Khí thiếp vương gia

Chương 206 : Biết được chân tướng

Trên giường bởi vì có hai người làm chuyện dị thường mà phát ra tiếng động kịch liệt, giống như 1 trận quyết đấu sinh tử, đương nhiên nếu không có thanh âm ái muội làm cho người ta không nhịn được mà đỏ mặt kia. Cũng vì nguyên nhân này mà hai người họ phóng túng không cảnh giác trên nóc nhà đang có người “Sư huynh, người ta không chịu nổi nữa!” Thanh âm của Bạch Mai Nhi gấp gáp vang lên, thân mình như rắn nước gắt gao dây dưa trên người nam nhân, thân mình mềm nhũn ửng hồng, tuy trong miệng không ngừng la hét cự tuyệt nhưng cơ thể vẫn không nhịn được mà cong lên, để cho nam tử trên người có thể tiến vào sâu hơn ” Tiểu yêu tinh ! ” Nam nhân cười 1 chút ” Sư huynh bị ngươi làm cho điên đảo rồi ! “ “Sư huynh là người như thế nào, chẳng lẽ ta còn không biết sao?” Bạch Mai Nhi thấp giọng nói “Cung nữ trong hậu cung này chỉ sợ đều đã qua tay sư huynh cả rồi, nếu muốn tìm nữ nhân thì cũng có thể, nhưng phải để Mai Nhi tự mình tìm giúp ngươi!” ” Nghe lời ngươi! Bất quá sư huynh muốn nữ nhân Khê Khê kia ! ” Nam tử nói xong, trên giường lại bắt đầu vang lên tiếng kêu phóng đãng, nữ nhân cơ hồ không kìm chế được mà run rẩy thân mình, nàng cơ hồ cảm thấy trong đầu từng trận bạch quang nở ra, sáng ngời, mang đến bình minh ấm áp, làm cho nàng không cưỡng lại được mà cong người, khát vọng chạm đến nam tử Lạc Đình Nam ngồi trên nóc nhà, khiếp sợ thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng, nam tử đó tuyệt đối không phải là Âu Dương Thanh Minh, Bạch Mai Nhi gọi hắn là sư huynh? Hắn kinh ngạc thất thần, thật sự không phải Âu Dương Thanh Minh, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn, chỉ cần không phải Âu Dương Thanh Minh là tốt rồi Thấy hắn ngây người ra, Tề Phi kéo hắn 1 cái, hai người nhanh chóng rời khỏi gian điện kia. Thừa dịp hai người bên trong còn đang mê muội , Tề Phi nhỏ giọng nói “Lạc thiếu gia, xem ra Khê Khê vẫn còn sống!” ” Phải nghĩ cách tìm nàng ta, có lẽ nàng ta biết được gì đó ! ” Lạc Đình Nam cũng nhỏ giọng nói Hai người tìm thấy Khê Khê đang quỳ gối ngoài điện, không biết đang lẩm bẩm gì đó trong im lặng. Hai người nhìn thấy Khê Khê từ trên cao đều rất kích động, Lạc Đình Nam phi thân về phía nam, trốn thị vệ, Khê Khê đang ngưng thần trước cửa điện, đột nhiên Lạc Đình Nam ôm lấy nàng, thấp giọng nói “Im miệng, nếu không ta sẽ giết ngươi!” Khê Khê nghe thấy giọng của Lạc Đình Nam, lập tức quay đầu lại, có chút kinh hỉ « Lạc thiếu gia, Tề phi ? » Tề Phi cũng đi theo vào 1 gian phòng nhỏ, nói « Khê Khê, Bạch Mai Nhi giam vương gia ở đâu ? » Khê Khê lập tức nhìn xung quanh trái phải, rồi đem cửa phòng đóng lại « Lạc thiếu gia, Tề phi, vương gia đã được cứu đi từ 1 tháng trước rồi, ta cũng không biết chuyện là thế nào ! » Được cứu đi? Lạc đình nam nhíu mày « ai cứu hắn?” “Không biết! Có hai cái người, ngày đó rất nhiều cẩm y vệ đã thiệt mạng, Bạch Mai Nhi và hoàng đế giả đang điều tra xung quanh! Khê Khê cụp mắt. “Lạc thiếu gia, ta có thể cũng sắp chết rồi! Các ngươi tốt nhất nên bảo trọng! Lam phu nhân cũng đã chết, hai vị phu nhân khác đã bị hoàng đế giả bắt ép làm phi tử của hắn, ta cũng vậy, nhưng ta có thể sắp chết rồi, Bạch Mai Nhi không thể nào dung túng cho ta lâu như vậy!” “Ngươi có biết Bạch Mai Nhi vì sao lại không giết vương gia không?” Lạc Đình Nam hỏi Khê Khê ngẩn ra nói: “Có thể là bởi vì truyền quốc ngọc tỷ! Ta cũng không biết rốt cuộc là bởi vì sao!” Truyền quốc ngọc tỷ? Như thế cũng có lý. Tên hoàng đế giả kia nhất định muốn tìm ra truyền quốc ngọc tỷ, nếu không hắn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở thành quốc chủ chân chính. Chỉ khi có được truyền quốc ngọc tỷ mới có thể trở thành hoàng đế chân chính, chẳng lẽ là bởi vì Âu Dương Thanh Minh biết rõ ngọc tỷ kia ở nơi nào nên mới có thể giữ được 1 mạng? Khê Khê như đột nhiên nghĩ ra cái gì “Đúng rồi! Lạc thiếu gia, không biết tại sao di thể của Thiên Tình công chúa được Nguyệt Hoàng quốc trả về đây, đây chính là phong hưu thư mà ngày ấy tên hoàng đế giả đưa cho ta xem! Không phải vương phi đã chết rồi sao?” Nga! Lạc đình nam ngẩn ra, không trả lời lời nàng, chỉ hỏi “Chuyện là khi nào?” Hơn 10 ngày trước. Khê Khê lại nói “Tên hoàng đế giả kia khi nhìn thấy dung nhan của Thiên Tình công chúa, đột nhiên Bạch Mai Nhi lại nổi giận, đêm di thể của công chúa đi hỏa thiêu! Hơn 10 ngày trước? Không biết bây giờ nàng có còn sống không? Lạc Đình Nam cau mày! Ngươi xác định vương gia thật sự đã được cứu ra ngoài? Khê Khê gật đầu “Thiếu gia, ta biết 1 mật đạo, ngươi có thể mang ta ra ngoài không? Ta biết mật đạo ở kinh thành này!” Đem ngươi mang đi ra ngoài? Lạc Đình Nam và Tề Phi đều sửng sốt Khê Khê nói “Ta không biết ở trong này, sớm muộn gì cũng bị Bạch Mai Nhi giết chết, các ngươi mang ta ra ngoài đi! Ta biết mật đạo, chúng ta có thể theo nơi đó để rời khỏi kinh thành mà Bạch Mai Nhi không biết! Đây là do hoàng hậu nương nương nói cho Duẫn Lâm vương phi. Lạc thiếu gia, ngươi đừng hoài nghi, Tả hoàng hậu là biểu tỷ của Duẫn Lâm vương phi, ta có biết thì cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên, mong thiếu gia cứu ta ra khỏi đây!” Lạc Đình Nam suy nghĩ, nàng và hoàng hậu như thế cũng tốt “Tế Phi, ta mang theo Khê Khê, ngươi cẩn thận 1 chút, chúng ta đem nàng mang ra ngoài!’ Nếu đã có người đi cứu Âu Dương Thanh Minh, thì người đó nhất định là cao thủ võ lâm, võ công không hề thua kém hoàng đế giả. Vì thế, đêm đó Lạc Đình Nam thành công mang Khê Khê ra ngoài hoàng thành, lúc đi xa khỏi thành, ba người đi 1 lúc rất lâu mới dừng lại Lạc Đình Nam nói với Tề Phi và Khê Khê “Các ngươi cho rằng ai đã cứu vương gia?” Khê Khê suy nghĩ rồi nói “Lạc thiếu gia, đêm đó vương gia được cứu đi cũng có lúc Lam phu nhân chết, bởi vì đêm Lam phu nhân tự vẫn, ta rất khuya mới giúp Bạch Mai Nhi thay y phục nghỉ ngơi, Y Lam phu nhân đối với vương gia thật sự rất có tình nghĩa, Khê Khê rất bội phục, khi phát hiện vương gia đã được cứu đi thì còn xuất hiện 1 người nữa, sau đó, ta không biết vì sau Bạch Mai Nhi rất tức giận, cùng với hoàng đế giả truy tìm hai người đó đã lâu” “Đêm đó?” Tề Phi cũng gật đầu. “Lam phu nhân đêm đó tự mình nói cho ta, để ta nghĩ cách cứu vương gia nhưng không ngờ nàng ấy lại tự vẫn! “Tề Phi, Khê Khê, các ngươi trước hết cứ tìm nơi nào để trốn đi, ta còn có việc phải làm, nhiều nhất là nửa tháng nữa sẽ trở lại. Sau đó sẽ đi tìm các ngươi!” Lạc Đình Nam nói với bọn họ