[61] Hứa Trì dựa vào map, tìm đến được chỗ Đường Nghiễn Chi hẹn mới thở phào nhẹ nhõm. Ở thành phố A lâu thế rồi, mà cậu không hề biết đến nơi này. Đường chợ trời đúng y như tên, nó chính là một con đường, đưa mắt nhìn thôi cũng đã thấy cuối, hai bên là hàng quán lún phún, ồn ào náo nhiệt. Trời trở tối. Hứa Trì khó khăn lắm mới len được qua dòng người huyên náo, qua khói lửa đồ ăn để đi về phía Đường Nghiễn Chi. Quanh tai cậu toàn những tiếng trò chuyện râm ran cũng mấy câu kiểu “Xin lỗi, cho tôi qua chút.” Hứa Trì ngẩng đầu, thấy Đường Nghiễn Chi mặc áo khoác vàng nhạt, tay cầm điện thoại di động, vẫy điên cuồng về phía cậu, thì bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng từng được miêu tả trong cuốn sách nào đó. Nhân gian. [62] “Đông thật đó…” “Ở đây đông như vậy, cẩn thận không thì lạc nhau. Ông muốn ăn gì? Tôi mua cho.” Vừa thấy Hứa Trì, Đường Nghiễn Chi liền nhét cốc sữa chua đông lạnh vào tay cậu. Hứa Trì đón lấy rất tự nhiên, miệng nhấm nháp, để lộ lúm đồng điếu nhàn nhạt bên khóe miệng. “Không hiểu sao….” giọng Hứa Trì có chút nhồm nhoàm, “Tôi cứ thấy là ông hiểu tôi lắm ấy.” Một tay Hứa Trì cầm cốc sữa chua, một tay cầm thìa, vậy nên Đường Nghiễn Chi đành kéo áo cậu để dắt khỏi dòng người đông đúc. Nghe Hứa Trì nói vậy, anh cười hỏi lại, “Là sao?” Trước giờ Hứa Trì chỉ quen đi thẳng vào vấn đề, “Cứ khi tôi cần gì đó là ông lại xuất hiện.” “Lần trước tôi không có ô, ông đến. Lần này,….” Đường Nghiễn Chi hỏi ngược lại, “Lần này ông cần gì?” Hứa Trì nuốt miếng sữa chua xuống, bảo, “Cảm giác thỏa mãn chăng.” “Cái cảm giác thỏa mãn khi được ở bên bạn bè, cảm giác thỏa mãn đến độ lấp kín được khoảng trống trong lòng, cái cảm giác thỏa mãn mà có thể đánh bật mọi ưu phiền.” “Ăn mỗi cốc sữa chua đông lạnh mà ông đã thỏa mãn rồi hả?” Nghe Đường Nghiễn Chi nói vậy, Hứa Trì cũng có chút ưu sầu, “Người dễ thỏa mãn quá cũng không ổn đúng không? Dễ bị lừa phỉnh?” “Yên tâm đi.” Đường Nghiễn Chi kéo Hứa Trì vào một sạp miến chua cay, “Có tôi đây rồi, ai lừa ông được.” [63] “Đường Nghiễn Chi, tôi chẳng biết gì về ông cả, nhưng ông cứ làm tôi thấy như mình quen nhau lâu lắm rồi.” “Chẳng phải cậu biết tôi viết truyện à?” “Trừ vụ đó ra.” “Vậy tôi cho cậu cơ hội để cậu hiểu thêm về tôi.” “Quên đi…” Đêm đông lạnh giá, gió buốt thổi qua làm gương mặt Hứa Trì ửng lên, “Tôi chẳng muốn hỏi gì.” “Vậy mình chơi một trò chơi đi.” “Trò gì?” “Đơn giản lắm, ông hỏi, tôi đáp, đáp nhanh không được nghĩ.” “…Được.” Hứa Trì trầm ngâm một hồi rồi hỏi, “Ông thích gì?” “Ăn, ngủ.” “Có mục tiêu gì cho cuộc đời?” “Thành người giàu.” Hứa Trì cười phì, “Ông trả lời không nghiêm túc gì hết.” “Sao lại không…” Đường Nghiễn Chi nói với điệu trịnh trọng, “Tôi rất nghiêm túc.” Hứa Trì ăn xong miếng sữa chua cuối cùng, nói, “Tôi không muốn hỏi gì.” Trước sạp còn nhiều người đang xếp hàng, cả hai chẳng vội vã gì, Đường Nghiễn Chi bèn mở miệng, “Vậy đến lượt tôi hỏi.” “Ok.” “Thích [Don’t Starve] không?” “Thích.” “Thích truyện ngọt không?” “Tàm tạm.” “Thích mèo không?” “Thích.” “Thích chó không?” “Thích.” “Thích tôi không?” “Thích.” Hứa Trì sửng sốt, thấy cái mặt Đường Nghiễn Chi kiểu “lừa được rồi” mà chỉ biết cười trừ. “Đúng là cái đồ trẻ con.” “Thế không phải công bằng à?” “Sao?” “Ông bao dung cái sự trẻ con của tôi, tôi đón nhận hết những buồn bã u sầu của ông.” “Vậy niềm vui thì sao?” “Niềm vui thì phải chia sẻ với bạn bè.” “Ông không phải bạn tôi à?” “Đương nhiên là có, nhưng tôi càng muốn được là….” Đường Nghiễn Chi nở nụ cười, cố tình nhấn giọng, “Kiểu bạn mà có thể giúp ông từ buồn thành vui.” [64] “Nếu cứ phải nhận lấy những năng lượng tiêu cực của tôi thì chẳng phải thiệt cho ông à?” Hứa Trì trêu chọc. “Có là gì chứ….” Đường Nghiễn Chi nói nhẹ bẫng, “Bạn bè mà, lúc cần phải lôi ra dùng chứ…À mà, ông có kiêng gì không? Tôi gọi miến chua cay cho.” “Ông gọi một bát thôi,” Hứa Trì ngửi mùi hương nồng trong không khí, nói, “Tôi không ăn cay.” “Ông không ăn thì tôi gọi làm gì?” Đường Nghiễn Chi phản đối, “Đi thôi, đổi sang quán nào ông muốn ăn ấy.” “Không sao mà, ông muốn ăn thì cứ gọi đi, tôi nhìn ông ăn.” “Tôi gọi ông đi chơi mà,” Đường Nghiễn Chi quay lại, ghé sát vào mặt Hứa Trì, nhe răng trợn mắt, “Gọi.Ông.Đi.Chơi. Nhân vật chính là ông! Chính ông! Chính là ông! Hiểu chưa?!” Nhìn Đường Nghiễn Chi như vậy, Hứa Trì chẳng biết nên khóc hay cười, cậu đẩy cái gương mặt tuấn tú ấy ra, bảo, “Hiểu! Hiểu! Hiểu! Tôi hiểu rồi!” Ngáo: Nay nhìn lại mới thấy hình như 20 ngày rồi mới đăng chương mới….Cảm giác lười đúng là làm người ta nghiện mà =)))) Nay lại đổi sang dùng Chrome rồi. Dù tui rất thích Edge của Win10, nhất là các folder bookmark, nhưng cái kiểu không hỗ trợ Google và không hỗ trợ tiếng Việt đúng là bực. Kiểu gõ tiếng Việt hay bị mất dấu sắc, và gõ văn bản dài thì rất chậm, lag điên đảo luôn. Đổi sang Chrome thì gõ những dòng này ngon ơ. Ahihihi.