Phòng Tần Vị vốn nằm trên tầng cao nhất khách sạn, sau khi Tần Vị phá tan tành căn phòng, hắn uỷ thác cho khách sạn toàn quyền sửa chữa. Một tuần lễ sau, phòng Tần Vị đã được thu dọn lại ổn thoả, nhưng điều khiến Quý Ngôn bất ngờ hơn cả chính là Tần Vị ấy thế mà lại mang tất cả tranh Quý Ngôn vẽ Tần Vị đi đóng khung rồi treo lên tường. Quý Ngôn rất bất đắc dĩ, ai không biết còn tưởng Tần Vị bị tự luyến cũng nên. Nhưng dù nói như vậy, đến khi Quý Ngôn nhìn khắp căn phòng, nhìn từng bức chân dung Tần Vị mà mình vẽ trong suốt bảy năm trời, trong lòng anh vẫn thấy chua xót khó nén. Tần Vị nửa nằm nửa ngồi trên giường, ngọn đèn mông lung đầu giường khiến bóng dáng người đàn ông nọ như phản chiếu một tầng ánh sáng cam vàng ấm áp. Sống mũi Tần Vị cao thẳng, sườn mặt anh tuấn, trong tay cầm một quyển album, mấy ngày nay đã lật đi lật lại bao nhiêu lần mà dường như vẫn không biết chán. Ngón tay chậm rãi vuốt ve ảnh chụp, chậm rãi giở từng trang từng trang, ánh mắt chăm chú đặt lên từng tấm hình. Tần Vị đang nhìn từng Quý Ngôn trong hình, mà hồn ma Quý Ngôn thì đang gần như tham lam mà nhìn từng động tác của Tần Vị. Bóng hình quen thuộc của Tần Vị đè nặng lên thần kinh anh, càng cố gắng xoá bỏ thì càng khắc sâu. Khi kim đồng hồ quả lắc chạy đến hai rưỡi sáng, Tần Vị chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Quý Ngôn. “Quý Ngôn, lại đây.” Tần Vị nói khẽ, vẫy vẫy tay với Quý Ngôn. Lời nói của Tần Vị như có một sức hút vô hình hấp dẫn Quý Ngôn. Quý Ngôn bước từng bước về phía Tần Vị, sau đó ngồi xuống giường. Ánh mắt Quý Ngôn rơi xuống quyển album đang mở ra kia, anh cầm quyển album lên, album đang mở đúng trang ảnh chụp của Quý Ngôn và Tần Vị đang đắp người tuyết. Mùa đông năm đó rất lạnh, thường hay đổ tuyết, mà Tần Vị thỉnh thoảng sẽ lại hứng lên, kéo Quý Ngôn ra ngoài đắp người tuyết. Bức đầu tiên là hình ảnh Tần Vị mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt tươi cười đứng bên cạnh người tuyết, miệng cắn rớt hơn nửa củ cải cắm trên mũi người tuyết, mà Quý Ngôn đứng cạnh thì đang điên tiết vung chân về phía Tần Vị. Mà bức thứ hai chính là hình ảnh Tần Vị bị đá một cú thật mạnh, nửa củ cải trong miệng cũng rơi xuống tuyết, còn Quý Ngôn thì vẫn giữ nguyên động tác giơ chân giữa không trung, miệng còn hơi hé. Nhìn vẻ mặt tức giận của Quý Ngôn là biết chắc anh đang mắng Tần Vị. Người tuyết vô tội cứ thế đeo cái mũi củ cải nham nhở mà đứng xiêu xiêu vẹo vẹo bên cạnh. Tương Phàm đứng gần đó vừa cười lăn lộn vừa chụp lại hết tất cả những cảnh tượng này. Khi đó, họ đều còn rất trẻ, sức sống tràn trề, không phải lo sợ bất cứ điều gì. Mà Tần Vị đã vững vàng chiếm giữ khoảng thời gian rực rỡ nhất trong cuộc đời mình. Thời gian chóng vánh, mọi chuyện đều đã trở thành chuyện nhiều năm về trước. Nhưng khi hình ảnh tái hiện trong đầu, tất cả đều như mới xảy ra ngày hôm qua. Quý Ngôn giương mắt nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, thành phố sáng rực ánh đèn. Anh nhớ lúc mình chết, mùa hè còn chưa đến, không ngờ giờ đã sắp vào đông rồi. Từ khi thức dậy với thân phận một hồn ma, anh đã chết được hơn bốn tháng, mà đến hiện tại tính ra cũng sắp được nửa năm rồi nhỉ. Anh không biết một hồn ma như mình có thể ở lại trên thế gian này bao lâu nữa, anh chỉ hy vọng mình có thể nán lại lâu một chút, lâu hơn một chút, tốt nhất là có thể ở lại bầu bạn bên cạnh Tần Vị, mãi mãi không rời khỏi. “Đã tháng mười một rồi.” Quý Ngôn cảm thán, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Vị: “Sắp đến sinh nhật Quý Trạch rồi.” “Quý Trạch?” Nghe thấy tên Quý Trạch, Tần Vị bất giác nhíu nhíu mày, không muốn nghe thấy tên Quý Trạch từ miệng Quý Ngôn. “Nó là em trai tôi, cậu đừng gây với nó.” Giọng điệu Quý Ngôn hơi có vẻ trách cứ. “Rốt cuộc là ai gây ai?” Tần Vị trừng mắt nhìn Quý Ngôn, giữa hắn với Quý Trạch, tại sao Quý Ngôn lại có thể thiên vị Quý Trạch được chứ? Quý Ngôn sửng sốt, dường như cũng nhận thấy điều gì đó. Anh vỗ vai Tần Vị, nghiêm túc nói: “Kể cả Quý Trạch có gây sự với cậu, cậu cũng không được gây sự với nó.” Nói đến thế thì Tần Vị cũng bó tay. Khoé miệng Tần Vị giật giật, cứ coi như yêu ai yêu cả đường đi đi vậy. Mặc dù Quý Trạch đúng là vẫn luôn châm chích Tần Vị, nhưng xét cho cùng thì cũng là vì Quý Ngôn. Tần Vị thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn Quý Ngôn: “Sinh nhật em trai cậu, cậu định làm thế nào?” Mấy năm trước đó đều là Quý Trạch và Quý Ngôn cùng đón sinh nhật, Quý Trạch nói sinh nhật của hai người gần nhau nên trực tiếp cùng tổ chức sinh nhật vào ngày sinh nhật của Quý Ngôn. Nhưng Quý Ngôn biết, Quý Trạch không đón sinh nhật chỉ là vì không muốn mình khó chịu trong lòng mà thôi. Dù sao Quý Trạch cũng là em trai cùng cha khác mẹ với anh, tuổi gần bằng anh, mà cha lại chưa từng về thăm mình lấy một lần. Thực ra Quý Ngôn cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Quý Trạch nhất định muốn thế, Quý Ngôn cũng không biết làm sao. Cứ đến sinh nhật, anh và Quý Trạch sẽ lại cùng nhau đi mua bánh ga-tô, đến khi về nhà, Quý Ngôn sẽ làm một bàn món ăn, mà Quý Trạch sẽ ở ngay bên cạnh giúp đỡ Quý Ngôn. Quý Ngôn bao nhiêu tuổi, Quý Trạch sẽ nghiêm túc cắm bấy nhiêu ngọn nến lên bánh ga-tô, sau đó Quý Trạch sẽ hát bài hát chúc mừng sinh nhật với gương mặt lạnh te và âm điệu vô cùng khô khan cứng ngắc, cuối cùng mới cười chúc Quý Ngôn sinh nhật vui vẻ. Lần nào vẻ mặt Quý Trạch cũng rất chăm chú và dịu dàng, tựa như Quý Ngôn là tất cả của Quý Trạch. Quý Trạch cảm ơn cuộc đời vì đã sinh ra một Quý Ngôn, mà Quý Ngôn cũng cảm thấy may mắn vì mình có thể gặp được Quý Trạch trong đời. Chỉ là… Quý Ngôn hơi sửng sốt, sau đó nở một nụ cười âu sầu. Hiện giờ anh có thể làm gì được nữa? Anh không thể làm bất cứ điều gì, bởi dẫu có làm gì cũng chỉ là vô ích mà thôi. Anh chỉ hy vọng sau này Quý Trạch có thể phát triển thật tốt ở thành phố này, có thể bình an hạnh phúc mà thôi. Còn quà sinh nhật… Đến bây giờ anh cũng không biết sự chuẩn bị ban đầu của mình là đúng hay sai. “Vậy còn cậu, tôi còn chưa tặng quà sinh nhật cho cậu đâu.” Tần Vị không muốn Quý Ngôn toát ra vẻ mặt như vậy, hắn kéo mặt Quý Ngôn, để anh nhìn về phía mình: “Cậu muốn cái gì?” “Không cần, hơn nữa đã qua sinh nhật tôi rồi.” Quý Ngôn lắc đầu, anh đâu còn cần quà sinh nhật gì nữa, hơn nữa anh đã được xem triển lãm tranh mà Quý Trạch tổ chức cho mình, đã nghe Quý Trạch chúc mừng sinh nhật vui vẻ, giờ còn có thể ở bên Tần Vị, cũng coi như đã được thoả mãn những mong ước lớn nhất rồi. “Vậy tôi tặng cả đời tôi cho cậu.” Quý Ngôn sững người, cứng ngắc nhìn gương mặt Tần Vị. “Từ giờ trở đi, từng giây từng phút về sau, tôi đều là của cậu.” Giọng Tần Vị rất khẽ, như thể vừa mới vang lên đã vỡ tan trong không khí, rồi lại thẩm thấu vào không khí, lan tràn đến đáy lòng Quý Ngôn. “Không, tôi không cần.” Quý Ngôn cuống quít lắc đầu, mê mang nhìn Tần Vị. Tần Vị yên lặng nhìn Quý Ngôn chăm chú, đôi con ngươi đen thẳm kia dường như nhấn chìm mọi ánh sáng, chỉ còn lại một mình Quý Ngôn. Chỉ cần nhìn như vậy thôi, Quý Ngôn đã gần như chìm sâu vào đôi mắt hắn. Bàn tay người nọ chậm rãi vươn đến, chạm vào gáy Quý Ngôn, sau đó xuyên qua mái tóc anh, cứ thế chậm rãi ấn sát đầu Quý Ngôn lại gần mình, đặt bờ môi ấm áp của mình lên. Quý Ngôn hơi sửng sốt, hơi ấm trên môi khiến Quý Ngôn vô cùng bối rối, cảm giác cay đắng và lạnh lẽo lan tràn đến tận đáy lòng. Nhìn gương mặt say đắm gần trong gang tấc của Tần Vị, đôi mắt Quý Ngôn cũng chậm rãi khép lại, từ từ dang tay ôm lấy Tần Vị theo lời trái tim mách bảo. Khi lưỡi Tần Vị nấn ná trên bờ môi lạnh như băng của anh, anh cũng thuận theo đó mà mở miệng, để người đàn ông nọ đưa lưỡi mình vào, nhẹ nhàng liếm láp khoang miệng mình. Nụ hôn nóng rực này khiến toàn thân Quý Ngôn dường như cũng ấm lên, mặc cho Tần Vị độc chiếm tất cả ý thức của bản thân. Ngay lúc này đây, người đang hôn mình chính là Tần Vị. Là người anh yêu bằng cả tính mạng. Giờ phút này, dường như có thứ gì đó điên cuồng lay động trong linh hồn. Bảy năm trôi qua, thế sự xoay vần, nhưng vào giờ phút này, Quý Ngôn biết họ vẫn là tồn tại quan trọng nhất trong sinh mệnh lẫn nhau, không gì có thể thay thế. Điều này, chưa bao giờ thay đổi. “Sao cậu lại khóc?” nhìn từng giọt nước mắt chậm rãi trượt khỏi khoé mắt Quý Ngôn, Tần Vị đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên khoé môi Quý Ngôn, sau đó chậm rãi liếm sạch nước mắt trên gương mặt Quý Ngôn, trong mắt đong đầy yêu thương và say đắm. Có một số việc, một số người, không phải một tiếng yêu là có thể quên đi hết thảy. Dẫu tình yêu có sâu đậm đến nhường nào, hai trái tim vốn giao hoà của Quý Ngôn và Tần Vị đã bị ngăn cách bởi cự li giữa hai thế giới. Nhưng không có ai nói cho Quý Ngôn, tình yêu này đến cùng phải xử lý thế nào.