỉ là một án lệ.
Đến án lệ thứ hai, Khanh Nhượng Nhượng đang đứng sau rèm hóng mát vừa vặn sau lưng mấy vị phu nhân.
“Oa, không ngờ Hoàng tổng lợi hại như vậy, lão đại và lão nhị cùng ra đi bình an vô sự.” Bộ dáng Bính phu nhân xem kịch vui.
“Lão đại không sinh được nhi tử, mà lão nhị sinh nhi tử, nàng không nịnh bợ lão nhị cũng coi là có cốt khí, chẳng lẽ còn để xem sắc mặt lão nhị?” Đinh phu nhân xoa xoa bụng của mình, “Bác sĩ nói ta đây có thể là con trai.” Đinh phu nhân vênh váo tự đắc.
“Chúc mừng, chúc mừng. . . . .” Âm thanh chúc mừng bên cạnh không dứt.
Khanh Nhượng Nhượng ở sau lưng họ rời đi. Mới vừa từ sau rèm ra ngoài, cũng xoa xoa bụng mình, không có bất cứ động tĩnh gì. Cũng ba tháng nay, dĩ nhiên Khanh Nhượng Nhượng không dám hoài nghi Lục Phóng có vấn đề gì, cho nên chỉ có thể lo lắng chính mình. Trong đầu nàng ảo tưởng mười năm hoặc hai mươi năm về sau, chính mình không sinh nổi một đứa nhỏ, Lục Phóng sẽ kéo về tiểu nhị, tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ xuất hiện.
Khanh Nhượng Nhượng nhanh chóng run rẩy, muốn đem loại cảm giác kinh khủng này rũ bỏ.
Chỉ là ngươi sợ cái gì, cái đó sẽ tới. Phóng Phóng mẹ từ Dubai trở lại, cao hứng lôi kéo Khanh Nhượng Nhượng: “Cũng không có cái gì cho con, tiểu tử Lục Phóng kia khẳng định đưa không ít, cho nên về sau ta nuôi cháu của ta như thế nào?”
“Bá mẫu, người còn trẻ như vậy, nếu có người bảo là bà nội, cái này thật khó nghe à?” Khanh Nhượng Nhượng nghĩ từ chối.
“Không biết sao, ta vốn trẻ mà, gọi như thế nào cũng không già đúng không.” Lục Phóng mẹ ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ. “Xem lần này ta mua cái gì, quần áo trẻ em Burberry, quần áo trẻ em Dior. . . .” Phóng mẹ như thể so báu vật.
Khanh Nhượng Nhượng thấy đứa nhỏ này về sau mặc còn tốt hơn mình, trong lòng nhộn nhạo không có tư vị gì.
Hôn lễ càng ngày càng gần, lòng Khanh Nhượng Nhượng lại càng phiền não. Lúc Lục Phóng trở lại, đưa nàng đi thử áo cưới thiết kế của Vero Wang cũng không làm Khanh Nhượng Nhượng vui lên chút nào.
“Lục Phóng. . .” Khanh Nhượng Nhượng nhút nhát đứng trước cửa thư phòng Lục Phóng. Mấy ngày nay bởi vì chuẩn bị hôn lễ, Khanh Nhượng Nhượng cùng Lục Phóng cũng không có chạm đến nhau.
Lục Phóng lật xem văn kiện tay không chút nào dừng lại, chỉ hơi ngẩng đầu: “Có chuyện gì sao?” Sau đó lại cúi xuống.
Khanh Nhượng Nhượng ôm gối đầu, ám hiệu rõ ràng như vậy Lục Phóng cư nhiên nghe không hiểu. Không ngờ càng tới hôn lễ, quan hệ của bọn họ không những không tiến mà ngược lại thụt lùi. Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy nàng vẫn như cũ thật lâu chưa từng thấy qua Lục Phóng, cũng không biết anh ta đang vội cái gì. Lúc mình ngủ, anh ta không ngủ, lúc mình tỉnh, anh ta sớm đi rồi.
“Không có việc gì, em đi ngủ.” Khanh Nhượng Nhượng bĩu môi.
“À, em có hộ chiếu không?” Lục Phóng đột nhiên mở miệng.
“Có, thì sao?” Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu cảnh giác, Lục Phóng không phải là phát hiện cái gì chứ, mặc dù cuối cùng quyết tâm của mình còn chưa có xuống.
“À, giao cho Bob làm vi-sa thôi.” Lục Phóng nói.
“Tại sao?” Khanh Nhượng Nhượng giả vờ ngớ ngẩn.
Lúc này Lục Phóng nhìn Khanh Nhượng Nhượng như thể người ngoài hành tinh: “Du lịch trăng mật.”
Đây là lần đầu tiên Khanh Nhượng Nhượng nghe Lục Phóng nhắc tới chuyện “Du lịch trăng mật”, chỉ là việc này anh ta không cần thương lượng với mình sao?
“Ơ, hộ chiếu của em để đâu rồi ý, em quên rồi, chờ em đi tìm đã, anh có gấp không?” Khanh Nhượng Nhượng có chút chột dạ.
“Vậy em đi tìm đi.” Lục Phóng lại cúi đầu.
Hộ chiếu này đương nhiên là không cần tìm, Khanh Nhượng Nhượng biết rõ nó ở chỗ nào, nàng còn đặc biệt lôi ra xem một chút, chỉ là vẫn chưa đưa ra quyết định sau cùng.
Cho đến một ngày trước hôn lễ Khanh Nhượng Nhượng cũng chưa đưa ra quyết định. Hôm nay được coi là party độc thân của nàng, Khanh Nhượng Nhượng mời chị Quả Quả, Tiêu Tiểu Du tới, thậm chí còn có cả Thước Lâm.
“Wase, Khanh Nhượng Nhượng , áo cưới của em thật là đẹp, hay là, cho chị thử một chút?” Chị Quả Quả là một người cuồng kết hôn, đáng tiếc vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp, cho nên đối với áo cưới đặc biệt si mê.
“Không được, đây là tôi cùng Lục Phóng chọn cho Khanh Nhượng Nhượng.” Thước Lâm ở một bên trả lời.
Khanh Nhượng Nhượng ngạc nhiên quay đầu lại, nàng vạn lần không ngờ tới áo cưới của mình lại có lai lịch như vậy. Mặc dù nàng không thể không thừa nhận áo cưới này rất đẹp, nhưng chỉ cần nghĩ tới áo cưới này là Thước Lâm cùng Lục Phóng chọn, Khanh Nhượng Nhượng liền cảm thấy trong lòng như có một dòng nham thạch tuôn trào.
Cũng có thể, đây là áo cưới Thước Lâm đã từng mặc thử, mà Lục Phóng cảm thấy rất đẹp có phải không?
Khanh Nhượng Nhượng cầm ly rượu trong tay, nhìn xung quanh xuyên qua chiếc ly, mọi thứ dường như đều không chân thật.
“Nhượng Nhượng, thật không thể tin được ngày mai cậu sẽ gả cho Lục Phóng!” Tiêu Tiểu Du lại cảm thán một câu, “Sinh em bé có thể để tớ làm mẹ đỡ đầu không?”
Khanh Nhượng Nhượng khó khăn cười cười.
Đứa bé và Thước Lâm như hai ngọn núi lớn trong đầu Khanh Nhượng Nhượng, trước đêm hôn lễ hoàn toàn đè ngã nàng.
Khanh Nhượng Nhượng cầm hộ chiếu, đi vào sau sảnh chờ của sân bay quốc tế, căn bản không thể nghĩ tới ngày mai, vắng mặt tân nương hôn lễ sẽ trở thành cái dạng gì.
Khanh Nhượng Nhượng ở Paris ngây ngốc đã nửa năm, một chút cũng không dám tưởng tượng ngày đó như thế nào.
Sau hôm ấy, Khanh Nhượng Nhượng gọi điện thoại cho mẹ, mẹ Nhượng Nhượng liền ngất đi, về sau mỗi lần gọi tới đều là số máy bận.
Khanh Nhượng Nhượng cũng biết mình là một kẻ hèn nhát, nàng không xứng đáng nhận được hạnh phúc, bởi vì nàng đã sớm cự tuyệt hạnh phúc duy nhất của mình. Chỉ là nàng không biết nếu cho mình lựa chọn một lần nữa, có phải hay không nàng sẽ lựa chọn ở lại.
Có người nói: nữ nhân có thể chịu được bất hạnh trong hôn nhân, không thể chịu bất hạnh trong tình yêu; nam nhân có thể chịu được bất hạnh trong tình yêu, lại không thể chịu được bất hạnh trong hôn nhân.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy những lời này có thể sánh với danh ngôn rồi. Nàng không thể nào tiếp nhận được loại tình yêu như vậy, hoặc là nói như vậy căn bản không phải là tình yêu. Nàng không hiểu vấn đề giữa Lục Phóng và Thước Lâm, bởi vì căn bản nàng không muốn hỏi, không dám đối mặt với kết quả kia. Huống chi, nàng cũng không xác định mình có thể giúp Lục Phóng ứng phó với một đại gia đình như vậy không.
Khanh Nhượng Nhượng xoa xoa vết sẹo hình chữ phẩm trên bụng mình. Vết thương biến mất, nhưng vết sẹo màu hồng của da thịt vẫn còn đây. Nàng an ủi chính mình, ít nhất hiện tại nàng không cần lo lắng sinh hay không sinh đứa bé.
Có lẽ đã trải qua lần đầu tiên sau khi chia tay, nên lần này có vẻ không khổ sở như vậy nữa, Khanh Nhượng Nhượng chăm chú nhìn bản vẽ thiết kế trong tay mình, càng ngày càng có tiến bộ.
“Khanh Nhượng Nhượng.” Đột nhiên Khanh Nhượng Nhượng quay đầu lại, ở nơi này sao lại có người có thể gọi tên tiếng Trung của mình.
Một bộ quần áo màu đỏ thẫm, bộ dáng bắt mắt của Thước Lâm đang đứng trước mặt Khanh Nhượng Nhượng. Gặp mặt như thế này khẳng định không phải là vô tình gặp gỡ.
“Michelle.”
“Có chút ngoài ý muốn sao.” Trên mặt Thước Lâm tươi cười không mang theo quá khứ.
Khanh Nhượng Nhượng không khỏi nghĩ đến nếu Thước Lâm có thể tìm tới mình, như vậy Lục Phóng tự nhiên cũng sẽ tìm được mình, chỉ e là anh ta không bao giờ nguyện nhìn thấy mình mà thôi.
Khanh Nhượng Nhượng cười nhạt.
“Tôi vẫn không thể hiểu nổi vì sao Lục Phóng lại coi trọng cô?” Lời nói của Thước Lâm không thể không nói là có chút cay nghiệt, “Nhưng hiện tại thì tôi biết rõ rồi, anh ta nhất định là coi trọng cô không tim không phổi, đúng không?” Giọng nói chuyện của Thước Lâm khiến Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy nếu trong tay nàng ta có một cốc nước, khẳng định sẽ dội vào mặt mình rồi.
Trong khoảng thời gian này Khanh Nhượng Nhượng đi gặp khách hàng đặc biệt nhiều. Sau khi Thước Lâm tới như một cơn gió, Khanh Nhượng Nhượng lại không ngờ nàng sẽ gặp mẹ Lục Phóng ở Paris này.
“Bá mẫu-----“ Khanh Nhượng Nhượng lẩm bẩm kêu lên, nàng biết Lục thị ở thành phố C là trăm năm vọng tộc, tân nương lâm trận bỏ chạy, nàng không cần xem báo lá cải cũng có thể biết những tờ báo ấy sẽ viết bao nhiêu “sinh động”. Chỉ là nếu như không phải đêm trước hôn lễ, Thước Lâm giúp nàng hạ quyết tâm, có lẽ Khanh Nhượng Nhượng nàng cũng chưa chắc có lá gan dám đào hôn ấy. Chỉ là một nữ nhân đối mặt với tình yêu không hoàn chỉnh thì luôn có dũng khí không thể tưởng tượng được.
“Không dám nhận, cô chỉ cần gọi tôi là Lục phu nhân thôi.” Khanh Nhượng Nhượng hôm nay mới phát hiện. Cởi ra lớp mặt nạ hòa ái nhiệt tình trước kia của mẹ Lục Phóng, sẽ là khuôn mặt quý tộc lạnh lẽo như băng đủ để đông lạnh giết rất nhiều người.
Khanh Nhượng Nhượng xấu hổ cười cười, đổi lại là một cái tát vang dội.
Một tiếng “Páp” qua đi, Khanh Nhượng Nhượng che gò má của mình, còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã nghe mẹ Lục Phóng nói, “Nếu như tôi mà biết cô chính là cái nữ nhân chơi trò chơi năm đó cùng Lục Phóng, tôi nhất định sẽ không cho phép cô đến gần Lục Phóng!”
Khanh Nhượng Nhượng chưa kịp phản ứng lại, mẹ Lục Phóng đã an vị trong xe, ngênh ngang rời đi.
Chuyện náo nhiệt này sau khi đã qua nửa năm, Khanh Nhượng Nhượng vô cùng bình tĩnh vượt qua hai năm, thẳng tới khi nàng thấy trong đám đông có bóng lưng giống như Lục Phóng.
Khanh Nhượng Nhượng cũng không biết tại sao mình lại có dũng khí lớn như vậy đuổi theo cái bóng lưng kia, nàng cơ hồ không có suy nghĩ liền chạy vội theo. “Lục Phóng!” Khanh Nhượng Nhượng nghe trong âm thanh của mình tiếng nức nở nghẹn ngào, chỉ khi người nọ xoay qua chỗ khác thì nàng mới biết cũng chỉ là công dã tràng.
Lục Phóng sao có thể tới Paris chứ?
Paris thành phố lãng mạn, nhưng mùa đông dù chỉ một chút nàng cũng không thấy lạng mạn, ngược lại còn là rét lạnh dọa người. Lần đầu tiên Khanh Nhượng Nhượng nhận thấy đáy lòng mình rung động. Nàng đã từng nghĩ đến rời đi Lục Phóng, nàng liền không còn sợ hãi, hơn nữa sẽ không bởi vì rời đi ai mà nàng sống không được. Hôm nay nàng mới hiểu được, trong lòng nàng có một lỗ thủng, như thế nào cũng không sờ rõ.
Khanh Nhượng Nhượng có chút xúc động chạy nhanh vào buồng điện thoại, dấu tay đặt trên điện thoại công cộng do dự chốc lát cuối cùng vẫn là nhấc lên.
Khanh Nhượng Nhượng không biết nàng đang hi vọng Lục Phóng nhận điện thoại. Không ai nhận điện thoại, nàng vừa hi vọng hắn có thể nhận, hi vọng có thể nghe một chút âm thanh của hắn, nhưng lại sợ, không biết nên nói những gì, nàng cũng không biết nàng đang sợ cái gì.
Điện thoại vang lên hồi lâu, Khanh Nhượng Nhượng đang muốn cúp máy thì rốt cuộc phía bên kia có người nhận.
Trầm mặc. Trầm mặc quỷ dị. Khanh Nhượng Nhượng vốn muốn dùng điện thoại công cộng. Lục Phóng sẽ không biết là ai. Nàng muốn nghe âm thanh của hắn. Nhưng đầu kia không có bất kỳ thanh âm nào. Trầm mặc như vậy kéo dài ít nhất ba mươi giây sau, lúc Khanh Nhượng Nhượng cho là tín hiệu không tốt, phía bên kia chợt truyền đến một giọng trẻ con, “Cha, xong chưa?”
Âm thanh không lớn, nhưng đủ rõ ràng.
Khanh Nhượng Nhượng cúp điện thoại. Rốt cuộc nàng đã hiểu nàng là sợ cái gì.
Khanh Nhượng Nhượng lặng lẽ nằm ở trên giường, quay đầu nhìn về bầu trời đêm, ít nhất bọn họ cũng không cùng một vùng trời, cũng đã không còn rơi lệ kể từ sau ba tháng đầu tiên tới Paris. Khanh Nhượng Nhượng nhìn một chút bên ngoài trời đêm, nhớ tới tia sáng chói mắt ấy lộ ra dịu dàng, giống như bầu trời đêm sao, sáng chói mà không chói mắt, ngược lại càng lộ ra vẻ mê người.
Khanh Nhượng Nhượng nhanh chống ngồi dậy, vì sắp cử hành cuộc so tài thiết kế đá quý quốc tế HFID.
Sáu tháng sau.
Khanh Nhượng Nhượng đứng trên đài ban thưởng cuộc tranh tài HFID, mỉm cười nhận cúp thiết kế tốt nhất. Hôm nay nàng mới hiểu được, cái cúp đó cũng không phải mục tiêu của nàng, mục tiêu của nàng chỉ là hi vọng ngươi kia nhìn thấy chiếc nhẫn kia, “Phóng Yêu.”
Ký giả hỏi Khanh Nhượng Nhượng, hàm nghĩa của tên chiếc nhẫn đến tột cùng là “”Buông tha tình yêu” hay là…”Buông tay để yêu” thì Khanh Nhượng Nhượng chỉ mỉm cười, hoặc là chính nàng cũng không hiểu ý tứ ở đây là gì. Ở nàng buông tha để yêu, thời điểm ở nàng không còn nữa quyền lợi để yêu, nàng sẽ có thể buông tay để yêu.
Khanh Nhượng Nhượng có chút khẩn trương sửa lại váy mình, nhè nhẹ gõ cửa.
Cửa mở ra sau, Khanh Nhượng Nhượng như gió lốc ôm tới người nọ, không để cho nàng mở miệng nói chuyện: “Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết.”
Mẹ Nhượng Nhượng sống sờ sờ kiềm chế tránh ra Khanh Nhượng Nhượng, không nói cái gì, đi thẳng vào trong.
“Mẹ, con sai rồi không được sao? Mẹ phạt con đi, phạt con quỳ bàn phím máy tính con cũng nhận, mẹ……” Nước mắt Khanh Nhượng Nhượng không ngừng chảy xuống.
“Con còn biết trở lại à?” Mẹ Nhượng Nhượng đưa lưng về phía Khanh Nhượng Nhượng, trong tiếng nói hàm chứa giận dỗi.
“Mẹ, thật xin lỗi.” Khanh Nhượng Nhượng ôm mẹ từ phía sau.
Mẹ Nhượng Nhượng quay đầu đánh một hồi: “Cái đứa bé này sao có thể như vậy----- “ Mẹ Nhượng Nhượng cũng khóc.
Khanh Nhượng Nhượng biết mẹ con nào có cách đêm thù, chỉ là đối với vấn đề của mẹ, nàng lại không có cách nào trả lời, nàng cũng không biết tại sao nàng lại muốn như vậy, có thể lá gan nàng rất nhỏ, không chịu nổi áp lực nhiều như vậy.
Mẹ Nhượng Nhượng thở dài một tiếng, có lẽ bà cũng không phải không hiểu tâm tư Khanh Nhượng Nhượng, “Thôi.”
Khanh Nhượng Nhượng hôn “Chụt” một cái trên mặt mẹ, “Vẫn là cảm giác được về nhà, về sau con sẽ không bao giờ đi nữa nha.”
“Thôi đi, con tìm công việc chưa?” Mẹ Nhượng Nhượng thủy chung vẫn là thương Khanh Nhượng Nhượng.
“Có, thành phố A có một công ty lớn đang liên lạc với con, mẹ, hay là mẹ và cha cùng tới ở thành phố A với con đi?” Khanh Nhượng Nhượng gặm một quả táo quê vừa nói.
Mẹ Nhượng Nhượng trầm mặc hồi lâu, “Mẹ biết rõ con không có mặt mũi ở thành phố C, nhưng Khanh Nhượng Nhượng, con làm chuyện sai lầm nhất định phải đi đối mặt, con ít nhất cũng nên tới nhận sai có phải hay không?”
Khuôn mặt tươi cười của Khanh Nhượng Nhượng nhất thời cứng ngắc, cuối cùng nàng vẫn gật đầu một cái.
Khanh Nhượng Nhượng vốn là tính toán có thể đổ thừa quá khứ liền đổ, đáng tiếc hỏa nhãn kim tinh của mẹ Nhượng Nhượng không cho phép Khanh Nhượng Nhượng chống chế, ngày thứ hai nàng về nước liền bị mẹ nhờ Bổn Bổn áp tải đến thành phố C.
“Hay là chị mời em ăn một bữa thật lớn, Bổn Bổn? Hai chị em chúng ta lâu rồi không cùng nhau ăn cơm.” Khanh Nhượng Nhượng ôm bả vai Bổn Bổn.
Bổn Bổn đem móng vuốt Khanh Nhượng Nhượng từ trên vai xuống, sau đó còn quét một vòng bả vai của mình, như muốn đem mùi của Khanh Nhượng Nhượng quét xuống: “Không cần, vô công bất thụ lộc.”
“Vậy chị mua quần áo đẹp cho em?” Khanh Nhượng Nhượng lại dính lên.
“Được rồi, Khanh Nhượng Nhượng, đừng như vậy nữa, chỉ vì chị lâm trận bỏ chạy, em kết hôn xe hơi cũng không có, đồng nghiệp kết hôn có tới 30 chiếc Mercedes-Benz trợ trận, em cũng chả còn mặt mũi kết hôn. Khanh Nhượng Nhượng chị nói đi có phải hay không tội ác tày trời?”
Khanh Nhượng Nhượng gật đầu.
“Nếu biết, sao chị còn không đi vào?” Bổn Bổn đưa mắt nhìn về cao ốc A&E.
“Ừ, chị cảm thấy nên nói xin lỗi với trưởng bối trước, hay là chị tới chỗ Lục phu nhân xin lỗi?” Khanh Nhượng Nhượng có thể kéo dài ít nào hay ít đó.
“Nhưng người chị cần xin lỗi nhất là Lục Phóng.” Thật ra Bổn Bổn rất muốn xem kịch vui.
“Nhưng tổng giám đốc là một người rất bận rộn, cả ngày bay khắp nơi, cũng không biết anh ta có ở đây không, tới chỗ Lục phu nhân và Lục lão tiên sinh nói xin lỗi trước mới đúng lý, đúng không?”
Bổn Bổn suy nghĩ một chút, vậy cũng đúng, ban đầu chuyện kia xảy ra khiến cho bệnh tim của Lục phu nhân tái phát, “Vậy chị cẩn thận một chút, đoán chừng Lục lão tiên sinh cũng sẽ không bỏ qua cho chị đâu.” Bổn Bổn vẫn tính là có chút thân tình.
Khanh Nhượng Nhượng thầm nghĩ phụ thân Lục Phóng có thể coi không hơn, cả nhà bọn họ đều là quái thai trường sinh bất lão. Dưới giám sát của Bổn Bổn, Khanh Nhượng Nhượng không thể không nhắm mắt gõ cửa: “Nếu trong vòng nửa tiếng chị không ra được, em có thể vào cứu không?” Khanh Nhượng Nhượng có chút không yên lòng.
“Chị mơ đi, chị bị người ta làm thịt cũng là đáng đời.” Bổn Bổn rất muốn phun nước miếng vào Khanh Nhiễm Nhiễm không biết đại não nàng cấu tạo từ cái gì nữa, lại có thể buông tha một đại soái ca như Lục Phóng.
Tâm thần Khanh Nhượng Nhượng thấp thỏm đứng ở đại sảnh, không biết lần này có phải chịu thêm một cái bạt tai nữa không, nàng đã chuẩn bị tốt nếu mẹ Lục Phóng đánh má trái nàng, nàng sẽ đem nốt má phải ra.
Chỉ là Khanh Nhượng Nhượng không biết lúc mắng người so với đánh người còn làm cho người ta khổ sở hơn.
“Thế nào, cảm giác mặc áo gấm về làng?” Mẹ Lục Phóng xuất hiện sau lưng Khanh Nhượng Nhượng.
“Bá-----Lục phu nhân.” Khanh Nhượng Nhượng suýt chút nữa gọi thành bá mẫu. Ba năm, mẹ Lục Phóng vẫn không hề thay đổi, nếp nhăn cũng không có dài hơn một cái, nàng vẫn nhớ lúc ban đầu mẹ Lục Phóng đưa nàng đi SPA, lúc đó thật là vô cùng hưởng thụ, Khanh Nhượng Nhượng bỗng cảm thấy mình thật không biết tốt xấu.
“Cô cho rằng có thể thiết kế ra cái viên ‘Phóng Yêu’ liền chứng tỏ cô có bản lĩnh sao? Ban đầu lúc Lục Phóng làm viên ‘Vãn Hồi’, tự mình tới Nam Phi chọn ra viên kim cương tinh khiết nhất, không ngủ không nghỉ mài bao nhiêu đêm, mới có được ánh sáng như vậy, cô có biết không? Chỉ dựa vào viên ‘Phóng Yêu’ của cô, có làm 100 viên giá trị cũng không bằng một góc của ‘Vãn Hồi’.” Mẹ Lục Phóng hừ lạnh một tiếng.
“Cô cho rằng trở thành nhà thiết kế nổi tiếng thì không cần tự ti đối mặt với Lục Phóng sao? Cho dù cô cố gắng phấn đấu thế nào, tiền một chiếc áo sơ mi của Lục Phóng cũng bằng một tháng tiền lương của cô, Khanh Nhượng Nhượng, cô cho rằng cô như vậy thì có thể không tự ti rồi sao?” Mẹ Lục Phóng nói trúng tim đen của Khanh Nhượng Nhượng.
Sắc mặt Khanh Nhượng Nhượng trắng nhợt, so với những lời này, nàng tình nguyện để mẹ Lục Phóng đánh nàng mười cái bạt tai.
“Không phải là nằm mơ nghĩ có thể quay về chứ?” Mẹ Lục Phóng giễu cợt nhìn chằm chằm Khanh Nhượng Nhượng.
Khanh Nhượng Nhượng nhớ tới tiếng trẻ con trong điện thoại, lắc đầu một cái, nước mắt sắp không nhịn nổi nữa rồi. Có lẽ mẹ Lục Phóng nói đúng, vô luận nàng tìm bao nhiêu lý do, cái gì không thể sinh con, cái gì mà không xác định được tình cảm của Lục Phóng, đều là ngụy biện, nàng chỉ là sợ, nàng chỉ là tự ti mà thôi. Khanh Nhượng Nhượng không muốn thừa nhận mình thiết kế ‘Phóng Yêu’ là ý nghĩ sâu trong nội tâm, nàng vẫn luôn hi vọng có thể xứng với anh.
“Vậy có thể coi như cô biết rõ bản thân. Đã như vây, cô còn tới đây làm cái gì?” Mẹ Lục Phóng bày dáng vẻ tiễn khách, “Đừng tưởng rằng Lục Phóng ở thành phố C, cô liền ngựa không ngừng vó câu chạy tới.”
Khanh Nhượng Nhượng cố gắng chống mắt, một khi chớp mắt nước mắt sẽ không giấu được: “Cháu chỉ muốn nói với bác một tiếng thật xin lỗi.”
“Cô không hề có lỗi với tôi, mà có lỗi với người khác kìa.” Mẹ Lục Phóng quay đầu ý tứ không muốn để ý tới Khanh Nhượng Nhượng.
Khanh Nhượng Nhượng nhếch nhác bước ra Y Lục vườn, nơi này từng khiến cô cảm thấy ấm áp như nhà của mình, hôm nay bị một tay nàng làm cho lạnh lẽo.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
147 chương
35 chương
31 chương
116 chương
96 chương
41 chương