Khí Phi Không Dễ Làm
Chương 147
Có lẽ Thiện Xá biết không còn đường nào để chọn, cơ hồ dùng hết tất cả khí lực để nhảy cao thêm một chút.
Có lẽ chân của hắn đã dùng hết sức rồi, mắt của ta trợn lên nhìn bọn ta đang dần dần tụt xuống.
“Cố gắng lên! Dùng sức! Còn thiếu một chút nữa là có thể lên đến nơi rồi!”
Thiện Xá tức giận nhìn ta chằm chằm. “Ngươi không có tay sao! Còn không mau giúp ta một chút!”
Lúc này ta mới phản ứng được mình cũng có thể giúp hắn ôm lấy thân cây, nhưng chính vào lúc này, có lẽ hắn đã chẳng còn hơi sức nữa, tất cả sức lực cuối cùng của hắn đều dùng để rống lên với ta rồi, ta chỉ cảm thấy tay hắn đang dần buông lỏng, lần này thì thảm rồi.
Ta lập tức buông tay đang ôm hắn ra, hai chân kẹp lấy thân cây.
Loại cảm giác này giống như bị nhổ răng, dứt khoát muốn đem một thứ gì đó trên thân thể mình bứt ra, mặc dù không phải rất đau, nhưng lại rất khó chịu.
Đôi tay ta cố gắng kéo hắn lại, ta cảm thấy mình sắp rơi đến nơi.
Thì ra một đại nam nhân lại nặng như vậy.
Thiện Xá có chút không dám tin, nhưng ngay sau đó đã kịp thời phản ứng, giống như trong lúc tình huống khẩn cấp mà hắn còn liên luỵ đến một nữ nhân đi cứu mình nên cảm thấy thật nhục nhã.
“Hách” Thiện Xá đạp hai chân lên cành cây phía trước, ra sức phi thân lên phía trên.
Lần này có rất nhiều hi vọng, sau mấy lần ta cùng đạp giúp hắn, rốt cuộc cũng lên được cành cây thứ nhất.
Ngồi trên cành cây, bọn ta cùng thở hổn hển, trong lúc liếc mắt nhìn nhau, cùng phá lên cười.
Đó chính là vì bọn ta đã tìm được đường sống trong chỗ chết mà thở dài nhẹ nhõm.
Quả thực chỗ này rất cao, ta nhìn xuống phía dưới cảm thấy mọi thứ thật nhỏ bé. Chỉ thấy một đám gì đó đi qua.
“Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì ở phía dưới.
“Sư tử.”
Thiện Xá nghe thấy ta hít vào một hơi, làm như may mắn vì mới vừa rồi không bị rơi xuống.
Ta đột nhiên run lên, lập tức bắt lấy cánh tay Thiện Xá. “Sư tử sẽ leo lên cây sao!”
Phản ứng của ta khiến Thiện Xá cũng bị ngốc một lúc, ngay sau đó liền vỗ vỗ đầu của ta. “Ngu ngốc, cái cây này cao như vậy, nó có thể bò lên sao?!”
Ta “hả” một tiếng, ngay sau đó mới phát hiện hình như lời nói vừa rồi của hắn giống như đang chửi ta. “Ai là kẻ ngốc chứ!”
Hắn làm bộ mặt trừ ngươi ra còn có ai nhìn ta, làm cho ta càng thêm tức giận. “Ngươi đã quên lúc nãy là ai cứu ngươi rồi sao?”
“Đã quên.”
Lời nói của Thiện Xá thiếu chút nữa làm cho ta điên lên mà ngã xuống đất, hắn, hắn thật sự là quá vô tình. Vậy mà lại dám phủ nhận hoàn toàn ơn cứu mạng của người vừa mới cứu mình.
“Xem ra ngươi cũng là một người không thành thật.” Ta trừng mắt nhìn hắn.
“Vậy phải xem ta đang nói chuyện cùng ai.”
Miệng ta run run nói không ra lời, nói chuyện cùng hắn thật sự có thể làm ta tức chết.
“Ngươi định làm như thế nào?” Không thèm so đo cùng hắn nữa, ta nhìn bầy sư tử phía dưới một chút, hình như chúng không định bỏ qua con mồi, vẫn một mực canh giữ ở phía dưới.
Thiện Xá cúi đầu, cũng nhìn phía dưới một chút, nhưng hắn không nói gì.
“Tại sao ngươi chưa tìm hiểu kĩ về khu rừng này mà đã dám dẫn ta tới đây săn thú? Ngươi đúng là một thợ săn kém cỏi. “
Thiện Xá nói có chút bất đắc dĩ. “Là tại ngươi đột nhiên nói muốn đi săn, còn cố tình chạy thật xa tìm ra nơi này, nói là một nơi vừa có núi lại vừa có sông, cho nên xuất hiện tình huống như thế này là rất bình thường.”
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, không phải lúc trước ta định đi câu cá sao, cho nên tất nhiên phải chọn nơi có nguồn nước. …….
“Đúng rồi, nơi này không phải là phương Bắc sao, tại sao lại có thể có sư tử?”
Thiện Xá bày ra một bộ dạng kỳ quái nhìn ta. “Ai nói cho ngươi biết phương Bắc không thể có sư tử?”
Ta chép miệng, nhiều sư tử như vậy chính là chứng minh lời ta nói ra không có tí hiểu biết nào, nghĩ tới đây, ta đột nhiên nghĩ ra một biện pháp. “Thiện Xá, ngươi nói xem sư tử lợi hại hay yêu hồ lợi hại?”
Chỉ thấy ánh mắt của Thiện Xá sáng lên, ta cũng biết biện pháp này có thể làm được.
Hiện tại, vấn đề mấu chốt chính là làm sao để khiến A Hu biết ta đang bị bao vây, lúc ta đang suy nghĩ biện pháp, cuối cùng bọn ta cũng có chung một ý kiến: hét lên.
“A Hu ~~” “A Hu!!!” Ta lấy hết sức hét lên, sau lần kêu thứ nhất, ta có thể nghe thấy tiếng nói vang vọng lại, ta và hắn ở chỗ cao như vậy, như thế âm thanh chắc sẽ truyền mau thôi.
Ta chỉ hét thêm mấy tiếng rồi ngừng lại.
“Sao ngươi không gọi nữa?”
Ta quay đầu lại nhìn Thiện Xá. “Ngươi cảm thấy một con yêu hồ lợi hại, hay một đám sư tử lợi hại?”
Thiện Xá nhíu nhíu mày, cúi đầu, nhìn thấy phía dưới rậm rạp chằng chịt điểm đen, hắn lắc đầu một cái nói. “Cái này khó nói, ngươi phải biết khi Sư tử đoàn kết lại thì rất mạnh mẽ, bọn chúng chỉ cần chiến đấu một trận, cũng làm cho đối phương phải lựa chọn giữa 2 phương án.”
“Chọn 2 phương án?”
“Một là cắn chết đối phương, hai là đối phương phải cắn chết toàn thể bọn chúng.
“Chúng chiến đấu đến giây phút cuối cùng?”
Thiện Xá gật đầu một cái.
Nhiều sư tử như vậy, chắc chắn sẽ làm A Hu mệt chết mất, ta thật sự không thể để A Hu mạo hiểm như vậy được… ta cương quyết không cần…..
Ai ngờ ta còn chưa kịp thả lỏng, đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.
“Ô ô ~~~”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
34 chương
49 chương