Quý Ngôn không thích vẽ tranh. Một nhà ba người, chỉ thiếu mỗi người cha, mà ba anh rời xa gia đình là vì tìm kiếm nghệ thuật. Vì vậy, Quý Ngôn không thích nghệ thuật – thứ đã mang ba đi. Nhưng Quý Ngôn phải vẽ tranh, bởi vì mẹ thích. Từ khi Quý Ngôn còn nhỏ, mẹ đã thích mua đủ loại dụng cụ vẽ tranh cho Quý Ngôn. Rõ ràng điều kiện kinh tế trong nhà không phù hợp để mẹ Quý Ngôn mua những dụng cụ vẽ đắt tiền cho Quý Ngôn, mà mẹ Quý Ngôn bình thường cũng không nỡ tiêu tiền mua cho mình bất cứ thứ gì, nhưng lại rất chấp nhất với việc vẽ vời này. Dường như bà cảm thấy nếu Quý Ngôn muốn vẽ tranh thì nên dùng những thứ tốt nhất. Mỗi khi Quý Ngôn cầm lấy bút vẽ, mẹ Quý Ngôn đều sẽ ngồi bên cạnh nhìn, ánh mắt vừa chăm chú vừa dịu dàng nhuộm đầy ý cười. Quý Ngôn không thích vẽ, nhưng khi trông thấy ánh mắt của mẹ, Quý Ngôn biết mình cần vẽ tranh. Bởi vì mẹ thích, mẹ thích mình cầm bút vẽ, thích nhìn mình vẽ ra từng đường nét mảng khối lên giấy trắng, thích thu thập mỗi bức tranh mà mình vẽ. Mỗi lần mẹ nhìn mình vẽ, vẻ mặt chăm chú như đang thông qua mình nhìn một ai đó. Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, Quý Ngôn sẵn lòng đi học vẽ tranh vì mẹ, mà còn sẽ kiên trì học. Từ sau khi mẹ Quý Ngôn mất, Quý Ngôn đã không còn lý do để vẽ tranh. Nhưng Tần Vị lại đặc biệt chấp nhất với điều này, bởi vì Tần Vị thích, Quý Ngôn chỉ có thể lại cầm lấy bút vẽ lần nữa. Hơn nữa khi anh vẽ tranh, Tần Vị sẽ yên lặng ngồi ngay bên cạnh nhìn mình. Quý Ngôn rất thích không khí bình yên khi ở bên Tần Vị như vậy. Sau khi Tần Vị đi, Quý Ngôn rốt cuộc cũng vẽ tranh vì chính bản thân mình. Bởi vì rốt cuộc Quý Ngôn mới phát hiện, ngoại trừ nhớ Tần Vị, điều mình có thể làm chỉ là vẽ tranh. Bóng hình của người kia cứ không ngừng xuất hiện trong đầu, chiếm cứ mọi suy nghĩ, khiến anh không thể nào ngủ yên. Quý Ngôn dành tất cả thời gian vào việc vẽ tranh, cứ từng nét từng nét, dường như thấm nhuần vào toàn bộ ký ức trong sinh mệnh, cũng dường như chỉ như vậy mới có cảm giác mình là một người trọn vẹn. Kể ra cũng lạ, dù là mẹ mình, Tần Vị hay Quý Trạch, hình như ai cũng chấp nhất với việc Quý Ngôn vẽ tranh. Dường như họ cảm thấy vẽ tranh cũng tương tự như bản năng của Quý Ngôn, ai cũng muốn cho Quý Ngôn những dụng cụ vẽ và môi trường làm việc tốt nhất bằng bất cứ giá nào. Thực ra Quý Ngôn cũng không thích vẽ tranh, nhưng mà giờ họ thích, Quý Ngôn cũng đành phải vẽ, cuối cùng thậm chí hội họa cũng trở thành một phần trong cuộc đời của Quý Ngôn. Mà giờ đây, rốt cuôc Quý Ngôn đã không còn lý do để vẽ nữa. Không có bất kỳ người hay vật nào có thể xuất hiện trên giấy vẽ của anh nữa, bởi vì cuộc đời anh đã đi đến điểm kết, mà tất cả những điều tốt đẹp hay khổ đau đã từng xuất hiện trong sinh mệnh của anh lúc này cũng đã không còn quan trọng. Quý Ngôn đã chết, tất cả những gì trước mắt đều đã không còn quan trọng. Nhưng cho dù trong lòng biết là vậy, Quý Ngôn vẫn cảm thấy đau đớn, hối hận và khổ sở. Quý Trạch nói không sai, nợ thì phải trả. Quý Ngôn nợ rất nhiều, nợ Quý Trạch, nợ Tần Vị, nợ Tương Phàm… Có lẽ vẫn còn nhiều người, nhiều việc hơn nữa. Còn sự trừng phạt đau đớn nhất đối với Quý Ngôn, chính là phải ở lại trên thế gian này nhìn tất cả mọi sự hỗn loạn và đau thương đang diễn ra, mà tất cả những điều này đều bởi vì anh mà có. Quý Ngôn cứ thế phải đứng xem với thân phận của một người ngoài cuộc. Cho dù anh cảm thấy đau đến xé lòng, anh cũng không thể kêu đau. Anh không làm được gì, không nói được gì, chỉ có thể mặc cho linh hồn mình bị khúc mắc của cuộc đời xé rách, máu chảy đầm đìa, tan thành mảnh vụn. Quý Trạch đã say hoàn toàn, say quắc cần câu mà khuôn mặt không đỏ chút nào, ngược lại còn tái nhợt. Mạc Ngạn Thành có ý muốn đưa Quý Trạch về nhà, nhưng Quý Trạch lại cố chấp không đồng ý, nhất quyết tự về một mình. Dường như bất kỳ người nào có liên quan đến Tần Vị đều bị Quý Trạch bài xích khỏi thế giới của mình. Quý Ngôn cũng không yên tâm để Quý Trạch về nhà một mình trong khi say khướt như vậy, đành phải đi theo Quý Trạch, cả quãng đường đi đều kinh hồn táng đảm, thấp thỏm bất an, cuối cùng cũng về được phòng trọ tạm thời của Quý Trạch. Phòng trọ không lớn, nhưng cái gì cũng đầy đủ. Quý Trạch vào phòng, cởi vest rồi trực tiếp nằm phịch xuống giường, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Thấy Quý Trạch đã ngủ, Quý Ngôn cũng yên tâm thở phào một hơi thật dài. Thời gian sắp đến hai rưỡi sáng, Quý Ngôn cũng không dám ở lâu, chỉ đứng cạnh nhìn Quý Trạch một lát rồi khẽ thở dài, sau đó chuẩn bị rời khỏi. Vừa đi đến cửa, Quý Ngôn lại đột nhiên nghe thấy âm thanh rời giường. Quý Ngôn dừng bước, sau đó xoay người lại xem. Không biết vì sao Quý Trạch lại đã thức dậy, dường như do đau đầu mà chân mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, dùng tay đỡ trán, trông có vẻ rất không thoải mái. Quý Trạch lảo đảo đứng dậy, sau đó lết từng bước chân, lảo đảo đi đến tủ lạnh. Quý Ngôn chậm rãi đi theo, lại thấy Quý Trạch lấy một hộp sữa tươi ra, sau đó híp mắt, vẻ mặt mơ màng mà rót sữa vào cốc thủy tinh. Cơ thể Quý Trạch hơi nghiêng ngả vì say, một cốc sữa tươi cũng vương vãi đầy ra bàn. Quý Trạch cầm cốc lên, lại cho vào lò vi sóng hâm nóng một lúc, sau đó cầm lấy cốc sữa ấm quay trở về giường. Quý Ngôn thở dài một tiếng, ít nhất Quý Trạch còn biết uống sữa ấm. Như thế cũng tốt, có thể chăm sóc tốt cho mình là được rồi. Cũng đúng, Quý Ngôn không nhịn được tự giễu, trước giờ vẫn là Quý Trạch chăm sóc cho mình, hiện tại mình có tư cách gì đi lo cho Quý Trạch. Hai tay Quý Trạch bưng cốc sữa ấm, mắt hơi híp lại, cẩn thận đi đến đầu giường, sau đó ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt sữa lên tủ đầu giường. Quý Trạch nở nụ cười, khóe miệng chậm rãi kéo thành một đường cong ôn hòa, quay đầu nhìn về phía gối đầu trống không ở đầu giường. “Chúc ngủ ngon, anh trai.” Chỉ một câu nói, lại khiến linh hồn Quý Ngôn bắt đầu run rẩy. Chỉ năm chữ, vành mắt Quý Ngôn đã lập tức đỏ lên. Dường như đã từng có vô số đêm muộn, Quý Trạch sẽ theo lệ cầm một cốc sữa ấm đến trước cửa sổ phòng Quý Ngôn, sau đó vẻ mặt cậu ta cũng bình thản rồi lại mang một nụ cười dịu dàng như bây giờ, chúc anh ngủ ngon. “Anh, hôm nay em rốt cuộc cũng đã giúp anh tổ chức được một buổi triển lãm tranh rồi.” Cậu ta nở một nụ cười, dịu dàng nói với khoảng không bên cạnh, căn phòng trống rỗng lạnh lẽo không có lấy một lời đáp lại. Giọng Quý Trạch nhẹ bẫng, bàn tay chậm rãi đặt xuống chiếc giường không người, lại như có thể trông thấy Quý Ngôn đang nghiêng người nằm trên giường. Vẻ mặt Quý Trạch rất bình thản, như thể không hề cảm thấy có gì không đúng. Cả người Quý Ngôn đều run rẩy, khiếp sợ mấp máy miệng, rồi lại không nói nên lời, nước mắt tràn khỏi bờ mi. “Rất nhiều người đến, Tần Vị… cũng đến.” khi nhắc đến hai chữ Tần Vị, Quý Trạch hơi dừng một chút, ánh mắt cũng hơi ảm đạm đi, mà nụ cười cũng dần dần trở nên chua xót: “Anh, anh có vui không?” Vui? Làm sao mà vui được? Quý Ngôn chưa từng ngờ rằng, sau khi mình mất, Quý Trạch vẫn giữ lại thói quen vào buổi tối trước kia, hâm nóng một cốc sữa rồi mang lên giường, tự nói với mình vài câu, sau đó nói chúc ngủ ngon. Quý Trạch đang làm gì vậy chứ? Giả bộ như mình còn sống, giả bộ đang nói chuyện với mình ư? Không nên như vậy… Quý Ngôn vừa đau khổ vừa cảm thấy áp lực, nhưng anh lại nghẹn lời không nói được gì, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Từng câu từng chữ của Quý Trạch hội tụ thành một dòng nước xoáy, ồ ạt xâm nhập vào linh hồn mình, tất cả mọi thứ đều bị đập tan, cho đến khi khiến anh hoàn toàn đau đớn sụp đổ, rồi lại không thể kêu lên một tiếng nào. Quý Trạch, em tỉnh táo một chút cho anh! Những lời em mắng anh trước đây em đều quên hết rồi à! Giờ… Giờ em lại đang làm việc ngu ngốc gì! Anh… đã chết rồi mà. “Hình như hơi muộn rồi.” Quý Trạch híp mắt, kinh ngạc nhìn đồng hồ trên cổ tay, dường như phải nhìn rất lâu mới nhìn rõ được. Nét mặt Quý Trạch lại dịu lại, hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn chiếc gối, giọng nói chậm rãi: “Anh, sinh nhật vui vẻ.” Quý Ngôn buồn bã đứng đằng sau, vẻ mặt đau đớn xót xa, rồi lại không thể nào khóc thành tiếng. “Anh, em sẽ không bỏ lại anh một mình, em sẽ ở bên anh.” Quý Trạch chống hai tay xuống giường, đầu chậm rãi cúi xuống, sau đó cứ thế nằm sấp trên giường, bình thản nói khẽ: “Em sống ở đây với anh, để anh có thể trông thấy Tần Vị, như vậy anh sẽ vui vẻ hơn một chút nhỉ. Em sẽ vẫn ở bên anh như trước, đón sinh nhật năm này qua năm khác, sau đó…” Vành mắt Quý Trạch ửng đỏ, mấp máy miệng, rồi lại không nói được điều gì, nước mắt thấm ướt tay áo. Quý Trạch nhắm mắt lại, nhịp thở dần trở nên đều đều, tựa như đã ngủ. Quý Ngôn đứng lặng tại chỗ cũ, chỉ cảm thấy linh hồn mình sắp bị sự dịu dàng tàn nhẫn của Quý Trạch xé nát. Sau đó gì nữa? Đã không còn sau đó rồi. Thời gian của anh đã dừng lại mãi mãi vào đêm anh chết, nhưng Quý Trạch vẫn còn nghĩ đến anh của từng giây từng phút hiện tại, có lẽ trong tương lai còn có từng năm nối tiếp từng năm. Quý Ngôn không khỏi bắt đầu châm chọc tự giễu, khóe miệng cố kéo ra một nụ cười gượng ép, nước mắt nhòa mi. Hai anh em họ, đúng là đều ngốc như nhau. Quý Ngôn ngốc, biết Tần Vị đã đi rồi sẽ không trở lại, nhưng vẫn ngốc nghếch chờ ở chốn cũ bảy năm. Mà Quý Trạch còn ngốc hơn, biết Quý Ngôn đã chết rồi, vậy mà vẫn giả bộ như Quý Ngôn vẫn còn sống, vẫn dành tất cả thời gian của mình cho Quý Ngôn. Quý Ngôn lẳng lặng nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, thời gian trôi qua từng phút từng giây. Năm mươi bảy, năm mươi tám, năm mươi chín… Sau đó số giây lại bắt đầu từ không. Thời gian cứ thế chuyển vòng qua lại, Quý Ngôn cứ thế ngồi nhìn thời gian trôi qua, nhưng anh lại là người bị thời gian quên lãng. Hai giờ rưỡi sáng. Quý Ngôn nhẹ nhàng bước từng bước chân, đi đến sau lưng Quý Trạch. Quý Trạch vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp trên giường mà ngủ. Quý Ngôn chậm rãi vươn tay, khi đầu ngón tay trắng bệch lạnh lẽo chạm vào Quý Trạch, anh hơi run lên. “Quý Trạch.” Giọng Quý Ngôn vừa dịu dàng vừa đau thương, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt say ngủ của người đàn ông nọ. Từng giọt nước mắt ấm áp cũng bởi vì một chút đụng chạm này mà rơi xuống, nỗi đau buồn man mác lan thẳng đến đáy lòng. Quý Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve đầu Quý Trạch. “Ngủ ngon.”