Khi thiên thần mất đi đôi cánh
Chương 7
Thiên thần mang đôi cánh đen
Thả người xuống ghế, Anh ngả người ra sau mệt mỏi, hàng mi dài cong bất động, trong căn phòng bóng hình anh hiện lên một cách đơn độc, đổ dài trong không gian tối đen.
- Thưa cậu chủ! - Quản gia hỏi khẽ thoáng chút lưỡng lự khi biết mình đang làm phiền anh nghỉ ngơi.
- Chú cứ tiếp tục đi, cháu không sao...
- Việc thu mua cổ phiếu của chúng ta đang gặp trục trặc...
- …
- Bởi cổ phiếu đã được chủ tịch chọn mặt gửi vàng thế nên rất khó khăn.
- Chú thử trả giá cao hơn chưa?
- Ừm, đã thử thương lượng nhưng không được.
Bàn tay nấn ná trên trán một lúc rồi thả xuống, ánh mắt anh chợt sắc lẹm, vô cảm:
- Nếu thế thì phải đào sâu thôi.
- Ý cậu là điều tra bọn họ? - Quản gia đẩy gọng kính lên.
- Ta phải nắm đằng chuôi. Nếu vẫn không hợp tác, công khai những tài liệu chứng minh làm ăn phi pháp khiến giá cổ phiếu đồng loạt giảm tới lúc ấy thì mua lại.
- Tất cả?
- Tất cả.
Gió rì rào lay động, mưa bắt đầu rơi nặng hạt dần, âm thanh khô khốc và tàn nhẫn cứ thế đâm thẳng xuyên thấu xuống nền đất. đâu mới là con người thật của Minh Anh? Điều gì đã mang anh tới những chiếc mặt nạ giả dối, những vở kịch? sms: Thùy Chi “... ” - Một dãy chấm dài mãi, nếu bình thường hẳn anh đã làm tốt vai trò của một hero, lo lắng hỏi thăm hay tới nhà Chi nhưng giờ Minh Anh muốn tháo những chiếc mặt nạ ra một lát, chúng làm cậu thấy ngột ngạt...
******
Lân la đường sá chán cuối cùng nó quyết định mua gà rán nhưng giờ ở phòng trọ chẳng có ai, ăn một mình thì buồn thế là khỏi chần chừ, nó đổi hướng tới nhà Chi. Trời mưa đúng là bất tiện, đang lẩm bẩm cằn nhằn do bị mưa té ướt hết gấu quần suýt chút nữa thì nó lăn đùng ra ngất vì hết hồn khi thấy ai đó đang ngồi ngoài mưa, ngay trước cửa nhà con bé học sinh. Lại gần nó mới hoảng hốt nhìn Chi nhắm nghiền mắt.
- Chi! Chi! Em sao vậy? - Vi lay mạnh con bé nhưng không có chút cử động nào dù là nhỏ nhất.
Nó vội vã nhấn chuông, tay đỡ lấy Chi...
Đắp chăn lê kín cổ cho Chi, Vi ngồi thụp xuống nền quan sát. Con bé mới chỉ 16, mắt nhòe nhoẹt mascara, người nồng nặc mùi rượu, thuốc lá, tất cả những thứ ấy chưa bao giờ phù hợp với lứa tuổi như em. Nó thật sự ngạc nhiên khi bác quản gia bảo đây là chuyện thường xuyên. Em đang làm gì? Tự tàn phá mình sao? Chợt bàn tay em nắm chặt, trán nhăn lại như đang chịu nỗi đau nào đó ghê gớm lắm, mồ hôi lấm tấm, nước mắt Chi trào ra, em hét lên:
- Đừng mà!
Nó ôm lấy Chi, xoa lưng con bé như một cách đõ dành,thì thầm:
- Không sao đâu em chỉ là mơ thôi, có chị ở đây rồi.
Khi cô học sinh nhỏ vừa thiếp đi được một lúc, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên từng hồi - Điện thoại của Chi. Sau một thoáng lưỡng lự nó quyết định nghe máy, cuộc gọi từ anh trai con bé:
“Alo!” - Vi ấn nút, điềm tĩnh.
“Em về nhà chưa Chi? Đừng đi bar nữa, nghe lời anh về nhà đi!” - Giọng nói êm ái vang lên, quen quá, sao lại có thể giống tới thế? Nó lắc đầu tự thức tỉnh mình.
“Xin lỗi, tôi không phải Chi, em ấy đã về nhà và hiện đang ngủ. Có gì mai anh hãy gọi điện nhé!”
“Vậy cô là ai?”
“Tôi là gia sư của Chi.”
“Làm phiền cô bảo quản gia chăm sóc em tôi cho tốt, mai tôi sẽ gọi lại. Chào cô!”
“Chào anh!”
Chưa bao giờ Vi thấy Chi nhắc tới anh trai trong những câu chuyện của mình nhưng nó không mù mờ tới mức không nhận ra sự hiện diện của người này.(Vi đã từng xem ảnh chụp hồi nhỏ của gia đình Chi mà!). Thắc mắc được một lúc, nó thấy hai mắt mình bắt đầu díp lại rồi thiếp đi lúc nào không hay,...
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ dội thẳng vào mặt làm nó bừng tỉnh, nhìn chiếc chăn trên người mình mà ngạc nhiên, tối qua rõ ràng nó ngồi dưới nền nhà mà nhỉ?
- Chị dậy rồi hả? Hi. - Chi bước ra từ phòng tắm nở một nụ cười yếu ớt, sắc mặt con bé đã bớt xanh đi.
- Ưh, em còn mệt nữa không?
- Chỉ hơi nhức đầu một chút xíu nữa thôi.
Thật ra nó định hỏi tại sao con bé lại trở về nhà trong cái tình trạng say mèm ấy nhưng không biết phải hỏi như thế nào, đang như gà mắc tóc thì Chi chợt tiến lại chiếc ghế đặt trên giường, ngồi vào đấy, giọng em chua chát:
- Hôm qua là sinh nhật em.
Vi đãng trí quá đã ghi ngày này vào trong lịch rồi lại quên, sinh nhật một mình chắc con bé buồn lắm:
- Chị xin lỗi vì quên mất.
- Hì, không sao đâu, bố mẹ em họ cũng đâu có nhớ, chị không phải bận tâm làm gì, em quen rồi.
“... Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay... "
Tiếng chuông điện thoại phá bĩnh những tâm sự chấp chới trong lòng nó về câu nói của Chi, con bé nhấc máy:
- Anh ạ!
- Hì, em không sao.
- Em về sớm rồi mà, thật đấy!
- Dạ vâng, thế nha anh! Pb.
Khỏi cần hỏi Vi cũng biết là anh trai con bé, nghĩ lại tối qua cũng thấy bực mình, ai đời nói chuyện với con gái mà giọng lại lạnh tanh, kiêu ngạo vô bờ bến như thế chứ?
- Hôm qua, lúc anh em gọi, chị đã nói chuyện với anh em ạ?
- Ơ... Sao em biết...
- Hôm qua có cuộc gọi tới hơn một phút, trong máy vẫn còn lưu đây này.
- Ưh, anh em gọi hỏi xem em đã về chưa và nhờ chị bảo quản gia chăm sóc em - Nhả từng chữ đều đều như đọc kịch bản, nó không buồn ngẩng mặt lên.
- Anh ấy lúc nào cũng lo lắng thái quá như thế.
- Em nên vui mừng khi có một người anh trai luôn quan tâm tới em như vậy. Nhưng sao chị chưa bao giờ chị thấy em kể về anh em.
- Vì anh ấy là niềm tự hào của em, là chỗ dựa vững chắc khi em muốn ngã, một người có ảnh hưởng tới em như vậy em mà nói, em sợ... em sợ chị sẽ thương hại em và cho là em yếu đuối.
- Vậy sao giờ em lại nói hả ngốc?
- Vì giờ em tin chị.
Nó thấy vui khi nghe Chi nói thế.
- Xem chịn đang tủm tỉm cười kìa, người đâu mà dễ vui lạ.
- Thử đặt vào vị trí của chị coi, em có vui không, có phải ai cũng như người nào đó máu mủ ruột rà với em.
- .Chị đang đá đểu anh em hả?
- Em cười gì vậy? Bộ không phải chắc?
Thùy Chi càng cười lớn, nó không biết phát ngôn của mình đang phạm một sai lầm hay ho. - Như chị chưa chắc nhiều người thích nhưng tự tin, kiêu ngạo như anh em thì vô số đấy?
- ...
- Anh ấy là niềm mơ ước của biết bao người. Hì, không phải em Pr cho anh trai nhưng với em, anh em luôn hoàn hảo. Chị sẽ thấy rõ điều em nói khi tiếp xúc với anh ấy. Hì, em sẽ giới thiệu hai người với nhau - Con bé nở một nụ cười xảo quyệt.
Đang định phản biện thì ai đó gõ cửa. Chi đứng đậy, lặng đi chừng hai giây rồi nói:
- Vào đi!
Cánh cửa bật mở, bạn có tin được người đó là ai không?
Nó lớ ngớ tới mức suýt làm rơi ly sữa trên tay. Minh Anh! Tiềm thức nó dội ngược cái tên ấy vào đầu, chưa hết ngạc nhiên nó lại được một phen mở to mắt khi Chi rất tự nhiên, chạy về phía đó và ôm chầm lấy anh. Nó chẳng biết, chẳng thể cắt nghĩa mớ cảm xúc bên trong mình. Minh Anh và con bé quen nhau sao? Giữa họ là mối quan hệ gì?
- Em nhớ anh quá! Sao anh không giữ lời hứa, không tới thăm em? - Chi trách móc.
Anh nhẹ nhàng đẩy con bé ra, mỉm cười:
- Tối qua em không sao chứ? Xin lỗi anh để quên máy ở nhà nên... - Minh Anh nói dối không chớp mắt nhỉ? .^^.
Bỏ lửng câu nói, cuối cùng ánh mắt anh cũng nhận ra sự hiện diện của một vật thể đang đứng như trời trồng là nó. Quay đầu lại, hình như thấy có lỗi với nó, con bé khoa chân múa tay giới thiệu:
- Hi, giới thiệu với chị đây là anh Minh Anh.
- Ưh, chị biết.
- Ủa, hai người quen nhau hả? - Giờ tới lượt con bé ngạc nhiên.
- Rất vui được gặp lại em. - Anh thân thiện chào nó.
- Ơ, thế chị biết anh ấy là trợ lí của em từ khi nào vậy? Chẳng trách lại ghê gớm như thế? Hì. Hai người quen nhau mà chẳng thấy ai nói gì với em hết sất. Giận thật đó!
Để mặc Chi tua tiếp đoạn băng, Vi sững sờ, "trợ lí", hai từ ấy nhắc tới gì? Nhắc tới kẻ đã viết kịch bản khiến nó thảm dã man trong những ngày đầu dạy học. Nhắc tới kẻ mà trong nhận thúc của nó là một thứ người xấu xa và nhẫn tâm mới có thể viết nên những thứ hành hạ con người ta như thế? Kẻ mà nó muỗn ột trận nên thân.
Vậy mà giờ đây, khi con người ấy đang ở trước mặt nó thì nó chẳng làm gì cả, nó bất động nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của người đối diện, một đôi mắt như mê cung giam h.ãm ý niệm của bất kì ai dám nhìn vào. Tại sao người đó lại là Minh Anh nhỉ? Người mà nó rất có cảm tình ngay từ lần gặp đầu tiên. Chính lúc ấy, nơi khóe miệng anh có một sự dịch chuyển, khiến nó không khỏi giật mình, nên gọi nó là nụ cười hay là... Rốt cục anh là ai vậy hả Minh Anh? Sự nhạy cảm của một đứa con gái đã đưa nó tới những dấu hỏi to đùng về người đang đứng trước mặt,...
- Chị Vi! Em đang hỏi chị mà. - Chi chợt hét lớn làm nó lúng túng
- Hì, chị xin lỗi, giờ chị phải đi đây, hen gặp em sau - Rối quay sang Minh Anh - Chào anh!
Nó chẳng thể nhìn thấy gì qua đôi mắt của anh ấy bởi vốn dĩ cái cửa sổ tâm hồn ấy chưa bao giờ mở ra với ai,...
Ứng dụng xem bói trên điện thoại
Xem tử vi, coi bói toán, gieo quẻ, xem tướng số, lá số tử vi, tiên đoán tương lai...Tải về máy miễn phí
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
17 chương
10 chương