[Tôi nghĩ hình như tôi đã thành công trắng án. (Nhấn mạnh) Hiên Viên Ngạo Thiên là một người tốt (Nhấn mạnh) Anh ấy và đám tổng tài kia không giống một tý gì cả! Tôi không bao giờ nói anh ấy đạp thất thải tường vân nữa! —- trích từ “Nhật ký quan sát Hiên Viên Ngạo Thiên”] Bầu không khí rất ngột ngạt, Hiên Viên Ngạo Thiên gắp thức ăn Sở Ca đã giúp anh nhúng chín trong chiếc nồi nhỏ đặt trước mặt mình ăn một cách tao nhã, giống như cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra vậy. Sở Ca nghĩ, chắc là Hiên Viên Ngạo Thiên hoàn toàn không hề tin tưởng những lời cậu vừa nói. Cậu cười khổ một tiếng, nói với Hiên Viên Ngạo Thiên: “Nghe chú Chung nói, trước khi mất trí nhớ hình như em không phải là một đứa trẻ ngoan.” Hiên Viên Ngạo Thiên ừ một tiếng xem như đáp lại. Sở Ca: “…” Cậu ở trong lòng yên lặng giơ một ngón giữa về phía Hiên Viên Ngạo Thiên. Ngạo Thiên đại đại anh thực sự không thể nói nhiều thêm hai chữ à. Như này thì chúng ta tiếp tục trao đổi kiểu gì đây! Sở Ca nghĩ đã hỏng rồi thì cho hỏng luôn, cậu không thể giao lưu nổi nữa. Vì vậy cậu tức giận dùng đũa chọc chọc miếng bò viên trong nồi, chọc đến khi nước canh bên trong chảy ra thì gắp lên ném vào miệng và hung hăng cắn một cái. Bộ dáng kia quả thực là muốn bao nhiêu đáng ghét thì có bấy nhiêu. Hiên Viên Ngạo Thiên trầm mặc nhìn hành động của Sở Ca, con ngươi màu đen thăm thẳm như hồ sâu làm người ta không thấy được anh đang suy nghĩ gì. Sở Ca cảm giác mình thực sự đang đi tìm đường chết, cùng ngồi ăn với Hiên Viên Ngạo Thiên quả thực là một biện pháp giày vò bản thân. Cậu không phải là quân tử, cho nên không có thói quen tốt ăn ngủ không nói chuyện. Tổng tài đại nhân cầu ngài bỏ qua cho, còn tiếp tục im lặng nữa thì tôi sẽ chết mất. Giờ khắc này Hiên Viên Ngạo Thiên như thể nghe thấy tiếng lòng của Sở Ca, anh cầm giấy ăn trên bàn ưu nhã lau khóe miệng và nói: “Tôi tin tưởng cậu.” Sở Ca: ⊙▽⊙? Ngạo Thiên đại đại anh tin cái gì? Hiên Viên Ngạo Thiên tiếp tục nói: “Tôi tin cậu mất trí nhớ.” Sở Ca: “… Cảm ơn.” Cậu thật sự không thể tin được, tổng tài giá trị con người hàng nghìn tỉ đối mặt với người ngoài anh minh thần võ, đối mặt với nữ chính thì IQ = 0 trong truyền thuyết này cư nhiên lại tin tưởng cái lý do mất trí nhớ vừa nghe đã thấy không đáng tín nhiệm này. Kỳ thực cậu không tin, Hiên Viên Ngạo Thiên lại càng không tin. Nhưng mà không thể không thừa nhận đây là lời giải thích tốt nhất về tính cách trái ngược của Sở Ca mấy tháng nay. Người ta có thể giả tạo được biểu cảm của mình, nhưng không thể giả tạo được ánh mắt, nhất là kiểu người trong lòng nghĩ gì đều thể hiện hết lên mặt như Sở Ca. Hiên Viên Ngạo Thiên đôi lúc có suy nghĩ, ánh mắt Sở Ca nhìn mọi người giống như đang xem một bức họa, lấy tư thái của một người đứng ngoài muốn tham gia vào nhưng lại không phá vỡ được khoảng cách xa lạ thâm căn cố đế trong lòng. Loại ý nghĩ này rất kỳ quái. Hiên Viên Ngạo Thiên cảm giác mình gần đây có thể là bận rộn quá nên luôn có những ý tưởng rối loạn như này. Sở Ca căn bản không để ý Hiên Viên Ngạo Thiên đang suy nghĩ gì! Cậu tự nhiên cảm thấy rất kích động. Có cảm giác giống như một học sinh luôn đứng cuối đột nhiên được giáo viên khích lệ là một học sinh ngoan trước cả lớp vậy. Hiên Viên Ngạo Thiên quả thực là càng nhìn càng thuận mắt! Sở Ca vỗ bàn đứng lên, xoay người chạy lại khu tự chọn không biết định đi lấy cái gì. Hiên Viên Ngạo Thiên lẳng lặng nhìn Sở Ca xử sự. Từ lúc anh nói là tin tưởng cậu ta, loại tâm tình kích động phát ra từ nội tâm không giả bộ được lóe lên trong mắt Sở Ca. Không, trừ khi người nọ là một diễn viên thiên tài. Khóe miệng của Tổng tài đại nhân hơi giật giật, hủy bỏ ý tưởng thứ hai của mình. Anh đột nhiên cảm thấy, tên thiếu niên thoạt nhìn không có đầu óc này hình như cũng khá thú vị. Bất quá… ánh mắt Hiên Viên Ngạo Thiên quét qua một đống hỗn độn của bàn bên kia, ở trong lòng lại bổ sung một cái note về Sở Ca – thật chán ghét! Nếu như Sở Ca biết ý nghĩ lúc này của Hiên Viên Ngạo Thiên, cậu nhất định sẽ bĩu môi khinh thường. Ở trong lòng Tổng tài đại nhân, kẻ qua đường dù có thú vị thì cũng chỉ ở phương diện hiếm có, còn riêng nữ chính thú vị là ở tất cả mọi mặt! Nữ chính có thô lỗ dùng tay để ăn thì cũng có thể được xưng là sảng khoái, thẳng thắn mấy người có hiểu không! Đương nhiên, Hiên Viên Ngạo Thiên đang nghĩ gì thì với nhân sĩ xuyên việt thông thường không có bàn tay vàng như Sở Ca hoàn toàn không biết được. Cậu vui vui vẻ vẻ cầm hai chai bia ướp lạnh từ khu tự chọn trở lại. Sở Ca cho rằng, nếu Hiên Viên Ngạo Thiên đã lựa chọn tin tưởng cậu thì thành đồng bạn rồi, cùng bạn bè ăn lẩu uống bia thì đó mới đúng là cuộc sống! Sở Ca rất khí phách ngồi xuống, đặt hai chai bia lên bàn, móng tay đặt dưới nắp chai bia, định biểu diễn cho Hiên Viên Ngạo Thiên xem một tuyệt kĩ – dùng tay khui nắp chai. Hiên Viên Ngạo Thiên sợ hãi nhìn ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của Sở Ca. Liền thấy Sở Ca dùng hết sức, chỉ nghe thấy một tiếng “Kick”, sau đó là tiếng kêu không thể khống chế nổi của Sở Ca —– “Ngao ngao ngao!” Mẹ nó ngón tay sắp gãy luôn rồi! Sở Ca cảm thấy mình không thể đau khổ hơn được nữa. Đánh nhau với người ta không thắng được thì thôi, ngay cả tuyệt kỹ sở trường trước khi xuyên qua cũng không thể sử dụng được là thế nào QAQ Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn bộ dạng ngu xuẩn của cậu, có chút không đành lòng giơ tay lên xoa xoa mái tóc rối bời coi như là an ủi. Sau đó cầm lấy chai bia trong tay Sở Ca, ngón cái để dưới nắp và dùng sức bẩy lên. Một tiếng “Băng”, nắp bình ngoan ngoãn nhào một vòng trên không trung và rơi xuống bàn. Sở Ca: (⊙o⊙). Vạn vạn không ngờ tới, Ngạo Thiên đại đại cư nhiên cũng có loại kỹ năng dùng tay khui nắp bia của đám đàn ông phàm phu tục tử tinh khiết này! Ngạo Thiên đại đại, em sùng bái anh! Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn nắp chai rơi xuống trên bàn, lại nhìn vẻ mặt sùng bái của Sở Ca. Anh không biết hiện giờ mình có tâm trạng gì nữa, chính là lời giải thích đến bên mép rồi cũng phải nuốt trở lại —– Kỳ thực đây là lần đầu tiên Hiên Viên Ngạo Thiên khui nắp chai. Anh chỉ là xem Sở Ca làm vậy thì muốn thử một lần thôi. Dù sao làm một tổng tài giá trị con người hàng nghìn tỷ, loại bia bọt này, có chút hạ giá. Sở Ca hưng phấn nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên khui hai chai bia, đang định cầm lấy một chai thì bị một bàn tay ngăn lại. Sở Ca: “…” Ngạo Thiên đại đại anh muốn làm gì vậy? Hiên Viên Ngạo Thiên vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, rất nghiêm túc nói: “Trẻ con không được uống.” Sở Ca rất thành khẩn bảo: “Em trưởng thành rồi.” Hiên Viên Ngạo Thiên tiếp tục cao lãnh. Sở Ca: “…” Anh có ý gì đây! Không thể cho tôi uống thì mở hai chai làm gì! Kéo cừu hận như vậy sẽ OT đấy!(OT nếu không nhầm thì là 1 thuật ngữ của game, tức là nếu dính thù hận nhiều thì sẽ phải chết) Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn quan sát vẻ mặt của Sở Ca. Quả nhiên là giống như trong tưởng tượng, vừa đùa là xù lông, lại không biết vì nguyên nhân gì mà chỉ dám bùng nổ trong lòng không dám nói ra. Không ngờ rằng tất cả tâm tư của Sở Ca đều được viết trên mặt. Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ, nếu như có thể chụp được tất cả các biểu cảm của Sở Ca để làm album thì nhất định sẽ rất thú vị. Tổng tài đại nhân bị suy nghĩ mua vui thành công, tâm tình tốt nên buông tay Sở Ca ra, còn đặt chai bia ở trước mặt cậu. Anh nói: “Chỉ cho phép uống một chút thôi.” Sở Ca vẻ mặt hạnh phúc cố sức gật đầu, cậu đột nhiên cảm thấy Hiên Viên Ngạo Thiên thực ra không phải là tên nhân vật não tàn trong tiểu thuyết kia. Anh là người thật có da có thịt, có thể ở thời khắc mấu chốt rút đao tương trợ bạn bè, cũng có thể tin tưởng lời bạn nói, cùng ăn uống nói chuyện phiếm giống như một nhân loại thực sự tồn tại trên đời… Nghĩ như vậy, Sở Ca nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên và cười thật tươi. Hiên Viên Ngạo Thiên sửng sốt một chút, khóe miệng cũng hơi cong lên. Bầu không khí này hình như cũng không tồi.