Khi Sát Thủ Làm Ngôi Sao

Chương 29 : Hẹn hò

Edit: Yun Haku Tất cả mọi diễn đàn của fan Tsuruga Ren đều bị đám trạch nam xâm nhập. Đầu tiên là đám trạch kỹ thuật, đăng ký tiêu chuẩn, rất nhiều trạch nam đăng ký thành công. Bọn họ lập một topic: Lời chúc phúc chân thành cho nữ thần và Tsuruga Ren! Nội dụng chủ yếu là như vầy: Chúng tôi là đám trạch nam – fans của nữ thần Hannah, bây giờ nữ thần và Tsuruga Ren yêu nhau, sau một thời gian tự kỉ, chúng tôi quyết định xác nhập với các bạn, hi vọng chúng ta có thể chúc phúc cho thần tượng của mình. #1: Cái gì mà diễn đàn trạch nam? Các cậu buồn cười thật, tự quyết định xâm nhập trang của chúng tôi còn nói là xác nhập! #2: Tuy rằng phương pháp xâm nhập làm tôi thấy ghét nhưng tôi nói thật, tôi thích Hannah, tuy cô ta nói có chút kiêu ngạo nhưng mà cũng là người dũng cảm biểu đạt tâm của của mình. Nếu tôi có thể đứng trước mặt người mình thích mà nói như vậy thì tốt rồi. Tôi sợ bị cự tuyệt chỉ có thể thầm mền, hoàn toàn không dám nói, đối với điểm này của cô ta, tôi sẽ học tập. #3: Đồng ý #2, tôi cũng chỉ có thể thầm mến. #4: Thật ra quan trọng không phải ở chúng ta mà là trên người Ren sama, các bạn xem tin ban sáng sẽ biết, Ren sama đã chọn cô ấy. Hơn nữa Hannah cũng nguyện ý thanh Ren sama đối mặt nguy hiểm, chỉ điểm đó thôi tôi cũng đã ủng hộ họ! Việc xác nhập diễn đàn tôi ủng hộ, xem ra ở diễn đàn trạch nam có không ít người giỏi IT, về sau có thể tặng Ren sama ít đồ tân tiến. #5: @#4: Thật ra không xác nhập cũng được, chúng ta có thể theo dõi ở hai diễn đàn. …… #1021: Thấy mọi người kỳ vọng như vậy, tôi cho các bạn xem một Tsuruga Ren khác. Topic: Tsuruga Ren mặc trang phục diễn ngồi với Hannah, hai người chỉ vào trên sách thảo luận từ đơn. Không khí vô cùng hòa hợp, hài hòa. #1031: A, Ren sama thật dịu dàng! Còn chứ? …… #2071: Còn có rất nhiều, xác nhập thì sẽ upload cho mọi người xem miễn phí! Khụ khụ, đây là uy hiếp hay mê hoặc đấy? Nói hợp cũng không hợp, hai bên thảo luận kịch liệt, nhưng mà theo tình hình này thì bên đám trạch nam sẽ thắng thôi. “Nee” Buoroit ối, Ryoma tới trước mặt Hannah nhăn nhó nói “Cuối tuần này chị rảnh không?” “Sao thế?” Hannah buông sách tiếng Anh nhìn cậu bé hỏi. “Đội trưởng bảo em hỏi chị, nói là sắp tới trường em và trường Hyotei đấu, hỏi chị có tới xem không?” Thật ra cậu rất hi vọng Hannah có thể đi. “Quan trọng?” Hannah tự hỏi mình có việc hay không. “Một đối thủ mạnh” Tuy rằng Ryoma cho rằng mình sẽ thắng. “Được, nói cho chị địa chỉ, hôm đó chị sẽ tới” Đi xem trận đấu cũng không sai, làm chị chỉ có thể nhìn em trai mình tiến bộ. Nhưng mà, lần trước cô nhìn bọn nó huấn luyện thì trận đấu này không khó lắm. Đợi đến khi nhìn trận đấu Hannah mới biết mình sai rồi. Tennis của giới này rất huyền huyễn. Ngày hôm sau Hannah nói với Ren cuối tuần cô không đi với cậu, bảo là cô có cuộc hẹn quan trọng phải đi. “Cái gì? Cuộc hẹn? Cùng ai?” Ren mất hứng, bọn họ còn chưa có hẹn mà cô gái này đã đi hẹn với người khác! Hannah khó hiểu nhìn Ren “Anh tức cái gì?” Chỉ đi xem trận đấu tennis của em trai thôi mà, hắn gấp cái gì? Cô còn chưa nói cho cậu ta việc cô đi xem Ryoma đánh tennis! Tức cái gì? Cô còn dám hỏi cậu tức cái gì? Ren thật sự muốn xé đầu cô ra xem trong não cô nghĩ cái gì “Dù sao em cũng phải nói cho anh biết em đi gặp ai!” Người qua đường Yukihito nhịn cười: Ren đang ghen! Hannah bây giờ mới phát hiện Ren ghen, cảm giác này rất mới lạ. Cười nói “Anh ghen!” “Không có, hẹn thế nào?” Ren vui vẻ nói. “À” Hannah tỏ vẻ thất vọng, sau đó nâng cao giọng nói “Em hẹn với ai anh quan tâm làm gì?” Yukihito đoán: Nhất định ác ma nhỏ trong long Hannah cười rất gian. Ren à, bình thường cậu rất phúc hắc mà? Sao không dùng với Hannah? Ren nghe xong lời này thì ôm lấy thắt lưng của Hannah, đem cô kéo về bên cạnh mình, ép cô ngẩng đầu, mặt hai người rất gần, cái mũi đụng vào nhau. Hannah cảm nhận được tiếng hít thở của Ren, nghe giọng nói trầm thấp của Ren “Em là người phụ nữ của anh” “Haha” Hannah cười khẽ, cô thích loại bá đạo này của hắn! Cô nhón chân – cái đồ chiều cao đáng ghét! – đem miệng tới gần lỗ tai của Ren, đầu tiên là thổi thổi khiêu khích, sau đó mới nói “Đi xem Ryoma đánh tennis, anh tới không?” Ren nghe xong thì dở khóc dở cười, người kia… Cậu dùng cái mũi chạm vào mũi Hannah nói “Nếu em hi vọng anh tới anh sẽ tới” Cái gì chứ? “Vậy anh đừng tới” Nói xong còn nhìn cậu xem thường. Ren cười, khẽ hôn lên môi Hannah nói “Lừa em thôi, em đi thì anh cũng đi!” Ai nha,  không cẩn thận anh ấy lại lấn tới. Hannah thầm nghĩ: Chiếm tiện của em à, em sẽ chiếm về. Nghĩ vậy cô cũng làm như Ren lúc nãy, có điều hôn hai cái. Đoosiv ới điểm này của Hannah Ren rất là thích, có vài lúc cậu cố ý thân thiết với cô, dù sao người chiếm tiện nghi vẫn là cậu. Nhìn hai người tình chàng ý thiếp ở trước, Yukihito cảm thấy hắn nên dời mắt nếu không hắn sẽ chết, nhưng lại không muốn dời, không liếc không nhìn, đương sự cũng không nói gì. Cuối cùng hắn vẫn quyết định ra ngoài đợi. Bên ngoài còn có phóng viên, phải ngăn tí. Ren bỏ hết công việc cuối tuần là Yukihito ngầm rơi lệ, nhưng mà cũng vui vẻ làm theo, quyết định sau này sẽ bắt ép Ren làm gấp đôi, Ren đáng thương ~~ Từ trong xe Hannah đi tới sân đấu. Đến lúc Hannah và Ren tìm được chỗ đấu thì trận đấu cũng vừa mới bắt đầu. “A, là chị Echizen” Ba ngwowif năm nhất thấy Hannah thì nói. Thấy Ren ở cạnh Hannah nghi ngờ hỏi “Đây là…” Nhưng tất cả đều bị ánh mắt của Hannah ngăn lại. Hannah và Ren đều giả trang mà đi, tuy rằng Hannah chỉ mang theo cái mũ và kính, nhưng Ren lại khác, không chỉ kính và mũ, miệng còn dùng một cái khẩu trang che hơn nửa mặt, giống như một kẻ bị ốm. “Nee” Ryoma nghe thấy giọng của Chishu thì dời ánh mắt từ sân bóng nhìn về phía Hannah. Đám người chính tuyển chưa lên sân cũng chào hỏi Hannah, trường Honsu trong nhất thời náo nhiệt lên, không để ý trận đấu nữa. Bên ngoài, Inui Sadaharu quan sát chàng trai đi tới cùng Hannah, lưu loát ghi trên notebook của mình. Hannah thản nhiên nhìn Inui giống như không có chuyện gì mà nhìn về phía sân bong. Inui bị dọa đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt này dọa người quá rồi đó. Nhưng mà Inui cũng không vì thế mà dừng động tác, ngược lại viết càng nhanh. Nhìn trận đấu kịch liện trong sân, trên đầu Hannah có vài vạch đen: Đây thật sự là trận đấu tennis? Ai nói cho cô biết đây thật sự là trận đấu tennis sao? Chỉ thấy đối phương đánh qua một quả tennis cao, Jushio nhảy lên cao – Hannah đánh giá, độ cao này rất chuyên nghiệp, người bình thường khó có thể làm được, dĩ nhiên, Hannah có thể nhảy cao hơn nhưng mà cô không tính trong đó. Lại nhìn đối phương, nghe bảo cậu ta là là thiên tài, cậu ta tên là Oshitari Yuushi, cậu tay xoay người đưa lưng về sân bong, nửa ngồi xuống, ưỡn về trước, hai tay bình quán, nghe “bình” một tiếng, quả cầu đánh về phía đối phương. Hannah tự dưng muốn nói “Đáng chết” một tiếng, thật không hợp lẽ thường, không nói động tác này có chỗ nào thần kỳ, nhưng mà lực tay của Jushio không phải là thương đó, được chứ? Nhưng mà huấn luyện của cô chắc chắn là tốt! Không lẽ… Lực tay của đối phương rất tốt? Được rồi, tiếp tục xem bên khác. Cậu nhóc Kikumaru vẫn dùng vũ đạo đưa và tennis để đánh. Trong nhất thời, sân bong thành địa phương của hai người. Đây thật sự là đánh tennis? Xác định không là là diễn tạp kĩ chứ? Xem một lát, Hannah cảm thấy cô vừa trả qua một trận chiến tinh tế. Loại trận đấu thần kì này không biết phải đánh giá thế nào. Tuy rằng trường Honsu thắng. Đợi trận đánh đôi kết thúc, Hannah mới bắt đầu hỏi Ren “Thấy thế nào?” “Trận đấu rất kịch liệt” Ren nói đúng trọng tâm. “Chỉ thế thôi?” Hannah buồn bực nói “Không lẽ anh không thấy bọn chúng rất đáng sợ sao?” Nếu không phải thế giới này không có niệm, cô thật sự nghi ngờ bọn nhóc này dùng niệm vào tennis. “Trước kia anh cũng nhìn qua một lần, lúc đó rất kinh ngạc, nhưng bọn nhóc này có thể xem như bằng với nhóm lớn hơn mình” Ý tứ là đám trên còn đáng sợ hơn? Hannah tỉnh ngộ, đây không phải tennis, đây là trận đánh của khoa học kỹ thuật. “Tezuka, lần này chúng tôi thua, lần sau tuyệt đối sẽ đánh bại các cậu” Atobe Keigo vuốt nốt ruồi trước mắt nói với Kunimitsu. “Chúng tôi sẽ toàn lực đánh trả” Tezuka luôn rất nghiêm túc, một chút cũng không nhìn ra là đứa trẻ 15 tuổi! Hannah nhìn chàng trai đối diện Tezuka, đôi mắt màu xám hơn nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai them nốt ruồi lệ chí kia càng mê người. Ừ ~ Trên người còn có phong thái quý tộc ~ Quan sát Atobe Keigo cẩn thận, Hannah kết luận: Cái gì cũng tốt ngoài việc tự kỉ. Ren kéo Hannah xuống, đem tầm mắt của cô chuyển lên người cậu, thấp giọng nói “Sao lại nhìn chàng trai khác như thế? Anh không cho phép!” Khóe miệng Hannah nhếch lên, điều chỉnh thân thể lại, dựa vào ngực Ren, đem sức nặng của mình đặt lên người Ren. Ren cũng cười dịu dàng với Hannah, đáng tiếc bị khẩu trang che nên không ai thấy. “Ryoma, em về nhà hay đi với đội?” Giọng nói của Hannah hấp dẫn nhiều người chú ý, kể cả trường Hyotei. Chỉ thấy Hannah dựa vào người Ren, động tác tùy ý này vẫn không ngăn được quý khí đầy người của cô – quý khi của gia tộc Zoldyck ngàn năm không phải là chuyện thường. Atobe Keigo kinh ngạc nhìn Hannah, liếc một cái thì nhận ra: Cứ cho là một nghệ sĩ bình thường, không nghĩ tới lại có loại khí chất này, đây không phải là khí chất học vài năm, chắc chắn phải luyện rất lâu. Tên bên cạnh cũng như vậy, khẳng định phải luyện lâu hoặc là nhân tài mới có khí chất như vậy. Xem ra, không đơn giản. “Đi cùng mọi người” Ryoma suy nghĩ nói. “Vậy chị với anh rể em đi tìm chỗ ăn cơm” Hai chữ “anh rể” này làm cho Ren vô cùng vui vẻ, khí thế quanh người thay đổi. “Hừ ~ Còn chưa kết hôn đâu” Ryoma quay đầu. “Sẽ không để em đợi lâu đâu em vợ” Ren tuyệt đối cố ý! “Madamadadane [Cần phải cố gắng hơn]!” Cậu bé không tự nhiên nói. Trong đám người Hyotei, Akutagawa Jirou không yên hỏi “Cô, cô là Hannah?” “Còn có Hannah khác à?” Hannah kì quái hỏi. “Chúng tôi là fan của cô, có thể chụp ảnh và kí tên không?” Hai người nhìn Hannah. “Không được đâu ~” Ren bá đạo ngăn lại. Tất cả mọi người ở Hyotei hưng phất “Anh là Ren” “Ừ” Ren sảng khoái đáp ứng, bọn họ người tới ngày càng nhiều. Một bên Kikumaru nghe xong lời này, tò mò nói “Chị Echizen, khi nào hai người kết hôn phải mời em đấy” “Hừ” Ryoma cắt đứt một tiếng, không có tâm tình. Hannah tháo cái mũ của Ryoma xuống, dịu dàng xoa đầu cậu, sau đó nói với Kikumura “Sẽ không quên em” “Đi khỏi đây trước” Thấy càng lúc càng nhiền người Ren nói “Muốn chụp ảnh thì tới cùng chụp” Cuối cùng, tất cả học sinh trường Honsu và Hyotei đi tới. Atobe không muốn chụp ảnh chung nhưng mà tất cả các bộ viên đều đi, hắn đành phải đi theo không tình nguyện.