Nếu để Quý Ngôn xếp hạng những người tốt với anh, có lẽ Quý Ngôn sẽ đặt Quý Trạch ngay sau mẹ và Tần Vị. Dù vậy, Quý Ngôn vẫn luôn không hiểu Quý Trạch. Quý Ngôn thừa nhận, trong lòng Quý Ngôn có khúc mắc với Quý Trạch, không chỉ vì đến năm hai mươi tư tuổi anh mới đột nhiên có thêm một người em trai, mà còn vì Quý Trạch kém Quý Ngôn hai tuổi, mà ba Quý Ngôn bỏ đi từ năm Quý Ngôn năm tuổi. Gặp Quý Trạch, Quý Ngôn mới đột nhiên hiểu ra vì sao ba anh lại bỏ anh và mẹ. Mặc dù Quý Ngôn không thực sự tin lời mẹ nói rằng ba anh đi xa để theo đuổi nghệ thuật, nhưng cũng không ngờ chuyện lại là như vậy. Khi đó, cuộc sống của Quý Ngôn rất tồi tệ, mặc dù ngày ngày Quý Trạch đều dùng giọng điệu lạnh lùng châm chọc mắng Quý Ngôn, nhưng Quý Ngôn biết Quý Trạch thật lòng tốt với anh, ngày nào cũng giúp anh thu dọn những hỗn loạn mà anh gây ra, còn luôn lặng lẽ chăm sóc cho anh. Nhưng Quý Ngôn vẫn không hiểu, rõ ràng đã không còn là trẻ con, đến hai mươi tư tuổi Quý Ngôn mới biết mình có một cậu em trai, anh không tin giữa anh và Quý Trạch thực sự có tình anh em máu mủ ruột thịt gì. Hơn nữa, nói thế nào thì nhìn Quý Trạch và Quý Ngôn có chung một người cha là biết nhất định giữa họ có một mối duyên nợ rối bòng bong, hai người họ phải xa cách lạnh lùng với nhau mới đúng. Nhưng Quý Trạch gọi anh là anh, từ ngày đầu tiên nói rõ thân phận, tiếng xưng hô này của Quý Trạch chưa từng thay đổi. Dường như Quý Trạch muốn Quý Ngôn nhận biết rõ ràng thân phận giữa họ, Quý Trạch là người em trai mà Quý Ngôn không thể chối bỏ. Có người nói Quý Trạch rất giống Quý Ngôn, hai người đều khiến người khác có cảm giác lạnh lùng xa cách. Nhưng Quý Ngôn biết, anh không bằng Quý Trạch, mỗi bước đi trong cuộc sống của Quý Trạch đều rõ ràng ngay ngắn, như thể sẽ không bị bất kỳ ai quấy rầy nhịp đi, mà Quý Ngôn thì khác, tất cả kế hoạch của anh đều có thể tan biến chỉ vì một Tần Vị. Nghe thấy lời Quý Trạch nói, nhìn biểu cảm lạnh lẽo và trào phúng trên khuôn mặt Quý Trạch, Quý Ngôn cảm thấy mình càng không hiểu Quý Trạch. Mà đồng thời, cảm giác bất an và sợ hãi cũng chiếm lấy trái tim anh. Quý Ngôn hoang mang lo sợ, anh biết câu nói kia của Quý Trạch nhất định là nghiêm túc, Quý Trạch đúng là muốn đổ lỗi về cái chết của mình lên người Tần Vị. Cậu ta chắc chắn đã nghĩ ra kế hoạch trả thù Tần Vị nên mới có thể nói như vậy. Quý Ngôn sắp phát điên. Dù người khác không hiểu mình, nhưng làm sao Quý Trạch có thể không hiểu. Trong thế giới tình cảm vốn không có sự công bằng, mà Quý Ngôn vốn cũng không muốn tính toán chi ly chuyện chẳng ra đâu vào đâu giữa anh và Tần Vị. Thời gian bảy năm đã mài mòn tất cả chờ mong của Quý Ngôn đối với Tần Vị. Nhưng dù như vậy, có chết Quý Ngôn cũng không muốn cái chết của mình trói buộc Tần Vị. Năm năm, Quý Ngôn tỉ mỉ đắp nặn nên ảo tưởng rằng mình sẽ sống tốt dù mất đi Tần Vị. Mặc dù ảo tưởng này có hơi sai lệch so với hiện thực, nhưng Quý Ngôn còn có thể an ủi mình, Tần Vị đã có đứa con của riêng mình, cha mẹ Tần Vị cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ của Tần Vị, sẽ không luôn lạnh lùng khắc khẩu mỗi khi gặp mặt như trước nữa. Bởi vì rời khỏi mình, Tần Vị có thể đến một thành phố lớn hơn để gây dựng sự nghiệp, mà trong tương lai không xa, có thể sẽ có một người tốt hơn chờ đợi Tần Vị. Nhưng sự xuất hiện của Quý Trạch đã phá tan tất cả. Quý Trạch nói, là Tần Vị nợ Quý Ngôn, mà Quý Trạch sẽ giúp Quý Ngôn đòi lại hết tất cả từ Tần Vị. Điều này cũng có nghĩa là, năm năm trước Quý Ngôn cẩn thận không chạm vào thế giới của Tần Vị, nhưng sau khi anh chết, tất cả nỗ lực đều trở thành công cốc. Sao Quý Trạch có thể làm như vậy? Nếu như anh thực sự không thể sống nếu không có Tần Vị, vậy thì Quý Ngôn đã chết từ năm năm trước, từ khi chưa gặp được Quý Trạch. Cái chết của anh hoàn toàn không phải là lỗi của Tần Vị, Quý Trạch không có quyền lấy tên Quý Ngôn để đi tìm Tần Vị đòi nợ. Ai cũng có thể huỷ hoại Tần Vị, nhưng cũng không ai huỷ hoại được Tần Vị. Chỉ có Quý Ngôn có thể, nhưng cũng chỉ có Quý Ngôn không thể. Quý Ngôn bất an suy nghĩ nên nhắc nhở Tần Vị như thế nào, nhưng cuối cùng đến khi về nhà, trong nhà không chỉ có Tần Vị, mà còn có cả Mạc Ngạn Thành. Mạc Ngạn Thành đặt hai bát xiên cay (1) xuống bàn ăn, sau đó quen cửa quen lối mà lấy mấy lon bia từ tủ lạnh ra, vừa nháy mắt vừa cười với Tần Vị: “Nào, Vĩ Tử, hôm nay anh mời chú ăn tiệc!” Nhìn tiệc xiên cay trên bàn, Quý Ngôn chỉ có thể nở một nụ cười đắng chát. Trước đây khi anh và Tần Vị còn học đại học, trước cổng trường có rất nhiều quán ăn, mà nơi bán ngon nhất chính là quán xiên cay, rẻ mà lần nào cũng có thể ăn no căng bụng. Anh và Tần Vị đều là khách quen của quán, mà mỗi lần cay quá không chịu nổi, Tần Vị đều sẽ uống ừng ực hết một lon bia lạnh, sau đó lại vùi đầu chiến tiếp. Quý Ngôn vẫn cho rằng, sẽ chỉ có Quý Ngôn cùng hưởng thụ những thú vui nho nhỏ trong cuộc sống này với Tần Vị, không ngờ bên cạnh Tần Vị đã có người thay thế cho vị trí của mình từ lâu. Thực ra như vậy cũng tốt, hiện giờ Quý Ngôn lại mong Tần Vị có thể thành đôi với Mạc Ngạn Thành. Cuộc sống của Tần Vị còn rất dài, dù thế nào cũng phải có một người bên cạnh. Mặc dù nếu để Quý Ngôn nói, Quý Ngôn có thể soi mói Mạc Ngạn Thành thậm tệ, nhưng thực sự Quý Ngôn biết, Mạc Ngạn Thành rất tốt. “Vĩ Tử, chuyện lần trước tôi nói cậu định thế nào?” Mạc Ngạn Thành vừa ăn ngấu nghiến vừa giả vờ tình cờ đề cập, sau đó ngậm que nhìn thẳng vào Tần Vị, giọng điệu còn có vẻ thản nhiên tuỳ ý. Anh ta không thúc giục Tần Vị, nhưng vẫn nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Tần Vị, như thể dù Tần Vị từ chối, Mạc Ngạn Thành cũng có thể giả bộ không bận tâm mà chờ tiếp. “Cậu xem, tính cả trước khi cậu mất trí nhớ, chúng ta cũng đã quen nhau sáu năm, nếu yêu nhau, chúng ta thậm chí không cần tìm hiểu lẫn nhau. Hơn nữa, ba mẹ tôi đều biết cậu, ba mẹ cậu cũng biết tôi, điều này rất tốt, quan hệ gia đình sẽ rất hài hoà.” Mạc Ngạn Thành tiếp tục nói, nói xong liền vui vẻ bật cười, như thể đã lo liệu hết thảy cho cuộc sống trong tương lai. “Mạc Ngạn Thành, cậu dẹp cái suy nghĩ này đi cho tôi.” Tần Vị gằn từng câu từng chữ, ánh mắt nhìn Mạc Ngạn Thành toát ra sự kiên quyết và khó chịu. “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, ăn tiếp đi.” Không đợi Tần Vị nói tiếp, Mạc Ngạn Thành lập tức cười xoà, như thể hoàn toàn không thèm để ý đến đáp án mà Tần Vị đưa ra. Người này cứ như biết chắc một ngày nào đó Tần Vị sẽ đồng ý vậy, cứ thế chậm rãi dây dưa với Tần Vị. “…” Tần Vị sầm mặt không nói gì, đưa tay cầm lấy lon bia, sau đó cau mày không nhìn Mạc Ngạn Thành. Thực ra nhìn phản ứng của Tần Vị, Quý Ngôn cảm thấy có lẽ Mạc Ngạn Thành vẫn còn cơ hội. Với tính cách của Tần Vị trong trí nhớ Quý Ngôn, nếu như bị đàn ông tỏ tình, có lẽ hắn sẽ trực tiếp xắn tay áo tống người kia vào bệnh viện. Nhưng Mạc Ngạn Thành vẫn đang ngồi trước mặt Tần Vị ăn xiên cay, còn có thể khiến Tần Vị tiếp tục ngầm cho phép người đàn ông này vào nhà mà không nói gì. Sau năm năm ở bên Tần Vị, Mạc Ngạn Thành đã có đủ tự tin bày tỏ với Tần Vị, cho dù Tần Vị không đồng ý, Tần Vị cũng không thể vứt bỏ tình bạn suốt năm năm mà đá Mạc Ngạn Thành ra khỏi cuộc sống của mình, mà Mạc Ngạn Thành có thể nhẫn nại, anh ta có thể tiếp tục chờ đợi Tần Vị. Mà chuyện tiếp đó, lại khiến Quý Ngôn bất ngờ đến tái mặt. Quý Ngôn tận mắt trông thấy Tần Vị vươn tay kéo cổ áo Mạc Ngạn Thành về phía hắn, sau đó cứ thế hôn lên môi anh ta một cách mạnh bạo. Mà Mạc Ngạn Thành cũng hoảng sợ, sau đó lập tức đáp trả mà ôm lấy cổ Tần Vị, ánh mắt toát ra vẻ vui mừng. Quý Ngôn rất lạnh, lạnh đến run người. Tất cả đều đột nhiên chuyển biến quá nhanh, Quý Ngôn không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì khi trông thấy Tần Vị và Mạc Ngạn Thành hôn nhau, nhưng dường như chỉ cần xem thêm một giây nữa thôi là linh hồn sẽ vỡ tan đau đớn. Nhưng Quý Ngôn lại không thể nào rời mắt khỏi bọn họ, cứ thế ép mình xem, ép mình đau, nếu có thể vỡ tan thành cát bụi rồi tiêu tán ngay giây phút này thì tốt biết bao. Giờ phút này, rốt cuộc Quý Ngôn mới hiểu, dù trong lòng mình có mong muốn Tần Vị có người bầu bạn bên cạnh đến thế nào đi chăng nữa, Quý Ngôn cũng không thể bình tĩnh thừa nhận như không có gì. Đằng sau lớp nguỵ trang giả tạo của Quý Ngôn, chính là một người lạnh lùng ích kỷ như vậy, thậm chí còn không có can đảm xem tận mắt hạnh phúc của Tần Vị. Không biết qua bao lâu, có lẽ là rất nhanh, nhưng linh hồn của Quý Ngôn đã như bị một bàn tay vô hình xé thành nhiều mảnh nhỏ, nỗi đau ấy dày vò anh từng giây từng phút. “Tần Vị, cậu…” Đôi mắt Mạc Ngạn Thành không giấu nổi vẻ kích động, ngay cả giọng điệu cũng tỏ rõ tâm tình của anh ta. Thế nhưng còn chưa dứt lời, Mạc Ngạn Thành lập tức giật mình. Trong mắt Tần Vị không có tình cảm giống như Mạc Ngạn Thành, trái lại tràn đầy thờ ơ lẫn lạnh lùng. Sau khi hôn nhau, phản ứng này của Tần Vị tuyệt đối là hắt một chậu nước đá vào lòng Mạc Ngạn Thành, lạnh thấu tim. “Mạc Ngạn Thành, hôn người chết còn hơn hôn cậu.” Tần Vị chậm rãi nói từng chữ, ép Mạc Ngạn Thành nghe rõ câu trả lời tàn nhẫn lạnh như băng này của hắn. Mạc Ngạn Thành sửng sốt, cười lạnh một tiếng, sau đó tất cả cảm xúc trong mắt đều biến thành lạnh lẽo, cuối cùng vung tay phải đập mạnh vào mặt Tần Vị. Mạc Ngạn Thành lớn lên trong quân đội, lực tay đương nhiên nặng hơn người bình thường rất nhiều. Mà Tần Vị không trốn, cũng không chống trả, chỉ lạnh lùng nhìn Mạc Ngạn Thành, hệt như cam chịu nhận lấy cú đấm này. “Tần Vị, cú đấm này coi như là lời xin lỗi của cậu.” Giọng Mạc Ngạn Thành cũng lạnh xuống, sau đó giật mạnh cổ áo Tần Vị, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn Tần Vị: “Tôi có thể coi như mình chưa nghe thấy. Nhưng mà Tần Vị, tôi thích cậu không phải để cậu chà đạp tôi. Con mẹ nó dù cậu muốn từ chối tôi thì cũng phải nghĩ kỹ cho tôi rồi nói!” Tần Vị tránh né không nhìn Mạc Ngạn Thành, vẻ mặt tăm tối, hoàn toàn không đoán được Tần Vị rốt cuộc đang nghĩ gì. “Tôi đi trước, tự cậu dọn dẹp đi.” Mạc Ngạn Thành thấy Tần Vị không nói lời nào, cũng biết nếu còn tiếp tục ở lại trong bầu không khí này, e rằng giữa anh ta và Tần Vị sẽ lại xảy ra mâu thuẫn. Mạc Ngạn Thành thu dọn đồ đạc của mình một chút, sau đó chuẩn bị rời khỏi nhà Tần Vị. Lúc ra đến cửa, anh ta hơi dừng lại một chút, sau đó xoay người nhìn về phía Tần Vị vẫn còn đang ngồi cạnh bàn ăn: “Tần Vị, cậu hãy nghe cho rõ, tôi có thể ở bên cạnh cậu năm năm, đương nhiên có thể ở tiếp năm năm nữa.” “Vĩ Tử, tôi chờ cậu.” Nói xong, cửa phòng cũng khép lại. Nhìn biến cố bất ngờ trước mắt, Quý Ngôn vẫn chưa thể nào hoàn hồn. Mà Tần Vị vẫn ngồi cạnh bàn ăn, nơi bị đánh trên mặt đã hơi sưng lên. Nhưng Tần Vị cũng không để tâm, chỉ dùng ánh mắt mờ mịt nhìn những lon bia giá rẻ và xiên cay trên bàn. Sau đó, Tần Vị quay đầu lại nhìn đồng hồ quả lắc một chút rồi lại híp mắt nhìn sô pha một chút, như thể đang muốn nhìn rõ gì đó. Cho đến giờ phút này, Quý Ngôn mới đột nhiên hiểu ra. “Người chết” trong câu nói “Hôn người chết còn hơn hôn cậu” kia của Tần Vị… chính là chỉ anh, Quý Ngôn.