Khí thiếp vương gia
Chương 120 : Thoát chết
Edit + Beta: Tiểu Hồ Điệp
Trong lúc khóc, bọn họ gắt gao ôm lấy nhau. Dù sống hay chết, Âu Dương Thanh Minh cũng muốn ở bên cạnh nàng cả đời, cả đời 1 đôi. Nếu còn có thể sống, hắn cùng với nàng – cả đời 1 đôi, vĩnh viễn không ly biệt.
Bởi vì nội thương mà nội lực của Âu Dương Thanh Minh bị tổn hại nghiêm trọng, không thể ôm nàng bay lên, đành phải duy trì tốc độ rơi song song với nàng, đồng thời cố gắng bảo vệ không để nàng bị thương.
“Ôm chặt ta!” dặn dò Thiên Tình xong Âu Dương Thanh Minh rút Nhuyễn kiếm bên hông ra mặc dù hắn biết nếu bây giờ sử dụng nội lực thì hắn có thể 1 mình toàn mạng đi lên. Nhưng là hắn không thể buông tay! Hắn sẽ không để Thiên Tình chịu 1 vết thương nào dù là nhỏ nhất! Có lẽ trận đấu cùng tử thần lần này còn chưa biết ai thắng ai thua.
Khi cả 2 gần chạm đất, Âu Dương Thanh Minh lập tức xoay người lấy thân mình ra che chắn cho Thiên Tình. Khoảnh khắc nàng rơi xuống, hắn liền hộc ra 1 ngụm máu tươi. Chỉ nghe “phanh” 1 tiếng, thân thể Âu Dương Thanh Minh dập mạnh vào đất, nhưng vẫn không quên đưa 1 tay phủ qua đầu Thiên Tình, 1 dòng máu tươi chảy ra.
Khóe môi Âu Dương Thanh Minh nhếch lên nở 1 nụ cười nhẹ trên khuôn mắt xinh đẹp của hắn tuy ngắn ngủi, nhưng cũng rất là yêu nghiệt: “Ta sẽ không cho nàng chết!”.
“Vì cái gì mà ngươi lại ngốc như vậy?” Thiên Tình khóc rống.
“Thiên Tình!” Âu Dương Thanh Minh nhắm mắt khẽ gọi, “Ta chính là rất ngốc mới có thể để thù hận làm mờ mắt”.
Máu tươi từ khóe môi Âu Dương Thanh Minh chảy xuống, một màu đỏ tuyệt đẹp lại quá mức yêu nghiệt. Hắn rốt cuộc cũng ngất đi, khóe môi nhếch lên 1 nụ cười thản nhiên, thỏa mãn bộc lộ tâm tình giờ phút này của hắn, làm cho Thiên Tình càng thêm đau lòng.
Thiên Tình khẽ run đưa tay phủ lên đôi lông mày đang nhăn lại của hắn, 1 con người bá đạo như hắn thế nhưng lại hướng nàng giải thích! Chính miệng hắn thừa nhận hắn sai lầm rồi! Kiêu ngạo như hắn đâu thể nào nói ra hắn sai lầm rồi?
“Vương Gia…..” Khó khăn mở miệng Thiên Tình cảm thấy máu tươi đang trào ra, hạ tay xuống cúi đầu kề sát mặt Âu Dương Thanh Minh. Cho dù hộc máu nàng cũng không thấy đau, nàng chỉ cảm thấy 1 cỗ hạnh phúc chậm rãi chảy rong lòng mình. Có lẽ đây chỉ là ngắn ngủi, có lẽ cả 2 sẽ không có ngày mai, nhưng giờ phút này, tất cả thương tổn mà Âu Dương Thanh Minh gây ra đều vì hành động của hắn giữa lúc sinh tử tan biến thành mây khói.
Nhìn xung quanh chỉ thấy núi rừng hoang vắng một màu xanh, nổi bật y phục màu trắng nhiễm máu tươi như đóa hồng mai cực kỳ xinh đẹp. Trên cao bầu trời quang đãng, bỗng chốc nổi gió trở nên lạnh lẽo hẳn từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống.
“Vương Gia?” Thiên Tình nhẹ giọng gọi, nước mắt lại tràn ra, hít sâu 1 hơi, ngẩng đầu nhìn xung quanh cây cối rậm rạp mê mê mang mang không phân biệt được phương hướng, chỉ thấy sương mù mờ ảo bao trùm lên mọi thứ không thể nhìn rõ được gì chứ đừng nói đến tìm lối ra. Cố gắng dùng hết sức mình, nàng nâng Âu Dương Thanh Minh dậy, gắt gao ôm vào trong ngực thì thầm “Ta cũng sẽ không cho chàng chết”. (Từ đoạn này Thiên Tình và Âu Dương Thanh Minh nối lại tình xưa nên ta để xưng hô chàng – nàng luôn nhá =]])
Ngữ khí kiên quyết, hứa hẹn với Âu Dương Thanh Minh cũng như cảnh cáo chính mình dù có khó khăn đến đâu cũng không được buông tha cho sinh mệnh của hắn. Nàng không muốn hắn chết a.
“Vương Gia! Chàng mau tỉnh lại! Chúng ta sẽ cùng nhau tìm đường thoát vì vậy cầu xin chàng tỉnh lại được không!”
Nàng tuy thở hổn hển nhưng vẫn gắt gao ôm lấy Âu Dương Thanh Minh, thầm nói với chính mình nàng không thể ngồi nghỉ ngơi, lúc này Thiên Tình dùng sức kéo hắn đến cạnh gốc cổ thụ để tránh mưa, khi trận mưa này tạnh phải tìm đường đi lên! Nơi rừng núi này lạnh lẽo vô cùng, cho dù không bị dã thú ăn thịt thì cũng bị khí lạnh ở đây đông cứng.
Âu Dương Thanh Minh quá nặng, nàng căn bản không thể nào di chuyển hắn “Vương Gia! Chàng mau tỉnh lại, ta không kéo được chàng, nhanh tỉnh lại! Cầu xin chàng mau tỉnh lại a!”
” Ách……” Âu Dương Thanh Minh bị tiếng gọi của Thiên Tình lay tỉnh thần trí dần trở lại, ngay lập tức hắn cảm thấy toàn thân đều đau đớn đặc biệt là phần đầu, mở mắt ra, thứ đập vào mắt là đôi mắt chứa đựng sự phiền muộn lo lắng của Thiên Tình.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt Âu Dương Thanh Minh khoảnh khắc hắn mở mắt, nàng cư nhiên khóc, có phải vì hắn không?
“Thiên Tình, Thiên Tình của ta!” Thanh âm của hắn khàn khàn cũng chứng minh sự tồn tại của hắn. Thân thủ hắn lập tức ôm Thiên Tình vào lòng, nàng bị hắn gắt gao ôm một lúc lâu, lúc này Thiên Tình không thể khống chế tâm tình vui sướng, kích động của mình mở miệng “Chàng không chết, chàng…chàng còn sống, thật tốt!”
Nàng thản nhiên cười, nước mắt ứa ra chảy dài trên mặt. Giơ tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú đang tươi cười tỏa sáng lấp lánh nhẹ nhàng nói “Vương Gia, chàng rốt cuộc cũng tỉnh lại a, chàng lại không có chết, cảm ơn trời đất!”
Âu Dương Thanh Minh đưa tay nhẹ vuốt khuôn mặt lạnh lẽo của Thiên Tình, rồi nhẹ nhàng đâẹt 1 nụ hôn lên trán nàng.
“Nàng không muốn nói cho ta biết nàng còn sống có phải vì nàng còn hận ta không? Có phải nàng nghĩ sẽ không gặp lại tên hỗn đản Âu Dương Thanh Minh này nữa cũng không muốn có chút liên nào đến ta nữa có phải hay không?” Thanh âm trầm thấp của hắn tựa hồ có chút chỉ trích cũng có tự trách. “Là lỗi của ta đã đối xử rất tàn nhẫn với nàng, cho nên nàng thất vọng, tuyệt vọng có phải hay không?”
Đầu óc Thiên Tình lúc này có chút hỗn loạn, nàng cứ như vậy bị Âu Dương Thanh Minh gắt gao ôm lấy, hoàn toàn không thể suy nghĩ , cũng không có nghe rõ những gì hắn vừa nói. Âu Dương Thanh Minh đột nhiên cắn mạnh vào đôi môi phấn nộn của vật nhỏ đang ngơ ngác, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận.
“Vương Gia……” Đầu óc Thiên Tình lập tức xuất hiện cảnh ái muội, nhưng còn chưa mở miệng nói đã bị cuốn vào nụ hôn bá đạo của Âu Dương thanh Minh. Hắn mềm nhẹ lại như dùng hết khí lực mình hôn nàng, như muốn nói rằng đời này kiếp này cả 2 sẽ được bên nhau không ai rời khỏi ai
“Thê thiếp của chàng nhiều như vậy, thiếu một mình ta đâu có ảnh hưởng gì!” Nàng nhắm chặt hai tròng mắt ủy khuất hướng hắn nói ra lời trong lòng.
“Thê thiếp nhiều nhưng không ai có hương vị như nàng cả, cũng không có tính quật cường cùng thiện lương của nàng, Thiên Tình nàng phải hiểu rằng nhìn nàng đau lòng ta còn đau hơn gấp bội, những ngày tháng sống không có nàng đối với ta cũng như chết, và ta đã nhận rằng ta không thể sống thiếu nàng, nàng chết ta cũng không muốn sống” Bọn họ nằm nương tựa vào nhau trên mặt đất thổ lộ tâm tình của mình, trên cao mưa ngày càng nặng hạt.
“Vương Gia, chàng muốn dầm mưa a!” nàng cảm thấy thật lạnh nha.
” Thiên Tình, ta mang nàng đi trú mưa, đi……”
Âu Dương Thanh Minh lập tức ôm lấy nàng muốn đứng lên, đột nhiên ngực hắn run rẩy vài cái, một ngụm máu tươi phun ra. Nguyên lai trong quá trình cả 2 rơi xuống vực, hắn vì bảo hộ nàng mà lưng hắn đập va vào 1 khối cự thạch (đá lớn), hiện tại lưng hắn như lửa thiêu, trên tay bị rách 1 lỗ vẫn không ngừng chảy máu, hơn nữa hắn ở thời điểm rơi xuống đã rút kiếm cắm vào vách núi để làm giảm tốc độ rơi của bọn họ, cho nên giờ phút này hắn quả thực là cả người đều bị thương
Thiên Tình nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh hộc máu, sắc mặt hắn cũng đột nhiên trở nên rất khó coi, làm lòng nàng khẩn trương hỏi “Chàng, chàng không có việc gì đi?”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
9 chương
3 chương
501 chương