Khí thiếp vương gia

Chương 58 : Cứu mạng đạo thảo

Edit: Tiểu Hồ Ly. Beta: Tiểu Hồ Điệp Hắn hỏi nàng:” Cha đứa bé đâu?” Thiên Tình trong lòng rối như tơ,hồi lâu sau mới đáp:” Hắn chết rồi.” Trong lòng Sở Nghi Hiên hiện lên nhiều ý tưởng nhưng cũng không hỏi lại:” Người nhà nàng đâu?” -“ Cũng chết rồi.” -“ Nga!” Quả thật Thiên Tình không nói dối,muốn nói đến người thân,trừ hoàng huynh ra,nàng không còn người thân nào hết,nhưng hoàng huynh cũng không phải ca ca ruột của nàng,mẹ ruột nàng sớm đã không biết ở nơi nào,lão Thái Hậu nhận nàng làm con nuôi.Từ lúc lão Thái hâu mấtcho tới bây giờ Âu Dương Thanh Minh chưa từng đối xử tử tế với nàng,vì thế nàng cũng có thể coi là mình không có người thân. Thế nhưng Sở Nghi Hiên không hề tin tưởng. Hắn không phải một đứa trẻ ba tuổi,trưởng thành nhiều năm ở ngoài như vậy,trong tâm luôn luôn hình thành một thế phòng bị.Trước mắt hiện nay,Thiên Tình không hề để lộ thân thế của mình.Vậy nàng giấu diếm điều gì?Có lẽ là huyết hải thâm thù?Có lẽ là không chịu nổi chuyện cũ?Hay là không muốn bên cạnh nam nhân của mình? Nam tử hán đại trượng phu việc gì phải so đo chuyện quá khứ của người khác chứ! Sở Nghi Hiên kiên định nói:” Không bằng ngươi theo ta,như vậy ngươi cũng có chỗ để về.” Theo? Rốt cuộc là theo ai? Thiên Tình mỉm cười,rất cảm kích:” Công tử,cảm ơn ngươi!” Sau đó lạy tạ hắn một cái.-“ Tạ cái gì chứ? Ngươi đừng khách khí,đến lúc ta làm cha đứa nhỏ này a…Ai cũng không được giành với ta.” Nàng chỉ bên cạnh nam nhân này có một ngày nhưng nàng có thể biết rằng nam nhân này thật sự không tồi,tuy nhiên nói chuyện hơi bực mình,nhưng vẫn là quân tử,đối với nàng rất cẩn thận,chiếu cố,hẳn là một tên không tồi.Theo hắn,để hắn làm cha đứa nhỏ khiến nàng có chút cảm động. -“ Nhiều lần công tử kêu ta theo người.Ta thật sự không có nơi để về,cỏ nhỏ mệnh bé,lại không biết làm gì,chỉ biết một chút cầm kì thi họa! Kỳ thật đi cùng công tử sẽ không giúp ích được gì.” -“ Cầm kì thi họa đều biết? Thật tốt quá. Ta và ngươi có thể cùng trổ tài,từ trước tới giờ ta không có đối thủ, thật sự .buồn” -“ Thiên Tình đứng dậy thấp giọng nói:” Ta sẽ mang đến cho công tử nhiều phiền toái,công tử giúp ta xem bệnh an thai,ta đã cảm kích lắm rồi,không cần phải làm gì thêm nữa đâu.” -“ có phiền toái gì đâu mà nàng phải sợ,còn nếu không có ta,nàng nhất định sẽ gặp nhiều phiền toái.”- Sở Nghi Hiên khẽ cười một tiếng,đột nhiên đưa tay ôm nàng vào lòng:” Về sau nàng theo ta sẽ không phải lo sợ điều gì hết.” Thiên Tình bị hắn ôm ở trong lòng,muốn thoát ra cũng không được,đầu óc loạn lên,hơi thở của hắn cứ thổi vào mặt nàng.Thế nhưng nàng lại cảm thấy an tâm.Có lẽ đêm qua hắn đã cứu nàng nên bất giác trong lòng mới tín nhiệm hắn như vậy. Sở Nghi Hiên thật sự thích bộ dạng giống như mèo con này của nàng,đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa qua chiếc mũi nhỏ xinh của nàng:” Yên tâm đi,nơi này thầy thuốc không giỏi,ta mang nàng đi Dương Châu xem,hoặc đi kinh thành cũng được,nghe nói ở kinh thành có Hồng Y Quán,nơi đó có rất nhiều thầy thuốc giỏi. Đứa nhỏ chắc chắn sẽ không có việc gì. Nghe được hai chữ kinh thành,Thiên Tình trong lòng run lên,thân mình cứng lại. Nàng không nhiều lời mà chỉ lặng im ở trong lòng hắn. Lúc này từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận cười sang sảng:” Mấy ngày không gặp,bên người Thiếu chủ đã có một vị nữ nhân!” Sở Nghi Hiên buông Thiên Tình ra,đứng dậy nhìn phía cửa,cung kính nói:” Đồ nhi bái kiến ba vị sư phụ!” Ba người tiến vào đều lặng yên không một tiếng động,Đạp Đích Vô Trần,khinh công đắc đạo. Trong đó có một người là nữ tử trung niên,nhưng cả người toát ra một vẻ đẹp tuyệt trần.Bà bay đến trước mặt Thiên Tình,một tay nâng mặt nàng lên,kinh hô:” Oa,thật sự là cực phẩm mỹ nhân nha. Thiếu chủ,ngươi thật là có phúc.” Gương mặt bị bắt nâng lên nhìn nữ tử trước mắt,theo bản năng muốn lui về sau để thoát khỏi tay nàng…thế nhưng phát hiện toàn thân không thể động đậy-“ Ách!” -“ Tiểu sư phụ,người buông nàng ra. Nàng đang có bệnh,không cần làm khó nàng.” -“ A! Thiếu chủ,có bệnh? Vậy công đạo ở đâu?”- Nữ tử nhìn trời nói:” Cô nương là người ở nơi nào? Trong nhà còn có ai? Ngươi có muốn thành thân với nàng không?” -“ Trở về ta sẽ nói,các ngươi không cần lo lắng.”- Sở Nghi Hiên nói xong thản nhiên cười nói:” Ba vị sư phụ cũng đừng hỏi,nàng không còn người thân trên đời,không có chỗ để về,ta muốn dẫn nàng theo,các người không được phản đối,không được bàn hỏi,người ta muốn lấy phải là nàng!” Sở Nghi Hiên bá đạo tuyên bố làm cho Thiên Tình giật mình,đây là ngữ khí để nói chuyện cùng sư phụ sao? Sao nàng lại có cảm giác chính Sở Nghi Hiên mới là sư phụ của ba vị này vậy nhỉ? Hơn nữa ba vị đây lại kêu hắn bằng Thiếu gia,có thể thấy rằng nam tử này xuất thân tôn quý. Vị tiểu sư phụ kia nhìn Sở Nghi Hiên cười ha ha:” Ngươi đang bảo vệ nàng? Haizz…quả thật là đồ đệ lớn không biết nghe lời a! Sư phụ mới nói một câu,tiểu tử ngươi đã không đồng ý,nếu ta không chấp nhận nàng,không biết ngươi sẽ làm gì a!..” Đang nói chuyện thì tiểu nhị gõ cửa,cầm một bao thuốc bước vào:” Công tử,đây là thuốc an thai mà công tử cần.” Ba vị sư phụ sắc mặt cùng trầm xuống,ánh mắt bắn liên tục về phía Sở Nghi Hiên. Sở Nghi Hiên đương nhiên biết nguyên nhân mà cả ba ánh mắt kia cùng hướng về mình,nhưng không vội vàng giải thích,thản nhiên đứng dậy đưa cho vị tiểu nhị một thỏi bạc,dặn dò:” Phiền tiểu nhị đi tìm cho ta người đưa thuốc này.” Tiểu nhị rời đi. Tiểu sư phụ bước đến trước mặt hắn,bình thản nói:” Cùng sư phụ ra ngoài nói chuyện,ta có điều muốn nói.” Trong một khắc,tâm trạng Thiên Tình bỗng hoảng loạn.Nếu nàng không đi theo Sở Nghi Hiên thì nàng nên đi nơi nào? Đứa con trong bụng làm sao mà an toàn được? Nàng hiện tại chỉ có một mình,làm thế nào để có thể sống sót? Sở Nghi Hiên có chút đăm chiêu sau đó gật đầu,đi đến trước mặt Thiên Tình ôm chặt lấy cơ thể đang lạnh ngắt của nàng,rồi đi theo ba người mà rời khỏi phòng. Bốn phía không còn ai,Thiên Tình trong lòng giât mình,chỉ mới một ngày mà nàng đã giao cả mình lẫn đứa con cho hắn. Liệu đây có phải là duyên phận không?