Khí thiếp vương gia

Chương 91 : Tiến cung diện thánh

Edit: Du Phong Lãnh Huyết Beta: Tiểu Hồ Điệp Sau khi Tiếu Vân Thiên nhận được tin tử của Thiên Tình, chưa có 1 đêm ngon giấc, mỗi ngày đều ngủ rất trễ, từ sáng sớm đã tỉnh lại Đặc biệt là đã nhiều ngày, mỗi ngày ở đại điện xử lý chính sự, luôn không tự chủ mà dừng lại, cái gì cũng không muốn làm, chỉ lẳng lặng nhìn về phía ngoài thành, sau đó lại nhíu mày tự trách, rồi lại cầm bút tiếp tục làm việc. Chỉ là, sự dày vò trong lòng hắn thì không ai biết Ngày đông rét lạnh khiến cho thân mình Tiếu Vân Thiên luôn thấy lạnh lẽo, lần trước khi gặp Thiên Tình, nàng không cùng hắn trở về, hắn đã bệnh 1 chập, từ đó về sau thân thể cũng không còn như trước, không thể chống lại cái lạnh, bây giờ thân mình như bị trọng thương, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống Bệnh tình càng lúc càng nặng, nếu ngự y không phát hiện, Tiếu Vân Thiên bây giờ đã nằm 1 chỗ không dậy nổi Nhìn thấy Tiếu Vân Thiên hôn mê trên tháp thượng, Tả Tâm Lam bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt vừa đau lòng lại không cam lòng, hắn vì 1 cái nha đầu Thiên Tình mà lâm bệnh không dậy nổi. Đã hai ngày đêm Tiếu Vân Thiên vẫn không tỉnh lại, trầm trọng hôn mê Từ xưa đến nay, khi vướn vào 1 chữ “tình” đều tự nhất thương thần [ý là bị tổn thương], vô luận là anh hùng hào kiệt nào, chỉ cần 1 khi gặp gỡ, nếu không phải dục tiên dục tử thì cũng là tan xương nát thịt. Mà Tiếu Vân Thiên chỉ sợ là càng khổ hơn, lúc trước vì yêu mà đem Thiên Tình cho Âu Dương Thanh Minh, vì hạnh phúc của nàng, hắn không tiếc đuổi giết vương phi Duẫn Lâm của Âu Dương Thanh Minh, bây giờ Thiên Tình lại hương tiêu ngọc tổn. ” Không, không cần, Thiên Tình, không cần rời đi, không cần……” Tiếu Vân Thiên đang hôn mê trên tháp thượng lắc lắc đầu, đôi mày kiếm không ngừng nhíu lại Hít 1 hơi thật sâu, ngự y lấy từ trong tay ra 1 ngân châm, nhẹ nhàng châm vào huyệt ngủ của hắn, lúc này Tiếu Vân Thiên mới bình yên chìm vào giấc ngủ, chỉ là đôi mày nhíu chặt kia chưa từng dãn ra Từ khi trở bệnh đến nay, đây là cách Tiếu Vân Thiên vẫn làm để đi vào giấc ngủ, chỉ là hôm nay, thời gian của những giấc ngủ càng ngày càng ngắn, vừa mới châm xong không đến 1 canh giờ, hắn sẽ tỉnh lại, miệng không ngừng lẩm bẩm tên Thiên Tình, làm cho Tả Tâm Lam hận đến thấu xương Trong mắt nàng hiện lên 1 mạt bi thống, hắn không thể chết, nếu hắn chết, đời nàng cũng xong rồi, nàng không còn người nào để nương tựa, há có thể để hắn chết đi như vậy. Vì thế mím môi nói với ngự y “Thần y, vì sao bệnh tình của bệ hạ lại ngày càng nghiêm trọng như thế?” Kỳ thật nàng như thế nào mà không biết, tất cả cũng đều vì nha đầu Thiên Tình kia. Đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng, Thiên tình xuất thân thấp hèn ti tiện, chỉ là 1 nha đầu được nhặt về mà thôi, vì cái gì mà được ngồi trên ngai vàng kim chi ngọc diệp? “Sợ là lần này không nhanh khỏi đâu!” Chuyển hướng nhìn sang Tiếu Vân Thiên trên tháp thượng, ngự y bất đắc dĩ lắc đầu “Tâm bệnh, cho dù y thuật của thần có cao siêu đi chăng nữa, Hoàng thượng không phối hợp thì bất quá cũng chỉ phí công!” Đang muốn hỏi tiếp nói, Tả Tâm Lam liền bị vị Hoàng thượng đột nhiên ngồi dựng dậy trên tháp thượng dọa cho sợ suýt ngất. Hắn tỉnh rồi? “Thiên Tình, đừng sợ, đừng sợ, ta đã tới rồi, ca ca bảo vệ ngươi!” Tiếu Vân Thiên đầu đầy mồ hôi, hai mắt trừng trừng nhìn về phía trước, trong miệng vẫn thì thào nói nhỏ “Đến đây, đến đây, ca ca đến đây…!” Đợi cho hai người vui sướng nhìn hắn, chờ mong động tác tiếp theo của hắn, cả người Tiếu Vân Thiên “ầm” 1 tiếng đổ xuống giường, lại hôn mê ” Bệ hạ!” Tả Tâm Lam nhanh chóng chạy tới, lo lắng nhìn Tiếu Vân Thiên, nam nhân anh tuấn này làm cho người ta khó có thể dò đoán, ôn nhu của hắn chỉ dành cho muội muội Thiên Tình của hắn Cười khổ 1 tiếng, Tả Tâm Lam không tự chủ hỏi “Tại sao? Ngay cả trong mộng cũng lo lắng cho an nguy của nàng, vì sao lại nhẫn tâm đem nàng tới nơi đó, biết rõ lễ thân vương tình đầu ý hợp với vương phi của hắn, lại muốn đuổi giết nàng, ngươi nghĩ muốn vì nàng loại bỏ chướng ngại, kỳ thật chỉ 1 mình ngươi tình nguyện mà thôi, Hoàng thượng, ngươi mới là người vô cùng tàn nhẫn!” Ngự y cả kinh ngẩng mạnh đầu lên “Nương nương, đừng kích động hoàng thượng như vậy, sẽ làm cho bệnh tình càng nghiêm trọng, chỉ sợ là…” “Sẽ chết có phải không?” Tả Tâm Lam bất đắc dĩ nói Lúc này, thái giám bẩm báo.” Khải bẩm nương nương, lễ thân vương Âu Dương Thanh Minh cầu kiến.” Tả Tâm Lam còn chưa nói xong Tiếu Vân Thiên đột nhiên ngồi dậy “Mau gọi hắn tiến vào!” ” A! Hoàng Thượng, ngài tỉnh?” Tả Tâm Lam thực kinh hỉ “Thật tốt quá, thần thiếp lo lắng muốn chết!” Tiếu Vân Thiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào phía sau bình phong, Âu Dương Thanh Minh tiến vào, hành lễ “Tham kiến hoàng thượng, thần Âu Dương Thanh Minh đến thỉnh tội, thần không hảo hảo chiếu cố cho Thiên Tình, thỉnh hoàng thượng ban tội!” Tiếu Vân Thiên không nói được một lời, nhìn không ra vui hay giận, chỉ nhìn Âu Dương Thanh Minh, Âu Dương Thanh Minh thấy hắn không nói, cũng không dám đứng dậy, dù sao cũng là đại nội hoàng cung, hắn không thể tùy tiện Qua nửa ngày, Tiếu Vân Thiên mới cất giọng “Âu Dương Thanh Minh, trẫm thực hổi hận, đây là điều trẫm hối hận nhất trên đời này, ngươi đứng lên đi!” ” Tạ Hoàng Thượng.” “Nếu không phải Thiên Tình lúc trước tự ý 1 mình rời đi, trẫm sủng nàng vô độ, như thế nào hôm nay đau lòng đến vậy? Thiên Tình là người thế nào, nếu không phải đến bước đường cùng, nàng như thế nào có thể tùy tiện trốn đi? Tất cả khổ sở nàng chịu đựng trong vương phủ đều là 1 tay trẫm mang đến, nhưng ngươi, cũng là ngươi tiếp tay!” Vương tộc tranh đấu, dùng người mình yêu nhất làm vật hi sinh, đau khổ trong lòng Tiếu Vân Thiên cũng chỉ có 1 mình hắn biết “Vâng! Thần biết lỗi” Âu Dương Thanh Minh nào phải không hối hận? Chỉ là nhân sinh không có thuốc hối hận, mọi chuyện cũng không thể quay trở lại Âu Dương Thanh Minh nâng mắt nhìn về phía Tiếu Vân Thiên, hắn gầy, hắn tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, mắt hắn cũng hãm sâu vào hốc mắt. Vẻ tiều tụy này xuất hiện trên người hắn thật sự làm cho người ta thấy đau lòng, 1 người cường hãn như thế lại cũng bị bệnh tật tra tấn thành như vậy. Sắc mặt Âu Dương Thanh Minh cũng trắng bệch, Tả Tâm Lam nhìn hai nam nhân tuấn mĩ dị thường nhất vương triều Sở quốc, không khỏi cười lạnh. Tiếu Thiên Tình, ngươi thật tàn nhẫn, cư nhiên tra tấn bọn hắn thành ra như thế ” Hoàng Thượng bảo trọng long thể!” Âu Dương Thanh Minh cũng thực mất mát, hắn thập phần hiểu được tâm tình của Tiếu Vân Thiên, đứng trên lập trường của nam nhân, hắn có lẽ còn đau hơn mình Chính tay đưa người mình yêu nhất cho người khác, vì hạnh phúc của nàng, hắn cam tâm buông tay, chỉ là, chỉ có mấy tháng mà thôi, Thiên Tình muội muội hắn yêu nhất đã hương tiêu ngọc tổn, hắn khẳng định hận đến muốn giết chính mình đi “Hoàng thượng muốn xử trí thần như thế nào, thần đều không 1 câu oán hận!” ” Ngươi đi xử lý biên quan chiến sự đi, trẫm hiện tại không nghĩ truy cứu trách nhiệm của ngươi, trẫm biết, Thiên Tình yêu ngươi, nàng thiện lương như vậy, nhất định sẽ không hận ngươi! Nhưng trẫm sẽ không buông tha cho ngươi, lần đến biên quan này, nếu ngươi còn có thể sống sót trở về, trẫm sẽ cùng ngươi tính món nợ này!” Tiếu Vân Thiên tiếp tục nằm trên giười, không hề nhìn Âu Dương Thanh Minh hay bất luận kẻ nào