Khí thiếp vương gia

Chương 73 : Ăn no bỏ chạy

Edit: Du Phong Lãnh Huyết Beta: Tiểu Hồ Điệp “Công tử. buông ta ra!” Thiên Tình khẩn trương hô to Sở Nghi Hiên hung hăng áp môi lên, tham lam cướp lấy cánh môi mềm mại ấm áp của nàng, vẫn đè nặng lên nàng, cũng không biết này có tính là hôn không, tựa hồ, hắn muốn tìm kiếm cảm giác ấm áp Kinh ngạc qua đi, Thiên Tình rất nhanh phản ứng lại, đầu tiên chính là phản kháng, giãy dụa Nàng không giãy dụa còn có thể tốt 1 chút, nàng càng giãy dụa, Sở Nghi Hiên càng thêm kích động, hơn nữa, mang theo 1 cỗ nhiệt thiết mãnh liệt, điên cuồn mút lấy cánh môi của Thiên Tình, mạnh mẽ mút lấy, thỉnh thoảng còn cắn nàng 1 ngụm, giống như đem đôi môi trở thành cao lương mĩ vị. Hắn thật sự say rồi, rất say. Thiên Tình bất đắc dĩ ngừng giãy dụa “Thảo nhi! Nàng là của ta!” Sở Nghi Hiên hôn lên khóe môi nàng ” Ngô……” Thiên Tình gấp đến độ” Ngô ngô” kêu Hắn lại càng thêm hưởng thụ đôi môi của Thiên Tình, 1 đường uyển chuyển, khẽ liếm, thậm chí hắn còn giảo hoạt nhân lúc Thiên Tình phát ra âm thanh, liền đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng nàng Đầu lưỡi không giống môi của hắn, rất nóng, mang theo hơi nóng cực độ, thâm nhập vào trong miệng Thiên tình, Thiên Tình mãnh liệt run rẩy 1 chút, đầu lưỡi hảo đau, giống như từ trên trời rơi xuống 1 tảng đá. Nàng hoài nghi chủ nhân của khối thân thể này nhất định đã cắn lưỡi tự sát, lúc trước khi nàng bị Âu Dương Thanh Minh xâm phạm, cũng từng có cảm giác này. “Thảo nhi! Nàng là của ta, không phải của tên vương gia chó má kia!” Hắn tựa hồ cảm thấy bộ dạng túng quẫn của nàng, âm trầm cười, đem tiếng cười trầm thấp kia nuốt vào chỗ giao hợp giữa đôi môi 2 người, tất cả đều biến mất trong miệng Sở Nghi Hiên, đại chưởng siết lấy eo nhỏ của nàng, cũng ái muội ôn nhu ma sát bên hông nàng, làm cho Thiên Tình càng ngày càng run rẩy Cho tới bây giờ Thiên Tình chưa từng bị hôn như vậy, ông trời, nàng đã gặp phải 2 nam nhân khủng bố thế nào, mỗi người đều bá đạo làm cho người ta khủng hoảng! Nụ hôn của hắn quả thực muốn giết người Thân thể bất giác run rẩy, Thiên Tình không biết mình rốt cuộc bị làm sao “Buông ta ra, công tử, ta không phải người ngài muốn tìm!” Nếu bị hắn biết nàng đã trọng sinh, không biết sẽ hỗn loạn như thế nào Nàng cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi Sở Nghi Hiên đang mất lý trí kia. Lại không biết, mọi cử chỉ vô tình của nàng làm cho thân hình nhỏ xinh càng thêm mê người, mật ngọt trong miệng theo miệng hai người chảy ra Hai tròng mắt hắn tối sầm lại, rên lên 1 tiếng, mạnh mẽ chen 2 chân mình vào giữa hai đùi Thiên Tình, cường ngạnh tách hai chân của nàng ra, đem chính mình khảm nhập vào giữa hai chân nàng, đồng thời đại chưởng cũng khó nhịn từ bên hông nàng trượt lên bầu ngực đĩnh kiều mượt mà. Sở Nghi Hiên dùng sức, hung hăng xoa nắn 1 phen nộn thịt dưới tay “Đẹp quá! Thảo nhi! Nàng đẹp quá!” Thiên Tình bị đau, kêu lên 1 tiếng, nhưng miệng lại bị Sở Nghi Hiên che miệng, nghe như 1 tiếng ngâm nga trầm thấp Sở Nghi Hiên nghe thấy Thiên Tình thấp giọng ngâm, tay kia đồng thời đỡ thấy ót Thiên Tình, hôn nàng càng sâu. Hắn tựa hồ như lúc trước muốn không được, tựa hồ phát tiết với Thiên Tình đang tránh né hắn, lúc này đây, hắn dùng khí thế cuồng phong đại vũ, kịch liệt tàn phá trong miệng Thiên Tình, đói khát uống lấy mật dịch ngọt ngào kia, đầu lưỡi cũng mãnh liệt dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương của Thiên Tình Vô luận chiếc lưỡi nàng có tránh né thế nào, hắn đều có thể chuẩn xác bắt được nó, sau đó hung hăng va chạm, mút lấy, đè ép, làm loạn cả lên mới buông nó ra. Nhưng là, hắn tuyệt đối không thu tay lại, lần tạm ngừng này của hắn chỉ là để chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo. Sau đó, Thiên Tình động đậy lưỡi, giãy dụa muốn đẩy hắn rời khỏi hương vị ngọt mĩ kia, hắn càng thêm mãnh liệt, tựa hồ hận không thể đem đầu lưỡi của Thiên Tình nuốt vào Cơn đau đạt đến cực hạn, Thiên Tình đẩy mạnh Sở Nghi Hiên ra, hắn lại ngã khỏi giường, lúc này, cơn buồn ngủ qua đi, làm cho hắn thanh tỉnh. Vỗ vỗ cái đầu, hắn đứng lên, nhìn Thiên Tình “Nữ nhân đáng chết! Ngươi là ai?” Đúng vậy, nàng là ai? Nàng ngay cả tên mình cũng không biết, dù sao nàng cũng không thể nói rằng mình là Thiên Tình, nói ra cũng không ai tin “Công tử, ta không phải Thảo nhi ngài muốn tìm, thỉnh công tử tự trong!” Thiên Tình ngồi ôm gối ở góc giường, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa hai chân Sở Nghi Hiên cuối cùng cũng tỉnh rượu, nhìn chính mình trên người không 1 mảnh vải và Thiên Tình ở trước mặt, lập tức đỏ mặt vội lấy trường bào che người lại “Đáng chết! Ngươi như thế nào lại xuất hiện ở đây?” Trong lòng Thiên Tình ngẩn ra, có chút khó tin nhìn về phía hắn “Việc này chỉ sợ phải hỏi công tử, ta không biết!” “Đáng chết!” Sở Nghi Hiên gầm nhẹ, tầm mắt chạm đến vết lạc hồng trên giường, đầu trước đau, không phải hắn đã cùng lên giường với Thảo nhi sao? Như thế nào lại biến thành nữ nhân này? “Ngươi nói cho ta, có phải ta đem ngươi lên giường hay không?” Sở Nghi Hiên thật sự không tìm ra từ ngữ thích hợp, đành phải nói toẹt ra Mặt Thiên Tình đỏ lên, có chút xấu hổ, nhưng vẫn không thừa nhận “Công tử, thỉnh ngài để ta cùng nha hoàn rời đi đi, việc hôm nay ta không muốn truy cứu, thỉnh công tử thành toàn, cho chúng ta rời đi!” “Cái gì?” Sở Nghi Hiên ngẩn ra “Ngươi nói ta thật sự cùng ngươi lên giường?” Mặt Thiên Tình càng ngày càng đỏ, nam nhân nhân này so với Âu Dương Thanh Minh còn thẳng thắn hơn “Công tử, không có, ta cái gì cũng không biết!” Nàng thật vất vả lắm mới trọng sinh, không muốn lại làm món đồ chơi trong tay nam tử, nàng thầm nghĩ lấy thân phận mới này, có thể thư thái vài ngày, đứa nhỏ của nàng cũng không còn, bây giờ không hề có gì vướng bận! “Ta nói nữ nhân ngươi bị sao thế này? Ta muốn phụ trách ngươi, ngươi lại không chấp nhận, ta chưa từng gặp qua nữ nhân ăn no rồi không muốn chịu trách nhiệm thế này?” Sở Nghi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tình, phải nói, khuôn mặt này thật sự giống Thảo nhi “Ngươi tên gì? Nói cho gia!” ” Không biết!” Thiên Tình cụp mắt, nàng vừa mới trọng sinh, sao có thể biết mình tên là gì! Chuyện này chỉ sợ còn phải hỏi tiểu Đường thì mới biết Nhìn nữ tử cực kỳ giống Thảo nhi trước mắt, Sở Nghi Hiên không khó hiểu nhìn Thiên Tình nói “Ngươi ăn ta rồi, thì phải chịu trách nhiệm với ta, đừng nghĩ đến chuyện ăn no rồi bỏ chạy!”