Nhìn thấy Trạch Hạo đang được đẩy ra ngoài, cô như mãnh hổ nhào tới, y tá đang đẩy giường bệnh bị dọa liền lùi lại vài bước. "Trạch Hạo ~!" Cô cúi xuống bên cạnh Trạch Hạo, anh đang trợn tròn mắt qua sát bốn phía. Nếu quả thật là do được cấp cứu mà tỉnh, làm sao có thể tỉnh nhanh như vậy? Hơn nữa ánh mắt của anh.... Khó nén được sự hoan hỉ trong lòng, cô lập tức đem miếng gừng xoa lên mắt của anh. "Cô đang làm cái gì!" Y tá đứng một bên vốn định ngăn cô lại, nhưng cũng đã muộn một bước. Hai mắt của anh không chịu được hơi cay nồng đậm của gừng, mắt thấy một giọt màu đỏ sắp rơi xuống, cô gần như điên cuồng lau hết đi cho anh. Trạch Hạo tỉnh, nhưng cái gì anh cũng không nhớ nổi, ngay cả nói chuyện cũng không biết. Cô hăng hái nhận nhiệm vụ nặng nề là dạy anh học nói, cô biết anh sẽ nói, nhưng giọng nói cùng với cách dùng từ sẽ khác với hiện đại. Tất cả mọi người đối với những hành động khác thường của cô đều không thể hiểu nổi, đặc biệt là Cừu mẹ. Ngày đó bà còn vô cùng chân thành khuyên cô: chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu như bởi vì lòng cháu vẫn còn mang áy náy, nên mới ép buộc mình và anh ở cùng nhau, thì chắc là sẽ không hạnh phúc. Cô lại nói cho bà biết chính là bởi vì chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cho nên cô mới không thể ép buộc mình không thích anh. Lúc nói những lời này, trên mặt cô là một nụ cười hạnh phúc. Năng lực thích ứng của anh quả thật không phải là mạnh bình thường, trong khoảng thời gian thân thể của anh khôi phục, anh đã đem tất cả những gì vốn dĩ Trạch Hạo biết làm đều học xong, trên một số phương diện thậm chí còn ưu tú hơn so với trước kia, điều này làm cho Cừu mẹ rất là vui mừng. Cô mỗi ngày đều đến gặp anh, nhưng mỗi lần tới đều thấy một người phụ nữ khác nhau ở bên cạnh anh, điều duy nhất để cho cô cảm thấy vui mừng trong mắt anh toát ra sự chán ghét, chỉ khi anh nhìn cô mới không như vậy. Cô và Trạch Hạo kết hôn nhanh như một tia chớp, bởi vì anh càng ngày càng ưu tú, đã bắt đầu tiếp quản lại công ty, chuyện này sẽ khiến anh phải tiếp xúc với rất nhiều người phụ nữ. Cô sợ chuyện cũ lại tái diễn, anh sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi. Mẹ cô không hề có một chút phản đối nào, bởi vì hiện tại cô đối với Trạch Hạo tốt không phải bình thường. Cô hài lòng rúc vào trong ngực Trạch Hạo, giương mắt nhìn anh đang khép chặt hai mắt, giờ khắc này, cô thật hạnh phúc. Trạch Hạo cũng đã tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy cô đang nhìn anh cười khúc khích, đây cơ hồ là phương thức gặp mặt của bọn họ mỗi sáng. Anh còn buồn ngủ đẩy cô một cái, "Nhanh đi làm điểm tâm." Cô làm nũng nằm bất động trên giường, cô thích nhìn vào đôi mắt của anh, đặc biệt là ánh mắt kiên nghị kia, đó là điểm duy nhất mà linh hồn của Tu bộc lộ ra ngoài, mặc kệ biến thành ai, cũng không thay đổi. "Em không cảm thấy ngạc nhiên sao." Trạch Hạo nhẹ nhàng nhếch miệng, một đường cong hoàn mỹ xuất hiện trên mặt anh, nó mới quen thuộc làm sao, "Chung quanh anh mỹ nữ đếm không xuể, tại sao anh lại cố tình đối với em rất đặc biệt?" Cô hả hê mà cười ha ha. Khi cô biết trí nhớ của Tu toàn bộ sẽ mất đi thì cô thật sự đã vô cùng sợ hắn sẽ hoàn toàn không có cảm giác gì với cô, nhưng cô lại nhớ tới chuyện Tiểu Cúc đã từng bị thôi miên, cô đã nghĩ ra một biện pháp. Nhớ lại khi Trạch Hạo được chuyển về phòng bệnh thường cô đã lấy lý do chăm sóc anh, để một tấc cũng không rời. Mỗi khi chỉ có cô và Trạch Hạo, cô đều sẽ ở bên lỗ tai anh không ngừng nói đi nói lại mấy câu, "Trì Tô là xinh đẹp nhất, anh chỉ thích Trì Tô, anh chỉ có hứng thú với Trì Tô, những người phụ nữ khác với anh mà nói chỉ giống như cặn bã." Trạch Hạo hí mắt nhìn cô ở một bên cười gian, "Em làm sao vậy?" Cô lập tức ngưng cười nói, "Không có việc gì!" Mặc kệ có phải là do mấy chú ngữ này hay không, ít nhất mục đích của cô đã đạt được. "Nghe nói T thị mới đây đã đào được một cỗ di chỉ, bây giờ đã làm thành địa điểm du lịch cho khách thăm quan, có muốn đi xem một chút hay không?" Cô dùng sức gật đầu, thật ra thì, cùng với anh, dù có đi đâu cũng được. "Vậy em đi làm điểm tâm trước đi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường." Một ngày kia, cô ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, dù sao cũng là cùng anh đi ra ngoài, phải giúp anh lấy chút thể diện. Đối với kỹ thuật lái xe của anh cô vô cùng tin tưởng, cho dù cho tới bây giờ anh cũng không có chạm qua loại vật này, nhưng mà sau khi tỉnh lại học không tới một tuần lễ, đã có thể sử dụng rất thuần thục rồi. "Bùm ~~!" Một tiếng va chạm thật lớn vang lên.