"Mặc kệ nghe thấy tiếng gì cũng không được dừng lại, hiểu không?" Không, nàng không hiểu. Nàng nắm tay áo Tu Hồng Miễn thật chặt, "Tại sao?" "Tin tưởng ta." Có lẽ bị âm thanh đột nhiên dịu dàng của Tu Hồng Miễn làm cho động lòng, có lẽ vì hắn đã bở lại ngôi vị Hoàng đế vì nàng mà cảm động, cũng có lẽ bị thái độ thành khẩn này của hắn. Nàng thả tay, trong khung cảnh tối đen như mực, nàng mò từng bước đi lên phía trước. Sau lưng có tiếng gì đó nhưng nàng nghe cũng không rõ, thính lực của nàng hình như đã bị suy giảm đi rất nhiều. Chân nàng trong lúc vô tình đã dẫm vào một vật, đầu nàng một hồi tê dại, nàng rất muốn đổi sang một phương hướng khác, nhưng lại nhớ tới lời nói của Tu Hồng Miễn. Hít sâu một hơi, nàng vẫn tiếp tục đi về phía trước. Nàng nên tin tưởng hắn. Dưới chân nàng càng ngày càng lắc lư, nàng biết thứ mà nàng đã giẫm phải chính là một thi thể. Hô hấp của nàng ngừng lại, cố gắng trấn tĩnh, bước chân của nàng cũng nhanh hơn. Mất thăng bằng, thân thể nàng lung lay mấy cái mới có thể đứng vững, nàng không hy vọng mình bị ngã lên đống thi thể này. Âm thanh của đám binh lính tưởng chừng như đã biến mất lại lần nữa truyền tới, hơn nữa càng rõ ràng hơn so với trước, nàng nghĩ nàng sắp đến gần chỗ bọn họ rồi. Tu Hồng Miễn để cho nàng đến đó để làm gì? Môt khi nàng bị phát hiện, sẽ xảy ra chuyện gì? Bây giờ nàng đã hoàn toàn mất hết võ công, nếu như có gì ngoài ý muốn, thì nàng sẽ không thể chống đỡ được. Nàng thừa nhận mình đang chần chờ, dưới một tình huống sống còn như thế này, nàng thật sự có thể hoàn toàn tin tưởng hắn sao? "Vũ minh chí trị ~ hiếu cùng còn linh ~ trừ ác hộ quốc ~ nhất thống thái bình ~!" "Hách ~" "Hách ~ hách ~" Âm thanh lần nữa truyền đến, bọn họ lại đang đọc khẩu lệnh. Đây là khẩu lệnh cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe qua, nhưng câu cuối cùng nhất thống thái bình, lại làm cho nàng trực tiếp liên tưởng đến Hoa Dư. Không tiếp tục do dự, nàng tiếp tục bước nhanh. Nếu như Tu Hồng Miễn thật sự làm nàng lâm vào tuyệt cảnh, như vậy, hắn cũng sẽ vào trong tuyệt cảnh cứu nàng ra ngoài. Nàng chưa từng tin tưởng một ai như vậy, loại cảm giác này làm cho trái tim nàng nóng lên, thì ra sự tin tưởng có thể làm cho người ta có sức mạnh lớn như vậy. "Giết a ~~~" "Xông tới ~~~" Một mảnh âm thanh gào thét hỗn tạp làm nàng bị dọa đứng yên tại chỗ, vốn dĩ nàng đã muốn dừng lại nhưng cuối cũng vẫn nhích từng bước nhỏ về phía trước. Tu, hắn có thấy nàng không? Đang lúc nàng đi thẳng về phía trước, không dám ngừng lại. "Kengg kengg~". Làtiếng đao kiếm chém vào nhau. "Tu ~ là ngươi sao?" Không có tiếng trả lời. “ keng keng" tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, giống như ngay tại bên tai nàng. "Tu ~ ngươi đã đến rồi sao?" Nàng vẫn không nghe thấy tiếng của hắn, nàng thậm chí còn không nghe thấy một tiếng bước chân. Chỉ có tiếng binh khí đang chạm vào nhau, cùng những âm thanh gào thét chém giết. "Vũ minh chí trị ~ hiếu cùng còn linh ~ trừ ác hộ quốc ~ nhất thống thái bình ~!" Khẩu hiệu thanh sạch to rõ, vang dội bốn phía, kèm theo tiếng vang mơ hồ, làm lòng nàng có chút run rẩy. "Tu ~" nàng hơi nức nở kêu, thật sự nàng muốn trực tiếp xoay người chạy về, trước mặt là những nỗi sợ hãi không tên sắp làm cho phòng tuyến của nàng sụp đổ. Nàng thừa nhận mình không kiên cường như những gì đã thể hiện bên ngoài, nàng cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng là một người phụ nữ có khát vọng muốn được chở che và bảo vệ. "Tin tưởng ta." Tiếng của hắn lần nữa vang vọng trong đầu nàng. Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, tin tưởng, tin tưởng, hai chữ đó đơn giản cỡ nào cơ chứ, nhưng làm mới có thể đây? Bất luận nàng do dự như thế nào, nhưng bước chân vẫn không có dừng lại, thì ra là trong lòng nàng đã sớm có quyết định.