Khí thiếp vương gia

Chương 112 : Lần sau gặp lại

” Ta thật sự không có việc gì!” Thiên Tình cực lực phủ nhận, nhưng máu trong miệng lại tiết lộ lời nói dối của nàng “Do thức ăn trong vương phủ? Ta đi tìm Bạch phu nhân!” Lạc Đình Nam quát “Đi gọi Bạch phu nhân!” Bạch Mai Nhi kích động chạy tới, nhìn thấy Thiên Tình như vậy, ngẩn ra “Làm sao vậy, Mạc cô nương làm sao vậy?” ” Ai hạ độc nàng?” Lạc Đình Nam không muốn quanh co lòng vòng “Nếu ai hại nàng, ta sẽ làm cho kẻ đó sống không bằng chết!” Bạch Mai Nhi run lên, lập tức khẩn trương nói:”Lạc đại phu, như thế nào có thể có người hại nàng? Vậy làm sao bây giờ? Hộc máu a, ngươi không phải đại phu sao? Ngươi mau nghĩ cách a!” ” Ta không có việc gì!” Thiên Tình cười cười với bọn họ “Bạch phu nhân, ta không có việc gì, Lạc đại phu quá lo lắng thôi!” Lạc Đình Nam chần chừ, lúc này, ở cửa hạ nhận chạy vào bẩm báo “Lạc đại phu, Vương Gia bị nhiễm phong hàn, dùng bồ câu đưa tin lệnh cho thiếu gia mau tới quân doanh!” ” A!” Bạch Mai Nhi hô nhỏ “Vương Gia nhiễm phong hàn? Như thế nào lại như vậy?” “Bẩm phu nhân, Vương Gia nửa đường nhiễm phong hàn, bởi vì vết thương cũ vẫn chưa khỏi, cho nên…!” “Vương Gia…người không sao chứ?” Thiên Tình đột nhiên ngồi xuống, lau vết máu bên khóe miệng “Vương Gia bây giờ ra sao rồi?” Người nọ thoáng chần chờ “Đang hôn mê!” “Lạc đại phu, ngươi mau đi đi! Ngươi đi cứu Vương Gia đi!” Thiên Tình đẩy hắn, khẩn trương hối thúc hắn đi Lạc Đình Nam nhíu mi, nghĩ đến chất độc trong người nàng nhất định không phải loại tầm thường, trong lòng lo lắng “Độc của nàng còn chưa giải được, nếu ta rời đi, chỉ sợ nàng sẽ mất mạng, không được!” “Nhưng Vương Gia thì làm sao bây giờ?” Bạch Mai Nhi lo lắng hỏi “Hai quân đối đầu, nếu Vương Gia không mau khỏi bệnh thì làm sao có thể thống lĩnh 3 quân, ngươi nói phải làm sao bây giờ?” ” Ta mang nàng đi, ta mang nàng đến quân doanh!” Lạc Đình Nam nhìn Thiên Tình “Ta mang nàng đi, chúng ta đến biên quan, nhất định có thể giải độc cho nàng!” “Nhưng là….” Đôi mi thanh tú của Bạch Mai Nhi nhíu lại “Như vậy có sao không? Chất độc của Mạc cô nương, ta gọi đại phu thành khác có thể giải chứ?” ” Không được, ngươi phụ trách điều tra xem trong vương phủ ai hạ độc, ta mang Mạc cô nương đến quân doanh, nơi đó Vương Gia chắc chắn sẽ cho bọn ta 1 cái công đạo, Bạch phu nhân, sự việc không nên trì hoãn, chúng ta đi!” Lạc Đình Nam phân phó “Chuẩn bị ngựa! Toàn bộ thảo dược bảo người của dược phòng đưa tới quân doanh!” “Dạ!” “Chúng ta nên đi thôi, kẻo chậm trễ, chữa bệnh cho Vương Gia quan trọng hơn!” Thiên Tình lo lắng cho thương thế của Âu Dương Thanh Minh Mà lúc này, sau khi nàng nôn ra nhiều máu như vậy, đột nhiên cảm thấy khá hơn rất nhiều “Ta không có việc gì, Đình Nam, ta cảm thấy khá hơn nhiều rồi!” Lạc Đình Nam trầm mặc “Ta biết đây là loại độc gì, ta trên đường đi sẽ nghĩ cách, chúng ta nhanh đi thôi!” Bạch Mai Nhi sóng mắt lưu chuyển, cơ hồ có chút không tình nguyện nói “Nhưng Lạc đại phu, ngươi xác định thật sự sẽ không chậm trễ sao? Nếu lỡ như có chuyện gì, hoàng thượng có truy cứu không?” ” Sẽ không!” Lạc Đình Nam đã ôm Thiên Tình đi ra ngoài ” Tiểu thư, ta cũng đi!” tiểu Đường ở phía sau ô ô khóc ” Ngươi ở lại nơi này!” Lạc Đình Nam ôm Thiên Tình lên ngựa, hai người cùng cưỡi 1 con “Vậy các ngươi cẩn thận đó!” Bạch Mai Nhi tiễn bọn họ đến đại ôm, thấy thân ảnh của bọn họ rất nhanh đã biến mất phía chân trời, trong đôi mắt hiện lên 1 tia sáng nhạt, có lo lắng, có đau đớn, còn có chút phức tạp không rõ 3 ngày sau, sau khi đổi vài con ngựa, Lạc Đình Nam và Thiên Tùng rốt cục cũng đến nơi cư trú của đại quân dưới chân núi 3 ngày này, Thiên Tình mỗi ngày đều thổ huyết 1 lần, sau đó không khác gì với người bình thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, Âu Dương Thanh Minh ra sao còn không biết “Lạc đại phu, ngươi đã tới, Vương Gia sốt cao không ngừng, ngươi nhanh đi nhìn xem đi!” Lạc Đình Nam và Thiên Tình đồng thời cấp tốc chạy đi Đi đến trong quân trướng, Thiên Tình chần chờ 1 lát, nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh đang nằm trên giường. Khuôn mặt anh tuấn của hắn tựa hồ tiều tụy đi rất nhiều, chiếc cằm cương nghị nhô hẳn ra, sắc mặt trắng bệch như sáp, thoạt nhìn thập phần suy yếu, có thể thấy được bệnh tình đích xác không nhẹ Lạc Đình Nam trước tiên cho Âu Dương Thanh Minh uống 1 viên thuốc, hắn đang hôn mê, tất cả đều vô thức mà nuốt vào “Đây không phải phong hàn, là ngược tật!” “A!” Thiên Tình kinh hãi “Ngươi có biện pháp không?” Lạc Đình Nam gật gật đầu “Ta lên núi hái thảo dược, nàng chờ ta!” ” Hảo!” Thiên Tình theo bản năng gật đầu Lạc Đình Nam cưỡi ngựa không ngừng đi thẳng lên núi, Thiên Tình nhìn 1 lát, nhẹ nhàng gật đầu. Mặc kệ thế nào, nàng vẫn muốn nhìn hắn, đụng vào thân thể ấm áp của hắn, xác nhận hắn vẫn còn sống. Trong trướng, ngọn đèn đang cháy, khói lượn lờ phiêu tán Thiên Tình quỳ trước giường, chăm chú nhìn Âu Dương Thanh Minh đang nhắm chặt hai mắt Hơi thở của hắn vô cùng mỏng manh, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt vô cùng tiều tụy. Mấy ngày nay, hắn tựa hồ không chăm sóc tốt cho chính mình, như thế nào lại bị bệnh Nàng chậm rãi vươn tay, phủ lên mặt hắn. Đầu ngón tay men theo vầng trán, đến hai cánh mũi, sượt qua bạc thần [môi mỏng] lạnh như băng, sau đó lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên cằm hắn Hắn gầy, hai gò má hóp sâu, hắn vì sao lại gầy yếu như vậy? Là bởi vì nàng sao? Nàng có thể nghĩ như thế không? ” Vương Gia……” Thấp giọng gọi, lòng nàng lại mềm nhũn mà đau xót “Nói cho ta, ngươi sẽ không chết, phải không? Ngươi không thể chết, nhất định không thể chết được, tuy ta hận ngươi nhưng ta vẫn muốn ngươi hảo hảo sống, ngươi phải sống….” Nàng thì thào tự nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn. Là bởi vì trọng thương sao? Vỉ sao cho dù đang hôn mê, hắn thoạt nhìn vẫn cô độc như vậy? Hay ở trong giấc mộng, hắn vẫn nhớ đến nàng? Đầu ngón tay hạ xuống, nhưng dừng lại ở trên không trung, không dám đụng vào chỗ vết thương của hắn. Chuyển sang cầm tay hắn, mềm nhẹ cùng ngón tay hắn chạm vào nhau, mười ngón đan xen, cổ tay gài chặt, thấp giọng thì thầm: “Ta rất muốn cùng chàng nắm tay đi qua gian lao. Đáng tiếc, đời này chúng ta hữu duyên nhưng vô phận, nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta sẽ không quen biết nhau. Vì sao đến hôm nay ta vẫn không thể quên được chàng”