Khí Phi Không Dễ Làm
Chương 83
Lúc này hối hận đã không còn kịp nữa, chỉ thấy bên ngoài lều có một bóng dáng nho nhỏ hướng chỗ nàng vọt tới
A Hu!
Đầu cảm giác trống trơn, nàng tại sao lại ngu xuẩn đến bây giờ bỏ mũ xuống? Bình thường nàng đều là tại thòi điểm không có ai hoặc buồn ngủ sẽ bỏ mũ xuống, sau đó A HU nhất định sẽ xông lại nhảy lên trên đầu nàng. Làm sao lại quên? Tại sao có thể quên! Xem ra hôm nay đúng là ngày chết của nàng.
Trong nháy mắt, chỉ thấy một ánh đao lướt qua. Tu Hồng Miễn!
Hắn đang một đao hướng tới chỗ A Hu.
"A ~~! ! !" Hạ Phù Dung kêu to một tiếng.
Đao qua không phát ra hơi thở, trên đất chỉ để lại hai sợi lông của hồ ly, bóng đen đã sớm không thấy tung tích.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thật may là A Hu không có việc gì.
Tu Hồng Miễn thấy Hạ Phù Dung bị dọa sợ đến trắng cả mặt, thì ra thật sự là mình đa tâm, trước thấy vị nữ tử kia và con Ngân Hồ này ở cùng nhau, cho nên Ngân Hồ là tuyệt đối không tấn công nàng.
Tất cả chỉ xảy ra ở trong nháy mắt, đợi đến mọi người phản ứng kịp, đều thở ra một hơi dài, vừa Trì tướng quân thiếu chút nữa bị yêu hồ tập kích!
"Đệ không sao chớ?"
Xem ra tất cả mọi người lầm tưởng là A Hu vừa nãy định tập kích nàng, như vậy cũng tốt, chính là giải trừ đi sự nghi ngờ của Tu Hồng Miễn đối với nàng, Hạ Phù Dung giả vờ chưa tỉnh hồn lắc đầu một cái.
Tu Hồng Miễn này võ công của quả thực là sâu không lường được, ngay cả A Hu từ trước đến giờ không ai có thể tới gần cũng bị hắn chém xuống, mất mấy cái lông hồ ly, đây là hắn vẫn không có phòng bị mà tấn công, người này thật sự làm nàng có chút sợ hãi, xem ra có lẽ vẫn là cách xa hắn cho thỏa đáng.
"Nếu lều của tam đệ bị hủy rồi, liền tạm thời ở cùng ta đi, ta sẽ tìm người nghiêm tra chuyện này." Tu Hồng Miễn lại nhìn mọi người một chút, "Nếu như không có chuyện gì, mọi người hãy về đi thôi."
Lông mày Hạ Phù Dung run lên, Tu Hồng Miễn, hắn là khắc tinh của nàng sao! vừa mới suy nghĩ cách xa hắn hắn đã nói.
Tu Hồng Miễn cởi sạch áo ngoài, nằm ở trên giường. Hạ Phù Dung vì để biểu hiện mình "Trong sạch" , cũng cởi ra áo ngoài không cố kỵ chút nào mà nằm ở bên cạnh hắn. Kể từ sau "sự kiện của yêu hồ", Hạ Phù Dung buộc lại rất nghiêm cẩn (nghêm ngặt, cẩn thận) rồi, cộng thêm áo sơ mi bên trong còncẩn thận mặc thêm một cái áo nữa, cho nên căn bản là không cần lo lắng sẽ bị nhìn ra.
Nhìn Tu Hồng MIễn trên giường một chút, người này cũng quá ích kỷ đi! Nói thế nào nàng so với hắn cũng là người gầy yếu! Tại sao chính hắn ngủ bên trong để cho nàng ngủ bên ngoài? Hơn nữa một mình hắn còn chiếm hơn phân nửa cái giường!
Cố gắng thở bình thường áp chế bất mãn của mình, ai bảo người ta là Hoàng đế đây? Hơn nữa nàng hiện tại chỉ là chấp nhận cùng hắn ngủ chung một cái giường mà thôi, có thể qua loa qua coi như xong, chọc vào rắc rối chỉ có thể là gây bất lợi cho nàng.
Ở trên giường bị quăng xuống đất 7 lần, Hạ Phù Dung rốt cuộc nổi cáu!
"Tu Hồng Miễn! Cái người ích kỷ này! Rốt cuộc huynh không muốn chừa chỗ cho ta ngủ hả!"
Tu Hồng Miễn làm như bất mãn khi bị gọi tỉnh, "Không thích thì xuống đất ngủ! vóc dáng to như hạt vừng mà còn muốn chiếm cả cái giường hay sao?"
Cái gì? Hạ Phù Dung nàng đây gọi nhỏ nhắn có được hay không!"Làm ơn! Đại ca, huynh xem một chút chỗ huynh mới cho ta? Coi như không muốn cho ta ở lâu, ít nhất huynh cũng nên để cho đệ ngủ bên trong a! Thật là không có phong độ!"
Hắn khó chịu từ trên giường ngồi dậy, "Ta ngủ bên ngoài? Ngộ nhỡ ta té xuống thì làm thế nào."
"Đệ đều từ trên giường rớt xuống lần thứ bảy! Để cho đệ ngủ bên trong một cái sẽ chết hả!"
"Không cho." Tu Hồng Miễn làm như lười phải cùng nàng dây dưa, bỏ lại hai chữ liền nằm xuống thở to mà ngủ.
"Cái người này đầu chỉ dài bốn chi không dài đại não heo! Tránh ra! !" Hạ Phù Dung gầm lên giận dữ, trực tiếp nhảy lên trên giường, hướng đến chỗ giường ở sát vách giường nằm xuống. Hạ Phù Dung vừa nằm một cái, Tu Hồng Miễn liền bị đẩy ra bên ngoài.
Hắn giận dữ, "Cái người này thật không biết điều gì cả! Giữ lại chỗ cho ngươi cũng không tệ rồi, còn dám bắt bẻ!" Nói xong, một tay đem Hạ Phù Dung từ trên giường ném ra ngoài, trước mắt của nàng đầy sao.
Hạ Phù Dung lắc lắc đầu cho bớt choáng váng, không phục xông lên trên giường, hắn vừa thấy liền lập tức dời đến góc tường, không cho nàng kẽ hở để có cơ hội chen vào. Hạ Phù Dung thật muốn khóc rồi, thật chưa từng thấy qua nam nhân vừa ích kỷ lại ngây thơ như vậy! Nhưng tính cách của nàng lại không chụi thua, đêm nay nàng phải ngủ bên trong!
Biết rõ không có khe hở, Hạ Phù Dung vẫn hướng nơi đó nằm xuống, trực tiếp nằm lên trên người của Tu Hồng Miễn, hắn gầm lên giận dữ, "Lập tức lăn xuống cho trẫm!" Vừa nói vừa đem Hạ Phù Dung lôi ra ngoài. Hạ Phù Dung thà chết kéo lấy y phục của hắn.
"Lập tức buông ra cho trẫm!"
"Chết cũng không buông!"
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
11 chương
52 chương
72 chương
41 chương
49 chương
172 chương