Khí thiếp vương gia

Chương 161 : Mị dược phát tác

Sở Nghi Hiên trầm mặc, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ Thiên Tình ngước mắt nhìn lướt qua người trước mặt bỗng nhiên trầm mặc, trong mắt Sở Nghi Hiên không che giấu được sự yếu ớt và bi thương, nhất định đem mọi buồn khổ đè nén ở trong lòng. Trong lòng nàng đau xót, có chút không đành lòng “Công tử!” “Ta không sao, không cần an ủi ta!” Sở Nghi Hiên mỉm cười “Các ngươi ăn uống thật vui vẻ!” Có lẽ là vì che dấu xấu hổ, Thiên Tình cười trừ, nhanh chóng gắp 1 miếng thức ăn nhét vào trong miệng hắn, đôi mắt trong suốt vừa lúc mắt gặp cặp mắt thâm sâu của Sở Nghi Hiên “Công tử ăn 1 chút đi, rất ngon đó!” 1 loại cảm giác khó hiểu nhộn nhạo trong lòng Sở Nghi Hiên, mỉm cười, ăn thức ăn Thiên Tình vừa gắp, vừa nhai vừa nói “Tường Thụy còn đích thân làm đồ ăn cho nàng, nàng quả thật làm cho hắn rất thích” ” Phải không?” Thiên Tình cũng cười,” Ta đây thật sự thực vinh hạnh.” Thần sắc trong mắt hắn vô cùng ôn nhu. Khiến cho cả ngự thiện phòng cũng trở nên ấm cúng. Trong lòng Thiên Tình run lên, cũng không rõ trong lòng là tư vị gì. Chỉ là trong nháy mắt, nàng dời mắt đi, trong lòng gợn lên 1 cơn sóng làm mặt nàng hơi hơi đỏ lên Sở Tường Thụy cũng không quản bọn họ liếc mắt đưa tình, nói ra ý kiến của mình “Dù sao ta cũng mặc kệ, các ngươi chuyển đề tài ta cũng không quản, ta muốn nàng làm hoàng tẩu” Sở Nghi Hiên hít thật sâu 1 hơi “Tường Thụy, đừng nhắc lại chuyện lại chuyện này! Trẫm tự có định đoạt!” ” Hừ!” Sở Tường Thụy quay mặt đi, có chút tức giận, không lâu sau lại quay mặt qua “Hoàng huynh, ngươi thật nhát gan!” Nói xong, Sở Tường Thụy ho to 1 tiếng rồi phất tay áo rời đi! Thiên Tình bị hành động trẻ con của hắn làm cho chấn động, không ngờ bọn họ bởi vì mình là gây gỗ, tiện thể cười nói “Thụy vương gia, ta còn chưa ăn no mà ngươi đã đi sao?” Sở Tường Thụy vừa đi đến cửa liền dừng lại, xoay người, trở lại “Nói đi, ngươi còn muốn ăn cái gì?” Thiên Tình thấy hắn tức giận không thèm nhìn đến Sở Nghi Hiên, huynh đệ họ vì mình mà náo loạn, Sở Tường Thụy như vậy mà nhìn như đứa trẻ, nàng như thế nào có thể nhẫn tâm nhìn hắn rời đi “Ta muốn ăn rất nhiều, mỗi món ngươi làm 1 phần được không?” Thiên Tình lại nói với Sở Nghi Hiên “Công tử, chúng ta có thể cùng nhau ở đây xem Thụy vương gia nấu ăn không?” Sở Nghi Hiên gắt gao nhìn chăm chú Thiên Tình, trong mắt đầy áp lực “Được, chỉ cần nàng nói gì cũng được!” Trong lòng Thiên Tình co rút, ngốc nam nhân a, hắn thật sự thâm tình với mình a ” Công tử, chúng ta mau ngồi xuống đi!” Thiên Tình cười cười với hắn. Sở Nghi Hiên ngồi xuống bên cạnh Thiên Tình, nói với Sở Tường Thụy “Tường Thụy, hoàng huynh muốn ăn gà, được chứ?” ” Hoàng huynh, ngươi muốn cáo biệt với hoàng tẩu?” Sở Tường Thụy hỏi Sở Nghi Hiên có chút xấu hổ “Bây giờ đệ có chịu làm không?” “Làm ăn, nhưng là ăn đồ ăn của ta thì hoàng tẩu đã là người nhà của ta, vô luận ngươi có thừa nhận hay không, ta cứ nhận nàng ấy làm hoàng tẩu” Sở Tường Thụy nói xong liền chuẩn bị rời đi Sở Nghi Hiên quay đầu lại nhìn Thiên Tình “Nếm qua thức ăn của hắn chính là người nhà của ta!” Thiên Tình có chút xấu hổ, chỉ có thể giả ngốc.” Ta làm tỷ tỷ của hắn là được rồi!” Thanh âm của nàng không nghe ra 1 tia cảm xúc, lại lập tức ném Sở Nghi Hiên vào địa ngục đầy băng, 1 loại cảm giác đau đớn lan tràn “Ta thực vinh hạnh, phải hảo hảo cảm tạ hắn!” “Nàng cũng biết hắn không phải có ý đó!” Hắn kiệt lực ức chế thanh âm run rầy, lòng bàn tay siết chặt, gắt gao nhìn chăm chú vào mắt Thiên Tình. Ánh mắt nóng rực của hắn làm cho Thiên Tình phát hoảng, nàng cụp mắt, không dám biểu hiện cảm xúc gì Khi hắn nhìn thấy thi thể Thiên Tình, hắn đột nhiên phát hiện nếu sinh mệnh có thể mạnh mẽ hơn thì hắn nhất định sẽ không buông tay, bởi vì hắn dột nhiên ý thức vận mệnh vô thường, sinh mệnh yếu ớt, có lẽ ông trời căn bản không cho hắn nhiều thời gian để chờ đợi. Nhưng đối mặt với chuyện nàng trọng sinh, hắn lại phải buông tay, cảm giác này thật sự còn đau hơn cắt da cắt thịt Có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, sinh mệnh của hắn hoặc là Thiên Tình sẽ tiêu tán như mấy khói, không để lại dấu vết. Lúc đó, tình yêu khắc cốt ghi tâm trong lòng mình có phải cũng sẽ như đám sương bị thời gian và vận mệnh vùi lấp, không lưu lại chút dấu vết hay không? Hắn không muốn, không muốn kết cục như vậy. Nhân sinh khổ đoản, hắn muốn ở bên cạnh nàng, hắn thề, nếu không hết thảy sẽ xóa đi bóng dáng nàng trong lòng mình. Nhưng là, trong lòng nàng thật sự không có hắn ” Công tử? Ta không quan tâm người khác muốn gì, có lẽ có chút ích kỷ nhưng ta thật sự rất khó xử!” Thanh âm lãnh đạm của nành, lời nói lãnh đạm của nàng làm cho lòng hắn lập tức lạnh xuống ” Được rồi!” Sở Nghi Hiên trừng mắt với Thiên Tình, trong thanh âm mơ hồ có chút không đành lòng, tim đập nhanh hơn, ánh mắt không chớp nhìn mỗi 1 biểu cảm trên mặt Thiên Tình, mỗi 1 động tác của nàng! “Nàng không quan tâm cái gì, nàng chỉ cần mỗi Âu Dương Thanh Minh thôi, có phải không? Nàng còn quan tâm tới hỉ nộ ái ố của hắn, còn quan tâm đến hạnh phúc của hắn, những người khác bọn họ đối với nàng mà nói đều không quan trọng!” ” Không phải!” Thiên Tình hoảng hốt ngước mắt, nhìn thấy đáy mắt của Sở Nghi Hiên “Không phải như ngươi nghĩ đâu!” “Vậy thì là gì?” Thiên Tình nhìn vào mắt Sở Nghi Hiên nói “Công tử đã cứu mạng ta, đời này ta đều thiếu công tử, chỉ là, chuyện tình cảm…” Nàng cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ xuống, sau đó nửa câu cũng không nói ra, nếu không có Âu Dương Thanh Minh, có lẽ, có lẽ nàng sẽ thật sự yêu thương hắn! Chỉ là nàng lại quen biết Âu Dương Thanh Minh trước a! ” Thảo nhi? Nàng đối với ta 1 chút cũng chưa từng động tâm sao?” Sở Nghi Hiên thống khổ nhìn nàng. Hôm nay Tường Thụy lại nói muốn Thảo nhi làm hoàng tẩu, lòng hắn vì lời đề nghị của Tường Thụy làm cũng có chút trầm luân Tâm Thiên Tình chấn động, thật sự không có cảm giác sao? Vừa định trả lời thì đột nhiên cảm thấy toàn thân không chút khí lực, thật nóng a, đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi khô khốc. Sắc mặt cũng nổi hồng, ánh mắt có chút mông lung, nhận thấy nàng không ổn, Sở Nghi Hiên kích động nói “ Thảo nhi, nàng làm sao vậy?"