Khiêm Vương Sát Phi
Chương 85 : Nam tử hoàn mỹ như thần
Một cái bóng trắng bay xẹt qua từng nóc nhà, rồi nhanh chóng lẻn vào trong một gian phòng ở Mộ Dung sơn trang.
“Viên Nhất.” Một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong phòng.
“Chủ tử?!” Nam tử tuấn tú về tới phòng của mình thì ngồi trầm tư sau bàn, một chút cũng không phát hiện ra đã có người đột nhập vào phòng của hắn, cho đến khi người kia lên tiếng mới khiến nam tử tuấn tú phục hồi tinh thần lại.
Bởi vì không đốt đèn cho nên trong phòng tối đen, không thể thấy rõ được diện mạo của người mới tới, nhưng cho dù không thấy rõ diện mạo, chỉ cần dựa vào giọng nói quen thuộc kia hắn đã có thể đoán ra người vừa vào phòng là ai.
Không ngờ chủ tử lại tới nơi này nhanh như vậy.
“ Ừm, mọi việc thế nào rồi?” Giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng lại một lần nữa thản nhiên truyền đến. (cái đoạn trong trẻo lạnh lùng này giống truyện nào? Đoán đúng thưởng chương sớm)
Bởi vì trong đêm tối hắn lại đứng ngược sáng nên chưa thể thấy rõ diện mạo của hắn rốt cuộc là như thế nào, nhưng dựa vào giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe của hắn thì có thể tưởng tượng được diện mạo của nam tử này hẳn là không tệ.
“Hồi bẩm chủ tử, mọi việc đều đã được an bài ổn thỏa.” Nam tử tên Viên Nhẩt đứng đó cung kính bẩm báo với nam tử được hắn xưng là chủ tử.
“Ừm.” Nam tử đứng ngược sáng nghe thấy lời hắn thì chỉ thản nhiên ừ một tiếng sau đó liền im lặng.
“Chủ, chủ tử thuộc hạ có một chuyện không rõ.” Tầm mắt Viên Nhất tập trung trên người nam tử kia, vẻ mặt có chút do dự, sau khi ngẫm nghĩ một hồi mới lên tinh thần hạ quyết tâm hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“… Chuyện gì.” Nam tử trầm mặc vài giây rồi mới lên tiếng hỏi.
“Chủ tử, nếu đã biết được ‘Phệ Hồng Huyết Ngọc’ xuất hiện ở Ẩn Môn vì sao chúng ta không trực tiếp phái người của chúng ta đi đoạt mà lại phải nói tin tức này cho những người đó?” Được nam tử cho phép, lúc này Viên Nhất mới thả lỏng tâm trạng căng thẳng, phù… May mà chủ tử không tức giận, nhân dịp này hắn phải hỏi luôn. Chủ tử làm như vậy không phải là đang nhường cơ hội cho những người đó sao?
“Ném đá dò đường*.” (do thám trước khi hành động)
Nam tử nghe thấy vấn đề của thuộc hạ con ngươi đen sâu thẳm giống như không hề bị bóng đêm che khuất, nhìn thẳng chằm chằm vào Viên Nhất đang đứng ở nơi đó, giọng nam trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng cất lên, không giải thích nhiều chỉ có bốn chữ ngắn ngủn.
Nhưng bốn chữ ngắn ngủn này lại đủ để cho Viên Nhất hiểu được nguyên nhân vì sao nam tử kia lại muốn làm như vậy.
Một chiêu ‘ném đá dò đường’ này của chủ tử quả nhiên là cao minh. Nếu chủ tử biết được tin tức về ‘Phệ Hồng Huyết Ngọc’ thì những người khác tự nhiên cũng sẽ biết. Hơn nữa tung tích của Phệ Hồng Huyết Ngọc lại được phát hiện ở môn phái lánh đời – Ẩn Môn, như vậy chuyện này chắc chắn sẽ là chuyện khó giải quyết.
Ẩn Môn là một môn phái cực kỳ thần bí, chưa bao giờ tham dự chuyện giang hồ, cho tới nay đều sống ẩn cư một cách an phận, tránh xa chuyện đời. Chưa từng có người đi vào được bên trong Ẩn Môn, cũng không có người dám dễ dàng xông đến Ẩn Môn, bởi vì nếu muốn đi vào bên trong phạm vi của Ẩn Môn thì phải vượt qua một khu rừng Mê Vụ quanh năm ngập tràn sương mù, chỉ cần một chút sơ sẩy liền lập tức táng mệnh.
Cho dù là may mắn đi qua được khu rừng kia, thì sau đó người ngoài muốn xâm nhập sâu hơn thì còn phải đối mặt với hàng loạt cơ quan ám khí nối tiếp nhau, không ai biết được xuyên qua Mê Vụ kế tiếp sẽ là cái dạng cạm bẫy gì. Những điều mà hắn biết được đều chỉ là tin tức của những người từng muốn khám phá Ẩn Môn may mắn sống sót trở về truyền lại. Chỉ có điều trong bọn họ cũng chưa ai có thể hoàn toàn thành công xông vào Ẩn Môn. Họ chỉ thận trọng thậm chí là sợ hãi lưu lại một câu: “Nơi đó còn đáng sợ hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng của các ngươi, loại cảm giác đó so với chết còn khủng bố hơn nhiều.”
Những lời này lưu truyền ra ngoài, những người sau này nghe được những lời đó đều rất là kiêng kị Ẩn Môn, cũng không có người nào dám mạo hiểm muốn xông vào Ẩn Môn nữa. Chỉ có ít ỏi vài người biết vị trí cụ thể của Ẩn Môn, nhưng hiện tại đều không rõ tung tích.
Mà nay chủ tử muốn có được bảo tàng thì sẽ không thể không đoạt lấy Phệ Hồng Huyết Ngọc. Về phần Phệ Hồng Huyết Ngọc rốt cuộc có ở Ẩn Môn hay không thì những người kia cũng không ai dám đi điều tra, lại càng không ai chính mắt nhìn thấy.
Hiện tại chủ tử tung tin tức này ra giang hồ làm cho mọi người đều biết, như vậy những người đó khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Những người đó ai ai cũng có lòng tham, nhất định sẽ liều chết xông vào một lần, như vậy bọn họ có thể lợi dụng những người đó đi trước dò đường cho bọn họ.
Tâm tư của chủ tử quả nhiên kín đáo. Suy nghĩ tường tận tất cả mọi việc xong, Viên Nhất âm thầm cảm thán suy nghĩ của nam tử kia. Khi nhìn nam tử đó, trong ánh mắt của hắn lại càng thêm kính sợ và khâm phục, có thể được làm thủ hạ cho một nam tử độc nhất vô nhị như vậy quả là may mắn.
“Đa tạ chủ tử chỉ dạy, thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ tùy tiện hỏi là thuộc hạ quá phận, xin chủ tử trách phạt.”
“Không sao, lần sau không được viện lí do này nữa.” Ngữ khí vẫn trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa một cỗ tôn quý uy nghiêm khiến người ta không dám làm trái.
Chỉ có thể nói nam tử này…. không đơn giản!
Trong không khí, một trận gió chầm chậm lướt qua, nếu là người bình thường đảm bảo sẽ không để ý đến nó, càng không cảm thấy gió này có gì bất thường nhưng tên nam tử đang đứng ngược sáng kia lại giống như có linh cảm phát giác ra cái gì nên hắn lập tức quay sang nhìn về một chỗ tối trong phòng. Hắn vận nội lực trong cơ thể mình để thăm dò bốn phía nhưng không phát hiện được dấu vết gì khả nghi thì khẽ nhíu mi nghi hoặc rồi mới thu hồi tầm mắt của mình.
Vừa rồi hắn bị ảo giác sao? Hắn rõ ràng có cảm giác giống như còn có người khác ở trong này, nhưng khi hắn phóng nội lực để thăm dò thì lại không tìm được ai khả nghi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Oa oa… Mẹ nó! Hù chết đại gia ta đây mất, à không, là quỷ, hù chết quỷ mất! Lơ lửng ở một góc nào đó, Tịch thấy nam tử kia đã thu hồi tầm mắt của hắn thì trợn to một đôi mắt quỷ trừng lại hắn, vuốt vuốt ngực, an ủi tâm hồn ‘bé nhỏ’ của mình. Thật đáng sợ, chỗ mà vừa nãy tên nam tử kia nhìn chính là chỗ Tịch đang lơ lửng.
Con mẹ nó! Thật là tà môn! Đụng quỷ! Đụng quỷ lớn rồi! Trước kia nó luôn nghĩ sẽ không ai phát hiện ra nó, sẽ không ai có thể nhìn thấy hình dạng con quỷ là nó. Chỉ ngoại trừ Vân Khinh và cả Thanh Y đi theo bên cạnh nàng mới có thể nhìn thấy hình dạng quỷ của nó nhưng sao càng về sau càng có nhiều người có thể nhìn ra sự tồn tại của nó vậy cơ chứ?
Ách, được rồi, còn cả con hồ ly giảo họat của Vân Khinh nhà nó cũng có thể nhìn thấy nó, nhưng hôm nay cái tên này ấy vậy mà lại có thể cảm giác được nó, còn có thể tìm được chính xác vị trí của nó lúc đó? Đại gia nhà nó chứ, quả thực là rất tà môn! Nhưng mà nhìn hắn như vậy thì chắc cũng không nhìn thấy mình, đúng là kì quái.
Nó là quỷ đó! Không có hơi thở không có tiếng động! Tên nam tử kia có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó! Ừm, nam tử kia khẳng định không đơn giản! Chỉ có điều khuôn mặt kia, công bằng mà nói thì cũng có thể so với con hồ ly gian trá phúc hắc đang ở phòng nào đó, không biết nếu hắn và con hồ ly kia so chiêu thì ai sẽ là người thắng đây!
Tịch vẫn lơ lửng trên không trung không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tên nam tử kia, cặp mắt quỷ lóe lên ý nghĩ đen tối, giống như đang muốn tính kế ai đó.
Lúc tên nam tử kia quay đầu nhìn sang chỗ của Tịch, thì khuôn mặt đứng ngược sáng vừa khéo lại được ánh trăng chiếu rọi rõ nét, không thể không nói dung mạo của hắn thật sự rất… Rất tuấn mỹ! Quả thực giống như là thiên thần không thuộc về chốn phàm trần, tuấn mỹ đến mức khiến cho người ta nhìn đến thất thần.
Tóc dài đen thẫm như mực dùng một cây trâm ngọc màu xanh biếc cố định một nửa trên cao, làn da trắng nõn được ánh trăng chiếu vào càng toát ra vẻ nhu hòa tinh tế, nhìn vào giống như được phủ một lớp huỳnh quang phát sáng, lại giống như gốm trắng tinh khiết đến phát quang.
Hàng mi dài rậm phủ qua cặp mắt bình tĩnh không một tia gợn sóng, nhưng không phải loại thần sắc lạnh nhạt như Vân Khinh mà từ đôi mắt đó tản ra một cỗ hàn khí khiếp người, làm cho người bị hắn nhìn trúng chỉ cần liếc mắt một cái thì toàn thân đã rét lạnh giống như bị bỏ vào trong hầm băng, tâm hồn cũng run sợ.
Cái mũi thẳng tắp cao đẹp giống như núi Lũng Sơn* (là ngọn núi đẹp nằm giữa hai tỉnh Thiểm Tây và Cam Túc của Trung Quốc), đôi môi đỏ tươi, dáng môi hoàn mỹ phối hợp với màu đỏ tươi toát ra mị hoặc vô hạn, khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ. Đặc biệt hắn cả người hắn tản ra khí chất tôn quý, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Quả thực giống như một vị thần giáng thế làm cho những người nhìn thấy hắn đều nhịn không được muốn quỳ bái hắn.
Dung mạo của hắn hoàn mỹ như thần, thật sự có thể nói là tương xứng với Cung Mạch Khiêm tuấn dật xuất trần, hai người đều giống như hai vị thần giữa chốn phàm trần làm cho nữ nhân đều không tự chủ được mà điên cuồng. Nhưng khí chất của hai người đó hoàn toàn đối lập, Cung Mạch Khiêm là kiểu mẫu tao nhã, khiêm tốn, còn nam tử này lại là kiểu lãnh tình đạm mạc khí chất lạnh lùng, nhưng cả hai đều có sức hấp dẫn riêng.
Nhưng nam tử vĩ đại như vậy sẽ có thân phận gì đây? Nhìn khí chất đó của hắn có thể thấy hắn chắc chắn được sinh ra trong một danh môn thế gia không phú cũng quý, thậm chí còn có thể là con nhà quý tộc hoàng thất nào đó.
Ha ha ha! Có giỏi thì cứ đến đây khuấy động cái đầm nước đục này lên đi, đại gia đây lại càng có trò hay để xem! Hắc hắc! Trò hay, trò hay đó nha! Tịch đang bay trên không trung lấy tay trái khoanh lại đặt ở thắt lưng của mình, chống khuỷu tay phải lên cánh tay trái, đưa tay phải vuốt vuốt cằm mình, rồi nhìn tên nam tử bên kia cười đến vẻ mặt tà ác, trong mắt lóe lên tinh quang giảo hoạt, lộ vẻ xem kịch vui.
Nhưng lát sau Tịch lại nhíu nhíu mày, thu hồi tầm mắt của mình, mang vẻ mặt trầm tư bay qua bay lại trên không trung, mắt quỷ hiện lên sương mù mờ mịt đầy nghi hoặc.
Cái Phệ Hồng Huyết Ngọc kia có phải có quan hệ gì với mình hay không nhỉ? Vì sao mình luôn cảm thấy nó quen thuộc như vậy chứ? Ở một chỗ sâu trong lòng luôn có một cảm giác mãnh liệt mà trước nay chưa từng có, nhưng lại không biết vì sao, ai za! Đại gia ơi! Nghĩ đến muốn nổ tung cái đầu rồi! Không nghĩ, không nghĩ nữa! Dù sao cái con hồ ly kia cũng sẽ dẫn bọn họ đi, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết được bí mật của Phệ Hồng Huyết Ngọc thôi.
Rối rắm một hồi Tịch quyết định không nghĩ nữa, lắc lắc đầu mình như là muốn đá hết những suy nghĩ linh tinh rối loạn không rõ đó ra khỏi đầu, đợi nó phục hồi tinh thần lại thì đã nhìn thấy tên nam tử tuấn mỹ kia nói gì đó với tên thuộc hạ bên trong rồi vụt biến mất khỏi phòng.
Ây da!? Nó nên đi về ngủ một giấc? Hay là đuổi theo thì tốt hơn? Đuổi theo hắn tốt hơn hay là về ngủ tốt hơn…? Quên đi quên đi! Vẫn là đuổi theo tốt hơn, thuận tiện còn có thể giúp Vân Khinh nhà nó điều tra một chút. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng Tịch vẫn quyết định đuổi theo tên nam tử thần bí kia.
……
Sáng sớm hôm sau —
Mọi người đều dậy sớm, một đám người hầu như đều mang cái mắt gấu mèo xuất hiện ở đại sảnh. Tuy rằng bọn họ đều biết tự nhủ phải đi ngủ sớm một chút để tịnh dưỡng tinh thần nhưng từ khi biết cái tin tức làm người ta phấn chấn kia thì ai nấy đều giống như ăn phải thuốc kích thích, làm cách nào cũng không ngủ được. Kết quả là gần như cả đêm không ngủ, buổi sáng hôm nay mới thành ra cái bộ dạng này.
Bọn họ dùng xong điểm tâm sáng thì đều ngồi ở đại sảnh cùng đợi tin tức của tiểu huynh đệ ngày hôm qua bị thương nặng hôn mê bất tỉnh kia. Tuy rằng những người này nhìn qua đều bày ra thần thái bình thường, nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn thì đều có thể phát hiện được trong mắt bọn họ đầy vẻ lo lắng, không phải lo lắng cho bản thân tiểu huynh đệ bị trọng thương đó mà ai ai cũng đều đang lo lắng xem khi nào thì hắn mới có thể tỉnh lại. Chỉ cần hắn tỉnh lại như vậy bọn họ cũng có thể nhanh cướp được Phệ Hồng Huyết Ngọc hơn.
“A…., Mộ Dung Trang chủ, vị tiểu huynh đệ kia thế nào rồi? Thương tích trên người không đáng lo ngại chứ?” Mọi người đang ngồi ở đại sảnh chờ đợi thấy Mộ Dung Chí xuất hiện thì ai nấy đều muốn hỏi ra đáp án mà bọn họ đã chờ bấy lâu, nhưng nếu như ngươi một câu ta một câu không phải rất lộn xộn sao? Cho nên cuối cùng bọn họ cùng chọn ra một người có tư chất và địa vị khá cao để đứng ra hỏi.
“Aizzz… Bị thương quá nặng, sợ là… nhưng mà lão phu sẽ dốc hết toàn lực cứu vị tiểu huynh đệ kia, mọi người đều không cần lo lắng, trước đó đã cho hắn dùng thuốc tốt nhất, hiện tại chỉ có thể chờ dược hiệu phát huy thì mới biết có thể cứu tỉnh được vị tiểu huynh đệ kia hay không.” Mộ Dung Chí đứng ở trước mặt mọi người nghe thấy câu hỏi kia thì sắc mặt trầm trọng thở dài một hơi, làm bộ vô cùng tiếc hận (tiếc nuối + ân hận) nói với mọi người, nhìn thấy bọn họ trở nên kinh ngạc thì liền khéo léo chuyển sang an ủi bọn họ.
Mọi người ở đây đang thất vọng thì bỗng có một hạ nhân trong phủ vội vàng chạy đến đại sảnh báo: “Trang chủ! Người kia đã tỉnh, hắn nói muốn gặp Trang chủ.”
“Cái gì? Tiểu huynh đệ tỉnh? Vậy thì tốt, vậy là tốt rồi, các vị chọn ra vài người theo ta cùng đi thăm tiểu huynh đệ kia đi, nhiều người cùng vào e là sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của hắn.” Mộ Dung Chí nghe thấy nô bộc bẩm báo, trên mặt liền nở ra nụ cười vui mừng, sau đó nói với mọi người trong đại sảnh, lời nói rất có lý khiến mọi người đều gật gật đầu đồng ý.
Mấy người được chọn đều là người có thân phận lớn trên giang hồ và có địa vị hết sức quan trọng trong võ lâm. Bọn họ theo Mộ Dung Chí cùng đi gặp vị tiểu huynh đệ đã tỉnh lại kia, còn những người khác chỉ có thể nhẫn nại chờ ở nơi này.
Đám người Cung Mạch Khiêm vẫn ngồi ung dung tự tại ở một góc khuất nào đó, trong mắt nhìn không ra chút lo lắng gì. Còn một người khác chính là cái tên nam tử khí phách lúc trước cũng đang ngồi yên tại một góc khuất, vẻ mặt tự nhiên, trầm mặc không nói chỉ đưa mắt nhìn quanh bốn phía một chút, thu hết vẻ mặt của những người này vào trong mắt, nhưng khi nhìn đến chỗ đám người Cung Mạch Khiêm đã dịch dung thành gương mặt bình thường thì đáy mắt lại lóe lên một tia nghi hoặc, khiến hắn nhíu mi.
Rõ ràng nhìn qua rất bình thường, nhưng vì sao khi mình nhìn đến bọn họ, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một trận cảnh giác? Mấy người này nhất định không hề đơn giản giống như vẻ ngoài kia. Hắn đã sống ở cái nơi tràn ngập âm mưu quỷ kế như Hoàng cung đó nhiều năm, loại cảnh giác đối với nguy hiểm này cũng được luyện ra từ đó. Mấy người kia lại có thể làm cho hắn dâng lên cảnh giác mạnh đến thế thì nhất định không thể là nhân sĩ võ lâm bình thường, không thể đơn giản như vậy.
Nam tử khí phách lặng thầm chuyển tầm mắt của mình đến nơi khác vì không muốn kinh động đến bọn họ. Nhưng hắn lại không biết khi hắn phóng tầm mắt của mình tới chỗ Cung Mạch Khiêm thì đã bị bọn họ phát hiện, chỉ không biểu hiện ra ngoài thôi. Bọn họ chỉ là đơn giản mấy người đến vô giúp vui mà thôi.
Thật lâu sau, mấy người kia và Mộ Dung Chí mới quay lại đại sảnh, trên mặt cả đám người đều có vẻ tiếc hận và thần sắc ngưng trọng. Mộ Dung Chí thấy ánh mắt mấy người có vẻ do dự thì giả bộ chần chờ: “Liễu Không đại sư, hay là ngài nói đi.” Cuối cùng vẫn đẩy cho một người trong đó nói.
“… Được rồi, vậy để lão nạp nói vậy, vị thí chủ kia đã hồn về với trời, sau khi lão nạp trở về sẽ tụng kinh siêu độ cho vị thí chủ kia, A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai.” Liễu Không đại sư đau khổ nói.
Mọi người sau khi nghe xong thì ngây người, hắn, hắn đã chết?! Vậy tin tức về Phệ Hồng Huyết Ngọc thì sao? Cứ như vậy biến mất theo sao?
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
1 chương
10 chương
302 chương
62 chương