Chú Chung vừa nghe tin Sở Ca bị thương thì tất tả chạy tới bệnh viện. Ông muốn cầm tay Sở Ca lại phát hiện ra hai tay cậu đều là vết thương, chỉ có thể đứng sang một bên vừa thở dài vừa xoa mái tóc ngắn ngủi của cậu. Giống như đang vỗ về chú chó cưng sắp chết của nhà mình vậy. Sở Ca nhìn ông chú thân thể vẫn khỏe mạnh như cũ trước mặt, cậu cảm thấy mình không còn lời nào để nói nữa. Chú Chung à, chú có thể đừng dùng vẻ mặt cực kỳ bi thương này nhìn cháu được không, cháu chỉ gãy tay thôi chứ chưa chết mà. Sở Ca quay sang nhìn Mặc Kỳ Lân đi đến bệnh viện cùng cậu, từ lúc chú Chung vào phòng bệnh thì giả vờ làm bối cảnh. Mặc Kỳ Lân ngẩng đầu nhìn trời hoàn toàn không để ý đến cậu. Sở Ca: “…” Rốt cuộc chờ được chú Chung lải nhải xong rồi đi ra ngoài mua cơm cho Sở Ca, Mặc Kỳ Lân mới lo lắng mở miệng. “Ông ấy cũng do quan tâm cậu thì mới nói nhiều như vậy, tôi cũng không tiện chen ngang.” Sở Ca: “…” Cậu cũng biết chú Chung đối với mình tốt nên mới lải nhải không ngừng. Nhưng mà, “Tôi chỉ bị gãy tay thôi, có cần phải nằm viện không?” Mặc Kỳ Lân nói: “Nằm viện cũng tốt mà, nhân tiện kiểm tra tổng hợp một lần để vạn nhất cậu có chuyện gì thì cũng phát hiện được sớm.” Hai người đang nói thì cửa phòng bệnh bị người ngoài hung hăng đẩy ra, Hiên Viên Hàn nhanh chóng tiến vào rồi đóng sầm cửa lại. Sở Ca nhìn cậu bạn đang rơi vào tình trạng điên cuồng mức độ nhẹ của mình, khóe miệng hơi giật giật: “Cậu bị gì kích thích thế?” Hiên Viên Hàn vẻ mặt không kìm chế được niềm hưng phấn đang bùng nổ. “Anh tôi hình như đúng là gay rồi! Anh ấy vừa nói với tôi mình sẽ chịu trách nhiệm với người khác.” “Chịu trách nhiệm?” Mặc Kỳ Lân nhíu mày, “Làm sao cậu biết đối tượng chịu trách nhiệm của anh cậu nhất định là nam?” Hiên Viên Hàn: “…” Ừ nhỉ, sao cậu lại tin tưởng vững chắc người anh hai nói là he chứ không phải là she? Mặc Kỳ Lân chỉ vào Hiên Viên Hàn và nói với Sở Ca: “Cậu xem đây là hậu quả của việc ảo tưởng quá nhiều đấy, rõ ràng là một đứa trẻ ngoan lại dám đem mình ảo tưởng thành một giếng băng sâu (tên thần kinh). Cậu nghìn vạn lần đừng có giống vậy nhé.” Sở Ca: “…” Hai người các cậu thực ra đều là đám khỉ hề phái tới làm trò đúng không? Sở Ca thấy vô cùng thống khổ, trước đây đều là cậu khiến người khác “…”, từ hồi Mặc Kỳ Lân và Hiên Viên Hàn liên minh tạo thành trận doanh chọc ngoáy cao cấp thì cậu lại biến thành người thường xuyên “…” nhất. Cái cảm giác bị ép giáng cấp này thật đau lòng quá đi. Hiên Viên Hàn nhìn tay phải đeo băng và tay trái bó bột của Sở Ca, lòng hiếu kỳ lại nảy mầm lần hai, “Nói, cậu với anh tôi ở dưới vách núi đã xảy ra chuyện gì? Tay hai người đều bị thương hết rồi thì sao anh tôi có thể thả ‘trym’ ra được?” Nhắc tới chuyện này thì Sở Ca lại giận không có chỗ xả, cậu nói: “Bởi vì anh cậu tự cắn mình, anh ta có sở thích vậy đấy, xung quanh nếu không có ai mà không được thả ‘trym’ ra thì anh ta sẽ thấy toàn thân đều khó chịu.” Mặc Kỳ Lân: “…Cậu coi chúng tôi đều bị thiểu năng à.” Cậu đột nhiên thấy tuy rằng mình luôn dìm Hiên Viên Ngạo Thiên nhưng thực tế cũng không tính là dìm phũ phàng lắm, so với Sở Ca thì cậu có thể coi là fan của Hiên Viên Ngạo Thiên được ấy chứ. Sở Ca bĩu môi: “Hai cậu chẳng lẽ còn chưa hiểu à, vào thời điểm tôi lựa chọn nói dối thì có nghĩa là tôi không muốn cho hai cậu biết sự thật.” Hiên Viên Hàn cười: “Cũng vì biết cậu không muốn nói nên mới càng hứng thú hơn đó.” Sở Ca: “…” Quen nhầm bạn là hỏng cả đời. Cậu nói: “Hiên Viên Hàn, cậu nhất định muốn nghe tôi kể truyện tiếu lâm cho cậu à.” Hiên Viên Hàn gật đầu. Sở Ca hắng giọng: “Một ngày nọ, có một người đi đến bệnh viện mua Viagra, bác sĩ hỏi anh ta vì sao lại mua. Anh ta nói buổi tối có năm người đẹp đến nhà mình. Bác sĩ lấy thuốc cho anh ta, dặn uống sớm mới có hiệu quả. Ngày thứ hai anh ta đến bệnh viện chữa trật khớp tay, bác sĩ rất tò mò hỏi, anh ta nói ‘vì hôm qua không có người đẹp nào đến nhà tôi cả’.” Hiên Viên Hàn: “Ha ha ha.” Cậu ta cười được vài tiếng xong mới phát hiện hai cậu bạn đều mặt không thay đổi nhìn mình. Suy nghĩ một chút về ý nghĩa sâu xa của chuyện cười này, Hiên Viên Hàn xấu hổ: “Ý cậu là anh tôi…” Mặc Kỳ Lân vỗ vai Sở Ca: “Không ngờ rằng cậu cũng là gay, lúc trước lục máy tính tôi thật ra là cố ý chứ gì.” Sở Ca nói: “Tôi không phải là gay, hai tay của Hiên Viên Ngạo Thiên đều bị gãy mà.” Mặc Kỳ Lân vẻ mặt đau khổ: “Khổ cậu rồi.” Sở Ca gật đầu: “Cậu nghĩ xác suất việc Hiên Viên Ngạo Thiên trả cho tôi một khoản phí lao động và tổn thất tinh thần cực lớn sẽ cao mức nào?” Mặc Kỳ Lân: “…” Bạn thân, cậu nghèo vậy sao, bạn cậu là tôi sắp không đành lòng đùa cậu nữa rồi. Hiên Viên Hàn: “…” Mình đã nói người kia của anh hai chắc chắn không phải là Sở Ca mà! Sở Ca đều sắp chủ động đi tìm anh đòi tiền rồi thì làm sao có thể ném trả tiền anh cho cậu ấy vào mặt anh được nữa! Vua ảo tưởng Hiên Viên Ngạo Thiên hoàn toàn không biết gì về đoạn đối thoại này còn đang nằm trong phòng bệnh cách Sở Ca khá xa và yên lặng suy tính, rốt cuộc nên làm thế nào để vừa không dùng tiền làm tổn thương lòng tự ái của Sở Ca lại thổ lộ được tấm lòng muốn chịu trách nhiệm của mình. Sở Ca bị thương không nặng, dưới sự giám thị của chú Chung làm một lần kiểm tra tổng hợp xác định không có bất cứ bệnh tật gì thì xuất viện về nhà. Hiên Viên Ngạo Thiên vốn có bác sĩ tư nhân, sau khi Sở Ca xuất viện mấy phút thì cũng về nhà. Hiên Viên tổng tài rất rối rắm. Anh từ trước đến giờ không phải là người câu nệ cái loại chuyện giới tính nhỏ nhặt này, dù sao thì cả nhà đều nhận định anh là đồng tính nhiều năm rồi. Hơn nữa dựa vào lời khuyên của em trai thì anh cũng ngẫm nghĩ một chút, Sở Ca hình như đúng là một lựa chọn khá tốt – ngốc nghếch nên sẽ không can thiệp vào công việc của anh, lúc nhàm chán có thể làm thuốc điều tiết tâm tình, hơn nữa tướng mạo cũng không tệ, dẫn ra ngoài cũng sẽ không làm anh mất mặt. Thấy thế nào cũng rất thích hợp làm người được chọn trở thành mối tình đầu, cũng không biết Sở Ca có nguyện ý làm tình đầu của anh hay không. Đương nhiên, nếu như Sở Ca biết được loại tiêu chuẩn kén vợ kén chồng này của Hiên Viên Ngạo Thiên thì nhất định sẽ nhiệt tình nói cho anh, anh cho tôi tiền, tôi đi giúp anh mua một con chó xinh đẹp đáng yêu biết nghe lời lại biết làm chủ nhân vui, mẹ nó đều phù hợp mọi tiêu chuẩn được chưa! Thế nhưng Sở Ca không biết, vì thế bạn Sở Ca đáng thương bị vua ảo tưởng quyết định nội bộ vẽ thành một thú nuôi tình đầu thế đó. Một đoạn thời gian trước khi nghỉ hè kết thúc, Hiên Viên Ngạo Thiên một mực thực hiện bắt thú nuôi, à nhầm, là thực hiện kế hoạch dụ dỗ mối tình đầu. Nói chung Tổng tài đại nhân vô cùng bận rộn kia đừng nói là đi tìm Sở Ca, thậm chí ngay cả một tin nhắn hay một cuộc gọi cũng không có. Ngạo Thiên huynh ngây thơ hoàn toàn không ngờ đến dù là dụ dỗ hay là tóm được, thì đều cần đến độ thiện cảm nha! Sở Ca gãy tay không thể dùng máy tính, cũng chỉ có thể mỗi ngày nằm trong nhà làm sâu gạo cho đến khi khai giảng. Cậu thấy rằng trong toàn bộ quá trình sinh hoạt lúc nghỉ hè này, điều duy nhất khiến cậu bất mãn chính là sắp khai giảng rồi mà Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn không liên hệ để đưa hoặc chuyển khoản phí tổn tinh thần cho cậu. Lẽ nào Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ thẩm du cho anh ta là một chuyện vô cùng thần thánh, mình nên thấy vinh hạnh mới phải chăng? Nếu đúng là như vậy thì đời này nhất định cậu sẽ không nhìn mặt Hiên Viên Ngạo Thiên nữa. Vào ngày khai giảng, lúc Sở Ca sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi bước ra cửa, lại thấy chiếc Lamborghini đầy phong tao mang tính chất tượng trưng và vật đại biểu của người nào đó. Sở Ca: (⊙_⊙) lẽ nào đại trạch Sở gia bị nhà Hiên Viên thu mua rồi? Hiên Viên Ngạo Thiên đến để đuổi người? Cậu còn chưa kịp ảo tưởng nốt các tình tiết còn lại thì cửa bên chỗ lái xe mở ra, Hiên Viên Ngạo Thiên bước ra đầy lạnh lùng nói: “Lên xe.” Sở Ca: =皿= Đây là tiết tấu bắt cóc trước cửa nhà!? Chú Chung, chú mau ra đây xem biến thái này! Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn mặt không cảm xúc như trước, anh nói: “Lên xe, anh đưa em đến trường.” Sở Ca giơ tay lên cực kỳ bất nhã ngoáy ngoáy lỗ tai: “Anh nói gì?” “Lên xe, anh đưa em đến trường.” Hiên Viên Ngạo Thiên rất kiên nhẫn lặp lại một lần. Hai ngày trước trợ lý riêng của anh đã phát hiện ra Tổng tài đại nhân dạo này có tâm sự, sau khi trao đổi một hồi Trình Hi đã nói cho người lãnh đạo trực tiếp của mình, muốn theo đuổi người ta đầu tiên cần có độ thiện cảm. Mà sau khi biết được mục tiêu điều động nội bộ của Tổng tài đại nhân là một vị thành niên cấp ba, làm một trợ lý đủ tư cách, Trình Hi nhanh chóng vạch ra một bản đưa cho vị thủ trưởng EQ = 0 của mình. Điều đầu tiên của bản kế hoạch là không nên thổ lộ trước khi tốt nghiệp trung học, mỗi ngày đều đưa đến trường và đón về nhà, tranh thủ từng giây từng phút dung nhập vào cuộc sống của đối phương. Hiên Viên Ngạo Thiên và trợ lý tiên sinh của anh đều nghĩ rằng điều này rất khả thi. Chỉ là Trình Hi không biết, Hiên Viên Ngạo Thiên thì hoàn toàn không có nhận thức này –Sở Ca từ nhà cậu lắc lắc lư lư đến trường cũng chỉ mất 10 phút, phải dùng đến Lamborghini để đưa đón sao! Đương nhiên, chuyện hai người họ không nhận ra được thì Sở Ca lại rõ hơn ai hết. Cậu nghĩ đây là tâm ý của Hiên Viên Ngạo Thiên, coi như là muốn soi mói đến bùng nổ rồi thì cuối cùng vẫn lên xe. Sau khi lên xe, Sở Ca thừa dịp quãng đường xe 2 phút này nhanh miệng hỏi: “Hiên Viên Ngạo Thiên, anh đặc biệt đến đón em à?” Không biết có phải do Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ trả cho cậu một khoản phí tổn thất tinh thần thì quá lỗ nên nghĩ ra cách mỗi ngày đưa cậu đến trường để gán nợ chăng? Làm một tổng tài hàng nghìn tỷ, như vậy có phải là quá keo kiệt rồi không? Hiên Viên Ngạo Thiên khi nhận được câu hỏi này thì cũng bắt đầu triển khai tư duy gió bão điên cuồng. Lúc này nên trả lời như nào đây? Nói là ừ thì có phải rất lỗ mãng không, hơn nữa vạn nhất bị coi là tên già biến thái thì làm sao bây giờ. Nhưng nói không phải thì sau này mỗi ngày đều muốn đến đón em ấy thì có phải rất dối trá không? Hai vua ảo tưởng chạm mặt nhau, kết quả chính là trong quãng đường ngắn ngủi 2 phút hai người họ hoàn toàn không nói thêm câu nào nữa, nhưng bầu không khí cũng không lúng túng nhạt nhẽo chút nào. Bởi vì cả hai đều đang ảo tưởng, tuy rằng nội dung ảo tưởng thì hoàn toàn không có chút dính dáng gì đến nhau. Đến lúc Sở Ca cởi dây an toàn định xuống xe thì Hiên Viên Ngạo Thiên mới nhận ra mình vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc lên xe của cậu. Hiên Viên Ngạo Thiên vội vàng nói ra một đáp án đáng tin nhất do anh vắt óc suy nghĩ cả quãng đường, anh nói: “Vừa lúc tiện đường, sau này đến trường hay tan học đều có thể đón em được.” Sở Ca: “…” Trước không nói cái lý do kia nghe giả tạo cực kỳ, duy nhất chỉ nói đến mỗi lần đưa đón mất 2 phút đồng hồ, Ngạo Thiên huynh anh nghĩ có ý nghĩa à. Hơn nữa dù là ai đến cửa trường học trước thì cũng phải đứng chờ, thời gian chờ này đủ để tôi về nhà rồi. Cũng không phải tình nhân, anh cần gì phải ngoan cố vậy chứ. “Cảm ơn Hiên Viên đại ca, ý tốt của anh em xin nhận. Nhà em cách trường cũng không xa, không cần anh phải đưa đón em mỗi ngày đâu. Em vào trường đây, tạm biệt anh.” Sở Ca mỉm cười nói xong, cũng không chờ Hiên Viên Ngạo Thiên trả lời liền trực tiếp xoay người bước vội vào trường. Hiên Viên Ngạo Thiên mặt không cảm xúc nhìn bóng lưng Sở Ca, trong lòng thì lấy roi hung hăng quất thi thể của tên trợ lý không đáng tin cậy kia một trận.