Trước khi chết, Quý Ngôn có để lại thư cho Quý Trạch và Tương Phàm, chỉ đơn giản là nhắc đi nhắc lại họ hãy sống tốt, tự chăm sóc bản thân, v.v… Quý Ngôn là một người nghèo nàn ngôn ngữ, đến cùng anh cũng không biết nên viết gì, chỉ có một điều là anh nói rõ, đó là đừng nói tin mình chết cho Tần Vị.
Chỉ một nguyện vọng nhỏ nhoi thế thôi, vậy mà Quý Trạch và Tương Phàm đều không để mắt đến.
Quý Ngôn không để lại gì cho Tần Vị, anh cũng chưa từng muốn dính dáng gì thêm với Tần Vị, sao có thể để lại di vật chứ?
Nhưng ngay khi trông thấy Quý Trạch mở chiếc hộp kia ra, Quý Ngôn đã biết.
Cả một chiếc hộp carton lớn chỉ toàn là tranh, là tranh của Quý Ngôn, mà trong mỗi bức tranh đều là Tần Vị, cũng chỉ có Tần Vị.
Quý Trạch cứ thế thản nhiên lấy từng bức từng bức tranh trong hộp ra ngay trước mặt ba người. Động tác của cậu ta không nhanh không chậm, như thể muốn cho họ nhìn rõ từng bức tranh một.
Mạc Ngạn Thành ngây người. Mẹ Tần Vị không ngừng được nước mắt, bật khóc nức nở. Mà Tần Vị vẫn đứng lặng tại chỗ, không biết là bất ngờ hay đau khổ, cứ thế chăm chú nhìn từng bức tranh một.
Đến hôm nay, Quý Ngôn mới biết thì ra anh vẽ Tần Vị nhiều như vậy. Mấy ngày trước Tần Vị còn nói chưa từng có ai vẽ cho hắn cả, giờ thì hay rồi, nhiều tranh như vậy, tất cả đều chất hết trước mặt.
Quý Ngôn không thể nói rõ khi nhìn thấy tranh mình vẽ, anh có cảm giác gì. Chỉ là trong lồng ngực như có một ngọn lửa đang bốc cháy, khiến tất cả máu trong cơ thể đều sôi lên, khiến trái tim anh bức bối đau khổ. Cuối cùng, Quý Ngôn nhắm mắt lại, không muốn nhìn tranh mình vẽ thêm nữa.
Tần Vị trong tranh làm những động tác khác nhau, mặc những bộ quần áo khác nhau, từng chi tiết đều được vẽ lại một cách hoàn mỹ, mà thần thái trong mắt cũng được khắc hoạ lại rất sống động. Nhưng trong tất cả những bức tranh ấy, Tần Vị luôn cười rực rỡ phóng khoáng, tựa như trên thế giới này không có gì có thể làm phai mờ sức sống của Tần Vị, hoặc cũng có thể chỉ là vì Quý Ngôn thích Tần Vị cười mà thôi.
Chỉ cần nhìn như vậy là đã đã biết người vẽ tranh rốt cuộc yêu Tần Vị đến thế nào. Nếu như không phải yêu, sao có thể vẽ ra nhiều Tần Vị như vậy, sao có thể vẽ Tần Vị sống động đến như vậy, sao có thể khắc hoạ được một Tần Vị hoàn chỉnh, rõ nét và rực rỡ đến thế vào mỗi bức tranh.
Quý Ngôn ngưng đọng hồi ức giữa mình và Tần Vị vào trong tranh, sau đó trong thế giới của Quý Ngôn mãi luôn có một Tần Vị.
Tần Vị đứng chết lặng tại chỗ, đờ đẫn nhìn những bức tranh này. Mình trong tranh xa lạ rồi lại quen thuộc đến cùng cực. Nhìn tranh, dường như có ký ức đau đớn nào đó chuẩn bị lao ra.
Thậm chí Tần Vị có ảo giác mình sắp phát điên. Những bức tranh này phá tan mọi cảm xúc và ý chí trong nội tâm đau khổ của mình. Đó là một ảo giác, một ảo giác rất thật, như thể ngay một giây sau đó, mình sẽ hoàn toàn tan vỡ, rơi vào đau khổ vô tận.
Mẹ Tần Vị nhìn những bức tranh này, khóc không thành tiếng, cuối cùng ngã người xuống ghế như mất đi tất cả sức lực. Vẻ mặt Mạc Ngạn Thành phức tạp, đi đến sau lưng cô Tần, vỗ nhè nhẹ lưng bà.
“Đây là, bức tranh cuối cùng mà anh tôi vẽ.” Quý Trạch rốt cuộc lấy bức tranh cuối cùng của Quý Ngôn ra, sau đó đặt lên chồng tranh xộc xệch. Ngón tay Quý Trạch vuốt ve ngày tháng ghi trên tranh, đó cũng chính là ngày Quý Ngôn tự sát.
Trong tranh vẫn là Tần Vị, đằng sau Tần Vị là một con đường, trên đường phố người đến người đi, người xe tấp nập. Nhưng tất cả mọi thứ trong tranh đều nhỏ bé lu mờ, nhìn vào bức tranh, trước hết chỉ có thể trông thấy Tần Vị. Gương mặt, dáng người và nụ cười tươi sáng ấy dường như có thể khiến thời gian của cả thế giới nghỉ chân vì hắn.
Tay phải Tần Vị nắm lấy tay trái một người, đặt tay trái người kia lên lồng ngực mình. Cho dù không nói rõ, chỉ cần nhìn đã biết bàn tay kia nhất định là của Quý Ngôn.
Đây cũng là bức tranh duy nhất của Quý Ngôn có cả Quý Ngôn và Tần Vị.
Quý Trạch nhẹ nhàng vuốt ve vị trí tay Quý Ngôn trong tranh, gương mặt hơi cúi toát lên đau thương và bi ai. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vị, vẻ mặt cậu ta lại lạnh lùng không chê vào đâu được: “Nếu sếp Tần đã quên anh tôi, ắt hẳn cũng không có cảm giác gì mấy.”
Quý Trạch cố ý, Quý Trạch biết Tần Vị đang đau, đó là nỗi đau điên cuồng gần như sắp không thể nào che giấu đè nén lại trong cơ thể. Tần Vị cứ thế không kịp đề phòng bị vạch trần những vết thương mà ngay cả hắn cũng chưa từng tự biết ra trước mặt mọi người, sau đó Quý Trạch xé ra từng chút từng chút một, khiến cho máu thịt lẫn lộn, rồi lại giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, hỏi Tần Vị có cảm giác gì không.
“Nhưng mà, tôi nghĩ dù sếp Tần ngài không nhớ anh tôi, nhưng dù sao vẫn còn một chút tình cảm.” Quý Trạch nói đúng, Quý Trạch chính là muốn hoàn toàn phóng đại chút tình cảm còn sót lại này của Tần Vị, lợi dụng tình cảm của Tần Vị khiến Tần Vị đau khổ. Năm đó Tần Vị yêu Quý Ngôn bao nhiêu, giờ đây Tần Vị sẽ đau khổ bấy nhiêu. Mà điều Quý Trạch cần làm chỉ là đổ dầu châm lửa vào nỗi đau này mà thôi.
“Dù sao con trai sếp Tần cũng tên là Tần Nhất Ngôn mà nhỉ, hình như tên này là do sếp Tần và anh tôi cùng nhau đặt hồi trước.” Quý Trạch thản nhiên lấy một tờ giấy từ hộp carton ra, không phải là tranh, đó là tờ giấy do Tần Vị tự tay viết.
Tên giấy viết hai dòng chữ.
—— Tần Nhất Ngôn.
—— Chỉ thử nhất sinh, tình trung Quý Ngôn.
Tần Vị giật mình, con ngươi siết chặt. Hắn run rẩy cầm tờ giấy kia lên. Đây là chữ Tần Vị, đây là lời hứa mà Tần Vị đã từng hứa hẹn, khoảng trống mà Tần Vị vẫn không thể nào bổ khuyết trong nhiều năm qua đến nay rốt cuộc cũng được lấp đầy, mặc dù quá trình đau đến xé lòng.
“Chỉ có anh tôi mới ngu ngốc như vậy, cất giữ tờ giấy mà sếp Tần tự tay viết suốt bao nhiêu năm như vậy.” Quý Trạch lạnh nhạt nhìn động tác run rẩy của Tần Vị: “Cũng chỉ có anh tôi ngu ngốc như vậy, mới có thể để lại thư nói anh ấy cũng không tuyệt vọng mấy, chỉ là cảm thấy mệt mỏi mà thôi.”
“Không tuyệt vọng mấy?” Quý Trạch rốt cuộc nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy khó hiểu, lạnh lùng và trào phúng: “Không tuyệt vọng mấy mà anh ấy lại đi tự sát? Không tuyệt vọng mấy, anh ấy lại dùng bàn tay phải quý giá nhất cầm dao cứa cổ tay? Không tuyệt vọng mấy, anh ấy lại cứa tròn năm vết, như thể sợ mình không chết được vậy!”
Cảm xúc của Quý Trạch rốt cuộc được phô bày, âm điệu bắt đầu cao lên, mà ác ý và trào phúng bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu ta nhìn Tần Vị, từng câu từng chữ như từng nhát dao cứa vào tim Tần Vị: “Anh tôi chết rồi, nhưng trước khi chết anh ấy còn nhìn tranh anh.”
“Đây không phải lỗi của Tần Vị, Tần Vị căn bản không nhớ gì cả!” Mạc Ngạn Thành không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng ác ý của Quý Trạch, lên tiếng ngắt lời Quý Trạch. Lòng người đều là cán cân nghiêng, cán cân của Quý Trạch nghiêng về phía Quý Ngôn, mà cán cân của Mạc Ngạn Thành cũng sẽ chỉ nghiêng về phía Tần Vị.
“Không nhớ gì, một câu không nhớ gì là có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì?” Quý Trạch nở nụ cười, tàn nhẫn mà châm chọc nhìn về phía Mạc Ngạn Thành: “Một câu không nhớ gì, cái chết của anh tôi sẽ trở thành đương nhiên? Một câu không nhớ gì, Tần Vị có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì mà thành gia lập nghiệp, còn Quý Ngôn thì vẫn mãi chờ đợi Tần Vị, sau đó cô đơn tìm đến cái chết?”
“Tôi không có ý này…” Mạc Ngạn Thành cau mày lắc đầu, nhất thời cũng quên mất nên giải thích như thế nào.
“Không, là anh tôi đáng đời.” Quý Trạch nở nụ cười, ánh mắt lại lạnh lùng, như thể đang nói chuyện gì buồn cười lắm, sau đó còn lặp lại lần nữa: “Tần Vị, là anh tôi đáng đời, đáng đời đã tin anh, đáng đời đã yêu anh, đáng đời đã chờ anh.”
Quý Trạch đột nhiên bước một bước dài đến gần Tần Vị. Khi Tần Vị còn chưa kịp phản ứng, cậu ta giật lấy tờ giấy trong tay Tần Vị, sau đó đột nhiên xé vụn. Tần Vị nhìn những mảnh giấy vụn kia, dường như cũng không thể khống chế cảm xúc thêm được nữa, giơ tay nắm chặt cổ áo Quý Trạch, trong đôi mắt đen kia dường như loé lên màu máu, khiến người khác hoảng sợ.
“Quý Ngôn đã chết.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, lại như cướp đi tất cả dưỡng khí của mọi người.
Tất cả động tác của Tần Vị đều dừng lại, trong không khí như có một dòng khí điên cuồng đang bành trướng.
Chỉ thử nhất sinh, tình trung Quý Ngôn.
Lời hứa này đã không còn quan trọng, bởi vì Quý Ngôn đã chết.
“Tần Vị, tôi đến đây chỉ để thay anh tôi hỏi anh một câu.” Ánh mắt Quý Trạch lạnh lùng mà tàn nhẫn, bên trong chất chứa nỗi căm hận và ác ý rõ nét, nhưng vẫn miễn cưỡng nhếch miệng cười châm chọc, hệt như một hung thủ tàn nhẫn hưởng thụ quá trình hành hạ con mồi đến chết.
“Anh tôi đã đợi anh bảy năm, Tần Vị, khi nào anh mới định đi tìm anh tôi?”
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
50 chương
27 chương