Nghe nói Linh Nhi mà Dư vương tặng cho Tu Hồng Miễn xinh đẹp cực kì, cả ngày chạy đi tìm Tu Hồng Miễn. Thượng Quan Lệ mang theo mấy người tỷ muội đến chỗ của Linh Nhi, bọn họ cũng muốn để biết rốt cuộc thì cái đệ nhất mỹ nữ này trông ra sao! "Linh Nhi muội muội, ngươi không phải là từ xa xôi ngàn dặm đi Thánh Dụ của chúng ta, nên chúng ta cũng nên đến chào hỏi ngươi một chút nha." Linh Nhi nhếch miệng mỉm cười, nhưng cũng không nói gì. Lệ phi có chút không vui, nàng ta thật là không thức thời! Tiết phi vừa thấy thế, lập tức tiếp lời nói, "Linh Nhi muội muội, nghe nói ngươi ở trước mặt hoàng thượng rất biết ăn nói, thế nào hiện tại lại biến thành câm rồi?" Mấy người che miệng cười một tiếng, chọc cho Linh Nhi có chút không vui, rất không ưa những nữ nhân này, "Ta thích nói chuyện ở trước mặt hoàng thượng, cùng các ngươi có quan hệ gì đâu?" Lệ phi sắc mặt nghiêm nghị, ai cũng nói người Kiền sở nói chuyện không để ý quy cách, quả nhiên là thế. Nghe nàng nói tiếng Thánh Dụ lưu loát, chỉ sợ là đã học từ rất sớm, hừ, đừng tưởng rằng bọn họ có chủ ý gì thì cho là nàng không biết!"Linh Nhi muội muội nói lời này là sai lầm rồi, ngươi nguyện ý ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện, chúng ta không xen vào, nhưng ngươi ba lần bốn lượt đi quấy rầy hoàng thượng, ta là tỷ tỷ nên phải nhắc nhở ngươi một chút. Hoàng thượng ngày đêm lao tâm khổ tứ vì quốc sự, đã là không dễ dàng, làm sao còn có thời gian rảnh rỗi chú ý tới ngươi?" Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, "Vậy là các ngươi không có bản lĩnh thôi, bao lâu nay ta đi tìm hoàng thượng nói chuyện chưa lần nào Hoàng thượng tỏ ra mất hứng." Lệ phi khinh miệt cười một tiếng, "Đó là bởi vì ngươi là khách quý của Kiền sở, đợi đến khi ngươi chính thức được nạp làm Tần phi, ngươi xem xem hoàng thượng còn để ý tới ngươi không? Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là Dư phi nương nương sao?" "Dư phi nương nương?" Linh Nhi có chút kỳ quái, nàng ta là sao? Nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua ai nói về nàng ấy. "Ơ ~ Linh Nhi muội muội ngay cả Dư phi tỷ tỷ cũng không biết à? Nàng ấy là Tần phi mà hoàng thượng hiện tại sủng nhất, người ta bây giờ cũng đã nghi ngờ mang Long chủng, đợi đến khi nàng ta sinh hạ Long tự, người ta sẽ một bước ở trên đầu của chúng ta" Vinh phi che mặt cười một tiếng. Nàng đã có thai rồi hả? Linh Nhi ở trong lòng nói thầm, Dư phi...... Bích Quỳnh truyền lời tới, nói hôm nay Hoa Dư muốn bái phỏng Trì tướng quân phủ. Nàng vuốt vuốt cái trán, vốn định hôm nay sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Ra đến cửa cung, bị thị vệ ngăn lại, "Trì tướng quân xin thứ tội, Hoàng thượng có lệnh, Tướng quân không thể đi ra ngoài." "Dư vương đang ở trong phủ bản tướng quân, nếu như có chậm trễ, các ngươi đảm đương nổi sao?" "Tướng quân xin thứ tội! Hoàng thượng nói rồi, nếu không thể đem người ngăn lại, ty chức cửa cũng phải mang đầu đi gặp hoàng thượng." Nàng thở dài, xem ra Tu Hồng Miễn lần này thực sự quyết tâm không để nàng đi. Nàng để cho đệ đệ của Tiểu Cúc chạy đi, đưa một lá thư cho Hoa Dư, nói là Tu Hồng Miễn không để cho nàng đi, không thể trách nàng được. Lúc thay quần áo xong trở lại, nàng lại gặp được một người mà nàng không tưởng tượng được, Linh Nhi? "Nương nương của chúng ta ấy mà, người đừng xem nàng bình thường cậy mạnh cực kì, thật ra thì nàng đối đãi người rất tốt. Ai, chính là khi nấu cái gì đó lại quá khó ăn......" Bích Thanh đứng bên một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Linh Nhi ở một bên nghe gật đầu liên tục, hình như cùng nàng ấy trò chuyện rất hăng say. "Bích Thanh." "Nương nương? Người thế nào nhanh như vậy đã trở lại rồi hả?" Bích Thanh thấy nàng trở lại, có chút kinh ngạc. Nàng cười cười với Linh Nhi, "Không biết Linh Nhi cô nương đến thăm, đã chậm trễ. Bích Thanh, tại sao lại là ngươi ở chỗ này phục vụ? Bích Quỳnh đâu?" "Bích Quỳnh đi thông báo cho người a." "Tiểu Cúc đâu?" "Tiểu Cúc đi pha trà." Tại sao lại là Tiểu Cúc pha trà, Bích Thanh phục vụ? "Dư phi tỷ tỷ, người chớ trách, Linh Nhi đột nhiên viếng thăm vốn dĩ đã là thất lễ. Thấy Bích Thanh thật đáng yêu, nên ta liền cùng nàng trò chuyện mấy câu." Nàng miễn cưỡng nở ra một nụ cười, từ trong miệng Bích Thanh có thể nói ra cái gì tốt chứ....."nha đầu Bích Thanh này ruột để ngoài da, nếu có đắc tội, mong rằng Linh Nhi cô nương đừng trách." Linh Nhi cười một tiếng, "Ta rất thích Bích Thanh, mới không thích mấy vị nương nương kia trong cung, nói chuyện quanh co lòng vòng, nghe đã thấy mệt mỏi." Nàng có chút hiểu, xem ra Linh Nhi cùng Bích Thanh tính tình thật giống nhau, đều là người rất thẳng thắn. "Đúng vậy, nhưng mà nương nương của chúng ta cũng có bản lĩnh này, có những lúc nàng nói chuyện so với người khác cũng rất gay gắt, hãm hại cả những nương nương kia......" "Bích Thanh!" Hạ Phù Dung rầy nàng một câu, nha đầu này, không ngăn cản nàng, thì cái gì cũng dám nói ra ngoài. Linh Nhi cười ha ha, hình như vị nương nương này thật có ý tứ. "Linh Nhi nghe nói nương nương có tin vui, cho nên đặc biệt tới chúc mừng." Bích Thanh nghe thấy cười một tiếng, "Thật ra thì......" "Linh Nhi cô nương, trà của người đã pha xong." Tiểu Cúc bưng ly trà đi ra. Nàng cười với Tiểu Cúc một tiếng, "Thật ra thì Linh Nhi cô nương không cần khách khí như vậy, ta còn không xác định là có phải có tin vui hay không." "Nương nương, vậy người nên để cho thái y tới xem một chút?" Nàng lắc đầu một cái, "Không cần phải kinh động như vậy, nếu quả thật là có hỉ, đến lúc đó dĩ nhiên là biết." Linh Nhi có chút thích cái vị nương nương này, nàng không giống những nữ nhân kia, có một chút chuyện đều muốn làm cho mọi người đều biết.