Khí Phi Không Dễ Làm
Chương 154
Tu Hồng Miễn đi lên trên núi, ở đây hắn đã từng đặc biệt vì nàng trồng khắp núi hoa phù dung, đến bây giờ toàn bộ hoa đã héo rũ hết rồi, hoà vào bùn đất, chỉ còn lại một ngọn đồi hoang vu.
"Cảnh Nhân, ngươi tìm mấy người trồng hoa, tìm thứ hoa nào đó thích hợp nhất trồng ở đây."
Cảnh Nhân không thể nào tin nổi nhìn về phía Tu Hồng Miễn, "Hoàng thượng......"
Tu Hồng Miễn quay đầu, ý bảo Cảnh Nhân nói tiếp.
"Người thay đổi rồi."
Tu Hồng Miễn khổ sở cười một tiếng, thay đổi sao?
Thiện Xá mang theo thịt heo mới mua được từ trên chợ về, hắn cảm thấy dù có sống ở đâu thì cũng phải làm cho cuộc sống đàng hoàng một chút.
Hạ Phù Dung vô cùng thích thú, "Được, ta sẽ làm cho các ngươi làm một món ăn thật là kinh điển— rau dại nấu thịt băm!"
"Không cần không cần, người để cho em cùng Bích Thanh còn có tiểu Cúc làm là được rồi."
"Như vậy sao được, nếu đã ra ngoài sống, mọi người sẽ phải cùng nhau làm việc, bốn người chúng ta cùng nhau làm."
"Dung nhi, không bằng như vậy đi, ngươi theo ta ra ngoài đi dạo."
Nàng liếc Thiện Xá một cái, "Người ta nấu cơm còn không xong đây, làm sao có thời giờ cùng ngươi đi dạo."
Bích Quỳnh vừa nghe, vội vàng nói, "Không sao không sao, tiểu thư cùng Thiện Tướng quân đi đi, nơi này có chúng em là đủ rồi."
Thiện Xá cũng có chút khẩn trương, "Ta tìm được một nơi rất tốt, không đi sẽ hối hận đó!"
Nàng nhìn bọn họ, vẻ mặt mọi người ai cũng kỳ quái, trong lòng nàng có chút buồn bực. Nàng biết khả năng nấu nướng của mình không tốt lắm, nhưng có ai trời sinh ra đã là một siêu đầu bếp không hả? Cũng không thèm cho nàng một cơ hội, để cho nàng có thể học tập thêm được sao?
"Được rồi, ta không làm là được, đi thôi, đi thôi." Nàng nghe thấy rõ ràng mấy hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đã nếm qua thịt vịt nấu ngày hôm qua, mùi vị cũng không phải là đặc biệt khó ăn, bọn họ làm gì mà phản ứng dữ như vậy.....
Nàng vốn dĩ định cưỡi con ngựa của mình, nhưng là Thiện Xá ngày hôm qua lại đem con ngựa đó đi nơi khác rồi, hắn nói chăn ngựa rất phiền toái.
Ngày hôm qua nàng mới vừa tắm rửa và gội đầu, nên hôm nay ở trước mặt hắn nàng có thể thả lỏng, không cần lo lắng bị mùi lạ làm lúng túng.
Con ngựa chậm rãi đi, "Thiện Xá, ngươi không phải là muốn dẫn ta đi chỗ tốt sao?"
"À? A, hình như...... ta quên mất nó ở nơi nào rồi......"
Nàng biết ngay đây chẳng qua là một cái cớ.
"Thiện Xá ngươi tại sao không lập gia đình?"
"Tại sao ta nhất định phải lập gia đình?"
"Ngươi bây giờ địa vị cao như vậy, dáng dấp cũng không tồi, ngươi nha, tuy nhiên có lúc hơi đáng ghét, chỉ là nhân phẩm vẫn rất tốt. Người như vậy, không phải sớm đã bị rất nhiều nhi nữ nhà các đại quan coi trọng, thê thiếp thành đàn sao?"
Thiện Xá cười ha ha, "Thì ra là hình tượng của ta trong lòng ngươi tốt như vậy."
Không thể phủ nhận, hắn quả thật tương đối ưu tú.
"Nếu như ngươi đối với ta có ý gì, đúng lúc hiện tại không có ai, nói ra đi ~"
Nàng ngửa đầu đụng phải hắn đang cúi xuống, vừa đúng đụng vào cằm của hắn.
"Ha ha, đáng đời! Ai cho ngươi tự luyến như vậy."
Thiện Xá đưa tay giữ lấy cằm nàng, "Rốt cuộc ngươi là một nữ nhân kiểu gì?"
Nàng kéo tay hắn ra, lớn tiếng nói, "Ta là một nữ nhân dịu dàng."
Thiện Xá tay run một cái, thiếu chút nữa té từ trên ngựa xuống.
Tiếng cười từng hồi không dứt, đằng xa ánh bình minh tản ra đỏ ửng, đem bóng dáng hai người kéo thật là dài, rất dài.
Trở lại phòng nhỏ, bọn Bích Quỳnh đã sớm làm xong cơm trưa đang đợi bọn họ.
"A Hu tỉnh chưa?"
Bích Quỳnh lắc đầu một cái, "Em vừa mới ở bên ngoài nhìn, nó vẫn đang ngủ say."
Nàng cười cùng Thiện Xá rồi ngồi xuống ăn cơm, không so thì không biết, thủ nghệ của các nàng quả thật so với nàng tốt hơn nhiều.
Ở chỗ này một thời gian rồi, nàng thật sự rất yêu thích nơi này, cuộc sống thanh nhàn, hoàn cảnh đơn thuần, tất cả mọi sự ganh đua, tranh chấp như bị ngăn cách từ bên ngoài. Khuyết điểm duy nhất chính là trời càng ngày càng lạnh rồi.
Mỗi ngày Thiện Xá đều mang rất nhiều y phục mùa đông cho các nàng, nàng sẽ vui mừng nhận lấy từng cái, từng cái thử.
Buổi tối bởi vì nhiệt độ thấp, các nàng không thể đi ra bên ngoài ngắm sao nữa, mà trốn ở trong phòng nhóm lửa sưởi ấm.
A Hu đã tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày buổi tối sẽ chơi cùng nàng đến tận khuya, ban ngày thì lại đi ngủ.
Tài nấu nướng của Bích Quỳnh càng ngày càng tốt, về sau mọi người nhất trí đồng ý do Bích Quỳnh một tay nấu nướng.
Mỗi ngày nàng đều cùng Thiện Xá ra bên ngoài đi dạo, có lúc đụng phải một hai động vật nhỏ, Thiện Xá sẽ đi săn bắt. Nhưng là hắn chỉ có một lần bắt cơ hội, nếu như chỉ khiến nó bị thương hoặc còn một hơi thở thoi thóp, nàng sẽ không khỏi đau lòng, ngay sau đó của các nàng nuôi càng ngày càng nhiều động vật, càng giống như là một khu trang trại nhỏ.
Nàng đã định ra cho A Hu một quy định, phàm là những động vật nhỏ xung quanh phòng nó đều không thể ăn. Làm nó chỉ có thể mỗi ngày ngồi trước cửa sổ, trợn tròn cặp mắt nhìn những động vật bên ngoài, có lúc ngồi nhìn mệt mỏi, nó liền ngoẹo đầu nhìn, hoặc nằm xuống nhìn, nàng luôn cảm thấy nó đang có ý đồ gì đó.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
7 chương
118 chương
101 chương
35 chương
61 chương
42 chương
77 chương