Tiếng ly thủy tinh va chạm mạnh và vỡ ra, như một hồi chuông thông báo điều dữ sắp xảy ra. Từng mảnh vỡ li ti bắn tung tóe, ai đứng gần thì xui xẻo. Chỉ là, vị trí của Lâm Hạ Vy cũng hơi gần, vậy nên cũng khó tránh khỏi bị tai nạn. Má trái đột nhiên như bị vật gì đó cứa sượt qua, rát rát. Cô đưa tay lên quệt một cái, đôi con ngươi dần âm u như khí trời gần mưa, thì ra là một chút máu bám vào đầu ngón tay. Vương Khả Ngân lắc lắc đầu để mấy giọt nước theo đó mà rơi đi, chốc lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn nữ sinh đó, gằn giọng: "Chị điên rồi!" Phong Nguyệt vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi trùm lên vai Vương Khả Ngân, nét mặt hoàn toàn không giấu được sự lo lắng sợ hãi: "Khả Ngân, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh." Khả Ngân? Cơ thể Hạ Vy thoáng đình trệ. Hóa ra là tên Khả Ngân. Nhưng con gái sao? Cũng phải. Trên đời này thiếu gì tomboy, cũng không lạ lẫm gì. Nếu Khả Ngân mang dáng vẻ con gái, lúc đó Hạ Vy thực sẽ được chiêm ngưỡng Vương Doãn Kha phiên bản con gái rồi. Nghĩ tới liền thấy phấn khởi. Mà con bé Khả Ngân này, Hạ Vy dám cam đoan chắc chắn là họ hàng nhà Vương Doãn Kha, còn có họ hàng kiểu gì, bảy, tám phần có thể là em gái. "Chảy máu rồi kìa!" Ngọc Ý vươn người lại gần Hạ Vy, lông mày chau lại, đoạn lấy trong người ra một cái băng dính cá nhân, bóc vỏ ra rồi dán lên mặt cô, lầm bầm vài tiếng: "Thật là..." Hạ Vy đưa tay chạm nhẹ lên mặt băng dính, lông mi hơi rũ xuống: "Cảm ơn." Ngọc Ý hừ lạnh, bước ra khỏi chỗ đi về phía nữ sinh kia. Hạ Vy nhìn theo, hai mắt nheo nheo lại khó hiểu. *** "Doãn...!Doãn Kha!" Bạn học vừa chạy tới trước mặt hắn liền cúi người thở hồng hộc, tiếng nói vang lên cũng đứt quãng. Vương Doãn Kha dừng bút, ánh mắt tạm dời khỏi cuốn sách, không nhanh không chậm hỏi: "Có chuyện gì thế?" "Em gái cậu....!Nó..." "Cái gì?" Nghe đến đây, sắc mặt hắn liền biến, vội bật người dậy, không hỏi Vương Khả Ngân xảy ra chuyện gì mà lại hỏi: "Ở đâu? Nó ở đâu?" Bạn học nuốt khan một ngụm nước bọt, đáp: "Canteen." *** "Chuyện các người có gì hãy để tôi đập một trận xong rồi hãy giải quyết." Tất cả mọi người theo phản xạ hướng ánh mắt về phía người vừa phát ngôn. Chỉ thấy một cô gái miệng cười mắt không cười, bước từng bước tới gần, hai tay bẻ vang lên tiếng rôm rốp. Ngọc Ý túm lấy tóc nữ sinh giật ra đằng sau, ép buộc nữ sinh đó phải ngửa mặt nhìn mình, chị ta vẫn duy trì nụ cười, có điều nụ cười bây giờ lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Nữ sinh đó đau điếng tới độ chảy cả nước mắt, rít gào: "Này, làm cái gì thế? Buông ra!" Ngọc Ý cười ha một tiếng: "Trước mặt chị mày mày cũng dám càn quấy hả? Lá gan cũng lớn nhỉ?" Nữ sinh tức giận mắng: "Con điên này ở đâu chui ra thế hả? Buông cái tay ra mau." Ngọc Ý khẽ "ồ" nhẹ, thật sự buông tay ra, nhưng chưa đầy ba giây sau đã trực tiếp giáng một cái tát vào mặt nữ sinh. Nữ sinh bị đánh đến đầu óc choáng váng, loạng choạng ngã xuống nền, vẫn chưa kịp định hình, vùng cằm lại bị một bàn tay bóp chặt, ép nữ sinh phải ngẩng đầu lên. Đập vào mắt vẫn là gương mặt thân quen kia, nữ sinh thật lòng không hiểu mình đã đắc tội nữ sinh lạ này ở chỗ nào, cư nhiên vừa xuất hiện, ăn nói không đầu không đuôi đã túm lấy người ta mà đánh. Ngọc Ý quỳ nửa người, nói: "Ăn nói cẩn thận! Ngoan ngoãn tao sẽ nhẹ tay, nếu không, tao đánh đến cha mẹ mày cũng nhận không ra luôn đấy." Học sinh vây quanh ba dấu chấm hỏi to đùng. Sao diễn biến lại lạc đến phương trời nào rồi thế này? Nhưng thấy nữ sinh kia bị đánh, một số lại cảm thấy hả dạ, một số lại cảm thấy phấn khích,...!Đa dạng trạng thái. Bị đe dọa, da đầu nữ sinh dần tê dại, cơ thể mơ hồ hơi run lên, uất ức đến bật khóc, miệng vẫn ngang ngạnh nói: "Tôi không làm gì cô, tại sao cô lại đánh tôi?" "Đánh người cũng cần lí do à? Từ bao giờ lại phiền phức như thế? Những lần trước là ngứa mắt mới đánh. Lần này, để xem..." Ngọc Ý xoa cằm, chốc sau cười đến xán lạn: "Mày làm Hạ Vy bị xước mặt. Lí do đủ rồi chứ? Còn gì trăn trối không?" "..." Một mảnh im lặng đến lạ. Hạ Vy là ai? Cái quái gì đang xảy ra? Ai đó làm ơn đứng ra giải thích giùm cái. Hạ Vy đưa tay đỡ trán. Không cần không cần nha. Ý tốt của chị cô không cần đâu nha. Chỉ là vô tình bị xước một tẹo thôi, cô còn chưa tính toán, chị ta đã sồn sồn lên rồi. Nhưng cô e nếu Ngọc Ý thật sự động thủ sẽ dính phải phiền phức không đáng có. Trước kia Hạ Vy cũng nghe nói qua, Ngọc Ý hoàn toàn không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, càng đẹp chị ta càng đánh đến mặt nở hoa. Thanh Vũ là nơi thiên kim thiếu gia nhiều đến mức hoa mắt, túm đại một đứa nó cũng là con giám đốc này giám đốc nọ, Ngọc Ý hành sự bốc đồng, không chỉ chị ta gặp rắc rối, mà e rằng Trương gia cũng bị liên lụy. Đặc biệt là nếu đến tai ông anh trai quái gở Trương Ngọc Cơ kia của chị ta, xem chừng sẽ bị túm về không cho đến Thanh Vũ nữa, vậy còn nhiệm vụ thì sao? Ôi dào, hậu quả kéo theo một động hệ lụy phiền phức. Hạ Vy đành đứng lên can ngăn, kéo kéo cổ áo Ngọc Ý: "Đủ rồi, tôi cũng không sao." Nữ sinh vẫn bị ép nửa nằm nửa ngồi dưới đất, giương cặp mắt phẫn nộ nhìn Hạ Vy. Ngọc Ý đứng dậy, phủi phủi quần áo, từ trên cao nhìn xuống: "Nhớ mặt chị mày đấy." Lại quay sang, đối với Hạ Vy đang đứng cạnh mình, hừ lạnh một tiếng. Hạ Vy cười bất lực. Cô bất chợt liếc nhìn Vương Khả Ngân. Vương Khả Ngân bị bắt gặp. Hai ánh mắt giao nhau giữa không trung. Nó thoáng sững sờ, đối phương lại cong khóe môi cười nhàn nhạt. Cô gái ấy...!Không hiểu sao làm nó thấy rất thoải mái, muốn làm quen bắt chuyện vài câu. Mà hình như, xâu các dữ liệu nãy giờ lại với nhau, cô gái này chắc là tên Hạ Vy. Vương Khả Ngân thấy Hạ Vy cười xuề xòa với cô gái bên cạnh, họ thì thầm cái gì đó rồi nhanh chóng rời đi mất. Vương Khả Ngân rất đau đầu. Nó đưa tay day day vùng mi tâm, hai mắt dần mờ đi. Trước khi mất đi ý thức, nó chỉ có cảm giác hình như nó được ai đỡ lấy, ôm thật chặt, gọi tên nó, giọng nói ấy rất quen thuộc, giọng nói ấy tràn ngập sự lo lắng. Vương Doãn Kha cau chặt mày, vội bế xốc Vương Khả Ngân lên, trước khi rời đi, ánh mắt có quét qua nữ sinh nọ một cái thật nhanh. Nữ sinh nọ mặt mày trắng bệnh. Phong Nguyệt ngầm sub ý tứ của Vương Doãn Kha. Đại khái, chắc là hắn muốn nói...!"Anh ghim". Hơ hơ. Chậc, nữ sinh đó cũng thật là...!Đụng vào ai không đụng, lại đụng tới bảo bối người ta cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Hạ Vy và Ngọc Ý đi trên hành lang, thỉnh thoảng có người đi qua nhịn không được mà nhìn bọn cô chỉ chỉ trỏ trỏ nói cái gì đó. Ngọc Ý tâm tình không tốt, nhịn tới mức mặt mày đen như than. Hạ Vy lại xem như không, rất bình thản, cứ như cô không phải là người liên quan vậy. "Ngọc Ý!" Hạ Vy lên tiếng: "Tan học, đợi tôi." Ngọc Ý cục súc hỏi lại: "Làm gì?" Hai người đi đến ngã rẽ liền dừng lại. Hạ Vy mỉm cười, nói: "Có chút việc cần xử lí. Nếu chị không muốn tôi cũng không ép. Tùy chị thôi." Ngọc Ý chợt cười cợt nhả, khẽ "a" một tiếng, cũng nói: "Được thôi." Sau đó mới rời đi. Hạ Vy đi ngã rẽ còn lại, trên môi vẫn còn vương vấn nụ cười phảng phất như có như không. Tan học, Ngọc Ý thật sự xuống tận lớp chờ Hạ Vy, đằng sau còn kéo theo một cục nợ to đùng. Cục nợ một mặt làm vẻ ngây thơ vô tội. Hạ Vy lườm lườm một hồi, nghiến răng rít từng chữ: "Chị dẫn cậu ta đi theo làm gì?" Ngọc Ý ngay lập tức liền phủi sạch tất thảy quan hệ: "Không liên quan đến tôi. Cậu ta là tự mình đi tới. Chẳng qua, tôi đi trước, cậu ta đi sau thôi." Tử Minh liếc Ngọc Ý một cái, im lặng không nói gì. Hạ Vy cười ha một tiếng: "Bỏ đi." Rồi lấy hai tấm bùa ra. Lá bùa to bằng hai ngón tay, màu vàng, lấy chu sa vẽ lên, đường nét lộn xộn không theo quy luật gì cả, Ngọc Ý xem sách bao năm cũng chưa từng thấy lá bùa kiểu này. Ngọc Ý là người trong nghề đã không biết thì đừng nói gì đến Tử Minh. Hạ Vy đưa hai lá bùa về phía họ: "Cầm lấy." Ngọc Ý mê man nhận lấy, không kìm lòng mà hỏi: "Cái gì đây?" Hạ Vy trợn trừng mắt: "Bùa chú chứ còn cái gì nữa." Tử Minh lật lật lá bùa trong tay, trầm ngâm ngắm nhìn chăm chú một hồi. Ngọc Ý đương nhiên biết đây là bùa chủ, chỉ là...: "Tôi chưa từng thấy lá bùa kiểu này." "Lâm gia đứng ở vị trí đầu tiên, không phải cái gì người bên ngoài cũng biết được gia tộc chúng tôi có cái gì." Dừng một lát, Hạ Vy lại cười âm trầm: "Mà dù có biết thì sao chứ?" Biết cách làm, biết công dụng mà không biết cách quy luật hoạt động của nó thì cũng như không. Ngọc Ý thoáng sững người lại. Đúng vậy, Lâm Hạ Vy chính là người của gia tộc pháp sư đứng đầu - Lâm gia, còn thuộc dòng chính thống. Các gia tộc, ai mà chẳng có bí tịch riêng, có một số, thậm chí chỉ thuộc dòng chính thống mới được kế thừa, nhưng có học được hay không thì lại chẳng có mấy người. Lâm gia rất đặc biệt, hầu hết những người thuộc dòng chính thống đều có mắt âm dương, tất nhiên cũng có ngoại lệ là không thuộc dòng chính thống cũng có năng lực này, nhưng cái này không nhiều lắm. Người của Lâm gia bẩm sinh đã thế. Nhưng trước kia, rất lâu rồi, cái thời mà yêu ma loạn thế, người các gia tộc khác cũng có khả năng nhìn thấu cõi âm lẫn cõi dương, đây là do tu luyện mà thành. Sau đó không hiểu sao, cách thức tu luyện đột nhiên biến mất, đến thời kì yên bình thì chính thức thất truyền. Đại khái vẫn có khả năng cảm ứng được, tuy nhiên các gia tộc vẫn cố gắng tìm cách tìm lại cách thức tu luyện. Quay lại vấn đề Lâm gia. Lâm gia thực rất mạnh, cách xa vị trí thứ hai đến mấy chục con phố, mà vị trí thứ hai này, buồn cười thay lại chính là Trương gia. Nhưng đừng nói đến vấn đề tài chính, dưới con mắt của Ngọc Ý, Lâm gia nghèo chết đi được, thua xa Trương gia nha. Khoan khoan, vấn đề hơi lạc rồi. Ngọc Ý xua đi mấy ý nghĩ đậm chất lịch sử pháp sư khô khan, quay lại vấn đề hiện tại: "Ý tôi là nó dùng để làm gì?" "Chị có thể cảm ứng được, nhưng nhìn thấy vẫn tiện hơn. Còn Tử Minh..." Hạ Vy liếc nhìn Tử Minh, như đang nghĩ nên dùng từ kiểu gì để hình dung, mấy giây sau mới tiếp: "Coi như cho cậu ta mở rộng tầm mắt." Ngọc Ý lập tức ngậm miệng lại. Đùa à? Bùa này có tác dụng khiến người khác nhìn thấy linh hồn sao? Không gạt người chứ? Nhưng dùng kiểu gì? Đốt thành tro rồi hòa vào nước uống? Hay trực tiếp nhai ăn? Phì phì, lí nào lại phải làm thế thật à? Lúc này học sinh đã ra về hết. Hành lang trống trải chỉ còn ba người. Một mảng tĩnh lặng. Hạ Vy nói: "Dán lên trên trán." Ngọc Ý cùng Tử Minh nghe vậy liền làm theo. Một lúc sau vẫn thấy chưa có gì bất thường xảy ra, Tử Minh đành lên tiếng: "Có thấy gì đâu?". Truyện Tổng Tài "Tôi đã làm gì đâu mà hai người đòi thấy!" Ngọc Ý vẻ mặt chỉ hận không thể viên lên bốn chữ in hoa to đùng "Chị biết ngay mà", nếu có thể dễ dàng như thế này, các gia tộc sao có thể nhọc lòng cơ chứ, Lâm gia trước giờ cũng không phải gia tộc nhỏ mọn gì đến nỗi bí quyết nhìn thấy linh hồn cũng giấu nhẹm, e rằng trong chuyện này có cất giấu thứ gì đó không đơn giản. Hạ Vy hơi cười, lấy con dao rạch giấy trong túi ra, cứa mạnh lên đầu ngón tay. Đầu ngón tay rỉ máu, lấy máu chấm hai chấm lên hai lá bùa, ngay tại vùng mi tâm của bọn họ. Sau đó tay bắt quyết, lẩm bẩm một tràng ngôn ngữ như tiếng người ngoài hành tinh, xì xà xì xào, ù ù cạc cạc nghe chả ra cái gì. Xong xuôi, sắc mặt Hạ Vy hơi tái lại một chút, cô hơi cúi đầu, day day hai vùng thái dương. Thật phiền phức! Máu của Hạ Vy? Lần trước Ngọc Ý nhìn thấy linh hồn, tuy chỉ là vài giây ngắn ngủi, hình ảnh còn rất mờ nhạt, nhưng Ngọc Ý nhớ rất kĩ, lúc đó chị ta toàn thân dính không ít máu của Hạ Vy. Vậy nên, máu của người Lâm gia chính là mấu chốt sao? Thật vi cmn diệu quá đi. Cùng là máu người cả, sao máu đám người Lâm gia lại đặc biệt như thế chứ? Ông trời thiên vị cũng quá trắng trợn rồi. "Có những thứ tốt nhất không nên suy diễn lung tung." Ngọc Ý theo phản xạ hỏi lại: "Hả?" Hạ Vy im lặng một lát không đáp, chợt nói: "Lá bùa này chỉ có tác dụng trong vòng hai tiếng đồng hồ." Dừng một lát, lại tiếp: "Nếu muốn nghiên cứu lá bùa, tôi cũng không ngại, chỗ tôi còn có rất nhiều, tất nhiên không phải cái nào cũng giống cái nào, vậy nên, muốn biết được bí quyết, tỉ lệ phần trăm thành công là...!hoàn toàn không có." Câu nói này giống như đang nói với Ngọc Ý, lại có cảm giác giống như đang nói với Tử Minh. Tử Minh cau mày nhìn Hạ Vy, Hạ Vy lại nhìn cậu mà cười nhàn nhạt không rõ dụng ý. Đuôi lông mày Ngọc Ý giật giật. Có câu nhất định phải nói. Con mẹ nó, Hạ Vy cô giỏi lắm! Cô tưởng cô ngon lắm sao? Phi phi. Hoàng hôn đã tới, ánh nắng màu vang cam nhuộm khắp đường chân trời. Những tia nắng lọt qua khe ô cửa sổ, chiếu rọi vào trong phòng học. Hạ Vy bị hất bay đập lưng vào tường, cô nhíu chặt mày, loạng choạng bước về phía trước, tay kẹp lấy lá bùa, nhân lúc oán linh đang đối phó với Ngọc Ý, cô liền tung lá bùa ra. Lá bùa dính vào lưng oán linh phát lên tia sáng vàng chói mắt rồi nhanh chóng lụi tắt, oán linh ngửa cổ kêu thất thanh một tiếng. Mãi một lúc lâu sau, nó ngã quỵ xuống đất, xoay đầu lại nhìn chằm chằm Hạ Vy, ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ. Ngọc Ý vuốt ngực, lầm bầm: "Hù chết bản cô nương rồi." Lại đi về phía Hạ Vy, hỏi: "Này, không sao chứ?" Hạ Vy lắc đầu: "Không sao!" Hồn ma nữ sinh Hạ Vy gặp buổi sáng đang ngồi co ro một góc, hai vai kịch liệt run lẩy bẩy. Thấy Hạ Vy đi về phía mình, nó kinh hãi dính sát vô tường. Hạ Vy từ trên cao nhìn xuống, nói: "Có sao không?" Nữ sinh giật nảy, lắp bắp: "Không...!Không sao!" Hạ Vy thở dài, ngồi xổm xuống đối mặt với nữ sinh, lại hỏi: "Có chấp niệm gì?" Nữ sinh liền cúi đầu, hơi lắc lắc đầu, một lúc sau lại gật gật đầu. Đoạn, nó ngước mặt nhìn Hạ Vy: "Cô hoàn thành giúp tôi được à?" "Không biết. Còn tùy vào tâm nguyện của cô thôi." "Tôi chỉ có hai tâm nguyện. Thứ nhất, chính là đánh con oán linh kia một trận, ai bảo ngày thường nó hay ức hiếp tôi." Hạ Vy làm động tác mời, chỉ tay về phía oán linh kia: "Ok, giờ cô có thể." Đắn đo một lúc, nữ sinh mới tiếp: "Thứ hai, tôi...!tôi muốn cô thay tôi tỏ tình.".