Mỗi ngày một lần tiếng gầm gừ lại truyền đến trong tai, Hoa Dư mỉm cười lắc đầu, hình như việc này đã việc thường xuyên ở trong cung. Nữ nhân này hình như không thích hợp với hoàng cung, Hoa Dư nghĩ, đặt bút viết xuống một hàng chữ, sau đó gọi tâm phúc của mình tới, yên lòng đưa tờ giấy cho hắn. Hắn sẽ hiểu được phải làm như thế nào để không làm cho ai phát hiện ra mà đem tờ giấy giao cho Dương. Trải qua sự giúp đỡ tận tình của Tiểu Cúc, nàng rốt cuộc cũng ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trước gương. "Nương nương so với trước kia đẹp hơn rồi." Tiểu Cúc nhìn lên người ngồi phía trước, tự đáy lòng nói. "Không ngờ ngươi cũng thích nịnh nọt như vậy nha?" Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn rất hoan hỉ, đúng, hình như là trở nên đẹp hơn một chút. Xoay người lại, thấy hai tỷ muội Bích Thanh nét mặt có chút si ngốc, nàng trừng mắt nhìn bọn họ, "Thế nào? Chớ yêu ta a ~" Vốn dĩ vẫn còn đang say mê trong sắc đẹp của nàng, bọn họ nhất thời tỉnh táo lại. Bích Thanh: "Mặc dù nương nương dễ nhìn hơn so với trước kia, nhưng mà cũng không tính là khuynh quốc khuynh thành?" Bích Quỳnh: "Đúng vậy a, từ xưa người có thể cho ngay cả một cô gái cũng đi yêu nữ nhân, hình như chỉ Lung phu nhân. Từ đó về sau, không có ai so ra có thể vượt qua dung mạo của nàng ấy” Bích Quỳnh tỷ muội một xướng một họa, làm cho sự tự tin của nàng giảm xuống quá nhiều, nhìn mình trong gương, run lên khóe miệng, đột nhiên cảm thấy mình quả thật cũng không phải là thực xinh đẹp… Tiểu Cúc thấy nàng lộ ra vẻ mặt khổ sở, cho bọn họ một cái ánh mắt, "Nương nương cũng không phải là chỉ có vẻ bề ngoài, bằng sự thông tuệ của nương nương, tự nhiên có thể để cho hoàng thượng phải nhìn người bằng một con mắt khác." Trong mắt nàng có chút vui mừng, đúng thế, may nhờ nàng đủ thông minh, nếu không thì đã chết thế nào cũng không biết. Bích Thanh đối với điểm này tương đối tán thành gật gật đầu, "Nương nương quả thật vô cùng thông minh, nếu có thể đem này thông minh nhiệt tình, có thể đem ra làm thành đồ bên người là tốt rồi." Mấy người các nàng lập tức trên mặt đều là vạch đen, Tiểu Cúc có chút nghi ngờ nhìn Bích Thanh, nàng ta làm sao lại có thể sống đến bây giờ? "Bích Thanh ~ ta cảnh cáo ngươi, về sau ngươi dám khen ta, ta liền chết cho ngươi xem ~~" Tiểu Cúc cùng Bích Quỳnh cũng khẽ nở nụ cười, luôn miệng phụ họa nói, "Đúng đúng đúng, về sau cũng không cho phép ngươi khen chúng ta." Bích Thanh vô cùng ủy khuất cúi đầu, nàng cũng chỉ là tốt bụng nhắc nhở thôi mà...... "Đi, đến chỗ Hoàng Thượng xin phép." Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng truyền tới, là Cảnh Nhân tới. "Dư phi nương nương, hoàng thượng nhân từ, thấy người đã thật lâu cũng không trở về nhà, nhất định khiến phụ mẫu sốt ruột, do dó sai ty chức đến đây, thông báo cho người trong ba ngày tới có thể trở lại thăm phụ mẫu." Nàng sững sờ, không phải chứ? Tu Hồng Miễn làm sao lại đột nhiên trở nên đại từ đại bi rồi? "Nương nương, ty chức thấy hiện tại người cũng không cần thu xếp cái gì, đại kiệu đang chờ ở bên ngoài rồi." Trong lòng nàng có chút cảm giác rất lạ, chạy đi cùng A Hu nói lời cáo biệt, dù sao nàng cũng không có cách nào mang theo nó. Dưới sự thúc giục của Cảnh Nhân nàng mơ mơ hồ đồ đi lên cỗ kiệu. Cảnh Nhân liền đi theo sau, nàng cảnh giác nhìn về phía hắn. Trừ hoàng thượng ra, bất luận kẻ nào cũng không được lên ngồi cùng kiệu với nương nương, người nào vi phạm sẽ bị chém. Hắn làm sao có thể...... "Nương nương, đắc tội." Cảnh Nhân hướng về phía nàng khom người một cái, ngồi vào trong. Không có tiếng chiêng vang vọng, cũng không có một người dư thừa nào đi theo. Mà tốc độ cỗ kiệu này đi cũng quá nhanh rồi...... Nàng nhíu nhíu mày, "Dừng kiệu!" Không có ai nghe nàng, cỗ kiệu vẫn như cũ đi thật nhanh. Cảnh Nhân thấy vậy, đối với nàng nói một chút "Nha hoàn của người Hoàng thượng sẽ phái người chiếu cố thật tốt tốt, nương nương hiện tại hãy về Hạ Hách Na phủ trước, ty chức sẽ bảo vệ người thật tốt." "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Trong lòng của nàng có chút sợ hãi, như bây giờ...... Thế nào cũng làm cho nàng cảm thấy mình như đang bỏ trốn. "Nương nương đừng hỏi, chức trách của ty chức chính là bảo vệ tốt nương nương." Nàng nhìn Cảnh Nhân vẫn đang một mực cung kính, có hỏi nữa thì chắc là vẫn sẽ không có kết quả gì. Nàng nhắm hai mắt lại, tự hỏi bước kế tiếp nên làm cái gì.